“Đi thôi.” Vũ Nhược Uyên ngồi vào xe, thuận tiện đặt Thất Tinh bảo kiếm ở ghế sau rồi nói: “Chúng ta tới trung tâm thành phố trước, mua mấy bộ quần áo.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, không ngờ Vũ Nhược Uyên bỏ qua đồ trắng, bây giờ cũng không muốn cầm trường kiếm, thật sự là một cô gái quyết liệt đến mức làm người khác phải sợ.
Sau đó, Trần Gia Bảo đạp ga, chạy thẳng tới trung tâm thành phố.
Đi thẳng tới một trung tâm thương mại xa hoa, đúng như dự liệu của Trần Gia Bảo, Vũ Nhược Uyên thật sự không cầm trường kiếm nữa.
Cho dù như vậy thì Vũ Nhược Uyên cũng hấp dẫn ánh mắt người khác như trước, vẻ đẹp tuyệt trần, khí thế lạnh lẽo và nguy hiểm, lại thêm chiếc váy bị cắt mất một phần. Ba điều này gom lại, không dám nói là hiếm thấy trên thế gian nhưng ít nhất thì ở thành phố Hạ Thiên này tuyệt đối là độc nhất, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm trong trung tâm thương mại này.
Đương nhiên là với tư cách người đi cùng với Vũ Nhược Uyên, cũng không thiếu những ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo.
Còn may là hai người đã quen với những ánh mắt như vậy từ lâu rồi, làm như không thèm để ý, tự nhiên mà đi dạo, mua sắm.
Ánh mắt của Vũ Nhược Uyên rất cao, khẩu vị cũng đặt biệt, liên tục đi dạo vài gian hàng hiệu có chiết khấu, cô ta đều không tìm được kiểu dáng ưng ý. Trong khi Trần Gia Bảo lại chọn mua được mấy bộ quần áo, xem như là thu hoạch khá dồi dào.
“Đi thôi. Đi tiệm khác.” Vũ Nhược Uyên không chờ Trần Gia Bảo đồng ý đã đi ra khỏi cửa hàng Gucci, thẳng tới cửa hàng chuyên bán đồ Chanel.
Trần Gia Bảo nhún vai, đi theo.
Đẩy cửa đi vào tiệm, Vũ Nhược Uyên đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong chớp mắt.
“Xin hỏi, hai vị cần gì?” Cô gái hướng dẫn mua hàng vui vẻ cười ngọt ngào, trong lòng lại kinh ngạc với khuôn mặt tuyệt đẹp của Vũ Nhược Uyên, càng tò mò thân phận của Trần Gia Bảo, có thể có được bạn gái xinh đẹp như vậy, thân phận và bối cảnh của anh tuyệt đối không đơn giản. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dù sao thì mỹ nữ là tài nguyên hi hữu của xã hội, luôn luôn chỉ có người giàu mới có thể có được, điều này đã thành quy tắc ngầm rồi.
Vũ Nhược Uyên không trả lời mà nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên ánh mắt cô ta như phát sáng, bước nhanh tới bên cạnh một chiếc váy dài màu tím đen, cười nói: “Bộ này không tệ.”
Trần Gia Bảo nhìn qua, thấy kiểu dáng của chiếc váy dài màu tím đen này khá giống với cái mặc trên người của Vũ Nhược Uyên, chỉ là ở chỗ eo và cổ tay đã đổi thành ren, bớt đi sự thành thục tao nhã, lại thêm một chút cao quý mê hoặc.
“Quý cô, bộ váy này là kiểu mới nhất ở chỗ chúng tôi, do một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế tự tay thiết kế, cô mặc trên người thì nhất định sẽ cực kì xinh đẹp. Quý ngài cảm thấy như thế nào?” Cô nhân viên hướng dẫn mua hàng thuận miệng hỏi Trần Gia Bảo, cô ấy hiểu rõ người bỏ tiền ra bình thường đều là nam, có lẽ vì vậy mà ý kiến của Trần Gia Bảo cực kì quan trọng.
Vũ Nhược Uyên phất tay một cái: “Không cần hỏi anh ta, chuyện của tôi do tôi quyết định, bộ váy này, cô đóng gói cho tôi.”
Cô nhân viên hướng dẫn mua hàng rất mừng rỡ, bộ đồ này giảm giá rồi cũng còn tới ba tỷ rưỡi, cô gái xinh đẹp này lại có thể quyết định mua lập tức mà không cần suy nghĩ, rất là quyết đoán, chẳng lẽ cô ấy là một phú bà trẻ tuổi? Vậy người đàn ông bên cạnh thật sự không phải bạn trai mà là trai bao mà cô ấy nuôi à? Nên cô ấy hoàn toàn không cần hỏi ý kiến của bạn trai?
Cô nhân viên hướng dẫn mua hàng càng nghĩ càng thấy đúng, ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo lơ đãng lại mang chút khinh bỉ trong đó.