“Mau tránh ra!”
Đột nhiên đúng lúc này Vũ Vô Song hét lên nhắc nhở.
Vũ Văn Uyên càng kinh ngạc hơn, không kịp suy nghĩ gì mà lập tức lùi lại né tránh.
Vào lúc này kiếm khí trên ngón tay của Trần Gia bảo lại tung hoành ngang học, với tình thế không thể đỡ được mà trực tiếp phá vỡ kiếm khí của Vũ Văn Uyên. Đồng thời anh cũng tiếp tục đâm lên ngực của Vũ Văn Uyên.
Tốc độ rất nhanh, không kịp chớp mắt.
May mà Vũ Văn Uyên nghe thấy lời nhắc nhở của Vũ Vô Song nên sớm lùi sang bên cạnh, nhưng cho dù như vậy trên bả vai của anh ta vẫn bị trúng kiếm chỉ của Trần Gia Bảo. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt” vang lên, kiếm khí sắc bén xuyên qua đầu vai, máu văng lên tung tóe.
Vũ Văn Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, trong cơn đau nhức, mồ hôi trên trán anh ta ngay lập tức chảy xuống.
“Mọi người đều biết dùng kiếm khí, nhưng người có thể dùng kiếm khí tốt hơn tôi cũng chỉ có một vài người mà thôi.” Giọng nói của Trần Gia Bảo vang lên, đồng thời tốc độ kiếm chỉ sắc bén lại công kích Vũ Văn Uyên, đâm lên ngực anh ta. Kiếm khí trong ngón tay của anh càng tỏa ánh sáng chói lóa, tung hoành ngang dọc.
Vũ Văn Uyên dù sao cũng là cường giả của “Bán Bước Truyền Kỳ”, mặc dù bị thương nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên anh ta há miệng ra. Một tiếng “phù” vang lên, anh ta phun ra một đường cương khí màu trắng bắn đến trước ngực Trần Gia Bảo.
Chiêu “miệng phun cương khí” này được thi triển bởi Vũ Văn Uyên trong tình thế cấp bách, hầu như chứa tất cả nội công của anh ta và có thể nói là vô cùng lợi hại.
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, kiếm chỉ lập tức quét ngang quét một đường nửa đường cong, cản “cương khí” lại.
Vũ Văn Uyên cũng nhân lúc này mà nhảy lùi lại về phía sau cách xa nơi này khoảng sáu bảy mét, trước tiên tạm thời kéo lại khoảng cách với Trần Gia Bảo rồi hẵng nói sau.
Nhân lúc anh bị bệnh để lấy mạng anh!
Ánh mắt Trần Gia Bảo lóe lên ánh sáng nghiêm túc, trước tiên anh búng ngón tay để bắn ba đường kiếm khí sắc bén về phía Vũ Văn Uyên, đồng thời dưới chân của anh hơi nhúc nhích chuẩn bị tiến lên truy kích.
“Trần Gia Bảo, cậu chết đi!”
Đột nhiên giọng nói tức giận của Vũ Vô Song vang lên, có thể thấy rất rõ ràng ông ta nhảy lên một cái và lao về phía Trần Gia Bảo.
Kết quả cuối cùng của năm người bọn họ chẳng những không bắt được Trần Gia Bảo, ngược lại còn bị anh đánh khiến hai người bị thương. Nhất là hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo còn là cường giả của Truyền kỳ sơ kỳ, trình hộ cao hơn so với Trần Gia Bảo. Điều này quả đúng là vô cùng nhục nhã.
Dưới sự tức giận, Vũ Vô Song bổ một chưởng, nhào về phía Trần Gia Bảo.
Nếu như Trần Gia Bảo tiếp tục tấn công Vũ Văn Uyên, vậy xác xuất anh bị trúng chưởng của Vũ Vô Song là rất cao. Mặc dù nó không gây ra nhiều thương tích cho người có Vô Cực Quyền Trần Gia Bảo, nhưng cũng đủ để ngăn chặn hành vi của Trần Gia Bảo và khiến anh rơi vào thế bị vây.
Vũ Cửu Bảo cũng ra tay, định không chần chừ thêm nữa mà đánh nhanh thắng nhanh. Đột nhiên trong tay ông ta xuất hiện ba cây kim bạc màu xanh, cổ tay ông ta hơi run lên, ba cây kim độc đó lao ra, lóe lên ba đường màu xanh bay vút lên không trung và lao về phía huyệt đạo trên người Trần Gia Bảo.
Trong lòng Trần Gia Bảo rất kinh ngạc, chiêu thức mà Vũ Cửu Bảo đang thi triển chính là A Tị Quỷ Phong Châm – một châm pháp đặc biệt được ghi lại trong Quỷ Môn Thập Tam Châm. Một khi quỷ châm đi vào trong cơ thể, cho dù cảnh giới tu vi có cao như thế nào thì kinh mạch trên cơ thể cũng sẽ lập tức bị bịt lại, không thể nào lưu thông chân khí. Đến lúc đó chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé.
“Xem ra Vũ Cửu Bảo làm như vậy là định bịt nội công của mình lại, để mình không thể nào thi triển Vô Cực Quyền.”