“Vì anh Gia Bảo đây quá tự tin, nên có vẻ như tôi chỉ đang lo chuyện bao đồng thôi.” Khuôn mặt của Yumi Nagai ủ rũ, trong lòng cậu thầm hận Trần Gia Bảo, sau đó cậu ta ngừng nói chuyện với Trần Gia Bảo, thẳng thắng nói chuyện với Tần Thi Vân: “Tần Thi Vân, hãy quay trở về cùng với anh. Bạn học của anh và em vẫn đang đợi chúng tôi ở khu nghỉ mát.”
“Không.” Tần Thi Vân trìu mến ôm lấy cánh tay Trần Gia Bảo, nói: “Em đã lâu rồi không được gặp anh rể, em muốn ở cùng anh rể một lúc.”
Yumi Nagai sắc mặt lại thay đổi, trong lòng nổi lên một ngọn lửa tức giận, cậu ta nhanh chóng hít một hơi thật sâu đè nén cơn giận xuống, kiên nhẫn nói: “Nếu đã như vậy, thì lát nữa anh sẽ gọi cho em khi anh rời khu nghỉ mát, nhớ đấy, em nhớ phải quay lại đúng giờ nhé.”
“Anh không cần đợi em, lúc đó anh cứ về trước đi, em sẽ ở cùng anh rể. Khi nào em đi chơi mệt rồi, anh rể sẽ đưa em trở lại trường đại học Đông Đô.”
“Vậy thì… chà, nếu em gặp bất cứ vấn đề gì, hãy nhớ gọi cho anh ngay.” Yumi Nagai nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh nhìn sắc bén, ám chỉ là Trần Gia Bảo không đáng tin cậy.
Tần Thi Vân nhíu mày, trong mắt lóe lên bất đắc dĩ, nói: “Anh rể của em rất là lợi hại, sẽ bảo vệ được em thôi, anh không cần bận tâm đâu.”
Yumi Nagai gật đầu, xoay người đi, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.
Sau khi Yumi Nagai rời đi, Vũ Nhược Uyên cười nói: “Có vẻ như ai đó đã bị người khác hận nữa rồi.”
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng nói: “Mối hận của người thường đối với tôi là vô nghĩa.”
“Đúng vậy, anh rể không cần sợ anh ấy!” Tần Thi Vân nhăn mũi lại, ở trong mắt cô ta, anh rể chính là người lợi hại nhất.
“Cậu ta không phải là người bình thường.” Yoshimura Miyu nói tiếp: “Tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật là một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất ở Nhật Bản. Nó có ảnh hưởng rất mạnh ở Nhật Bản và có quan hệ mật thiết với cả giới chính trị và giới võ thuật.
Là người thừa kế của tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật, Yumi Nagai sẽ khiến cho anh phải gặp rắc rối vì cậu ta căm ghét anh và rắc rối ấy sẽ không hề nhỏ.”
“Tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật hùng mạnh đến như vậy sao?” Tần Thi Vân lè lưỡi nói: “Anh rể, em gây phiền phức cho anh sao?”
“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, vươn tay bóp cái mũi thanh tú của cậu, nói: “Phiền phức, cậu ta còn dám tới kiếm chuyện, cứ việc gọi anh lại là được.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tần Thi Vân đỏ mặt xinh đẹp cười nói: “Em biết anh rể là tốt nhất. Mà này, anh rể, anh ở đây làm gì ở Nhật Bản vậy?”
“Giải quyết một số chuyện kể ra thì dài lắm. Anh sẽ kể cụ thể sau khi có thời gian.”
Tần Thi Vân gật đầu, đôi mắt thông minh kiên định láo liếc, nói: “Anh rể, thật vất vả mới gặp được anh. Hôm nay, anh phải chơi với em cả một ngày, nếu không thì đợi anh trở về Việt Nam lại bị chị của em ức hiếp.”
Trần Gia Bảo suy nghĩ một chút, dù sao thì hai ngày nữa mới đến hẹn với Iga Tsuki, hiện tại cũng không có chuyện gì, vì vậy gật đầu nói: “Được.”
“Ừ!” Tần Thi Vân kinh ngạc reo lên, vui mừng không nhịn được hôn lên má Trần Gia Bảo, sau đó mới nhận ra có người ngoài, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Yoshimura Miyu bật cười chế nhạo hai tiếng, đúng thật là không biết xấu hổ với em vợ và anh rể lại làm chuyện này.
Tuy nhiên, nghe nói Yumi Nagai quay trở lại villa, ba người từ Khoa Kinh tế Tài chính của Đại học Đông Đô lập tức vây quanh cậu ta, một trong số họ đưa cho Yumi Nagai một chai nước lạnh và hỏi bằng tiếng Nhật Bản.: “Cậu chủ, không phải cậu đã đuổi theo Tần Thi Vân rồi sao cậu ta còn chưa trở lại?”
Ngoài là bạn cùng lớp của Yumi Nagai, ba người họ còn là em trai của Yumi Nagai, giữ vai trò quan trọng bên cạnh Yumi Nagai, họ cũng được coi là những nhân vật có ảnh hưởng lớn trong trường đại học Đông Đô.