Thu Vũ Liên mím miệng cười, trong mắt có vài phần tức giận: “Mấy ngày nay Gia Bảo bế quan, không quan tâm nhiều đến chuyện bên ngoài. Mấy ngày nay, nhà họ Vũ, nhà họ Phương, nhà họ Ân trở thành ba gia tộc mạnh nhất ở tỉnh Trung Thiên, sau này ba gia tộc này có thể sẽ hình thành thế cục ba chân.”
“Nói một câu không nên nói, nhà họ Sầm rõ ràng đã bị Gia Bảo và cô Lưu Ly đánh bại, nhà họ Vũ và nhà họ Phương không nói làm gì, dù sao cũng từng ra mặt ngăn nhà họ Long nhúng tay vào, còn nhà họ Ân đợi đến tận phút cuối cùng mới phân định thắng bại, mới đứng ra biểu thị đối đầu với nhà họ Sầm, kết quả thu được nhiều lợi ích như vậy, quả thật không biết xấu hổ.”
“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ. “Vậy ý của em là, chúng ta phí sức đánh bại nhà họ Sầm, cuối cùng lại để nhà họ Ân hưởng lợi?”
Thu Vũ Liên bĩu môi, trong lòng cảm thấy bất bình: “Cũng gần như vậy.”
“Trong mắt anh luôn là cả thế giới.” Trần Gia Bảo nói đầy ẩn ý: “Tỉnh Trung Thiên đối với anh mà nói được định sẵn chỉ là một trạm trung chuyển nhỏ nhoi. Anh hỏi em, em có quan tâm đến việc trạm trung chuyển này thuộc về ai không?”
“Không.” Thu Vũ Liên ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, tham vọng của Trần Gia Bảo đã vượt xa tưởng tượng của cô ta, nhưng trong mắt phụ nữ, tham vọng và sức hấp dẫn của đàn ông tỷ lệ thuận với nhau.
“Như vậy không phải được rồi sao.” Trần Gia Bảo nhún vai. Thực ra anh vẫn có lời muốn nói. So với bản đầy đủ của Thiên Hành Cửu Châm, lợi ích mà mấy người nhà họ Ân chiếm được có tính là gì?
Thu Vũ Liên tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nhếch miệng cười hỏi: “Gia Bảo, tiếp theo anh định làm gì?”
“Trong đống đồ này, em giúp anh chọn một ít quà, cũng một thời gian không gặp Văn Linh Lan, cũng nên đi thăm cô ta thôi.” Trần Gia Bảo xoay người bước ra ngoài, sau khi sắp xếp kỹ lưỡng những việc tiếp sau, đã đến lúc lên đường đến Nhật Bản.
Akemi Kawamoto, Takashima Seira, Terai Chika…
Trần Gia Bảo không định bỏ qua cho những nhân vật đủ sức hô mưa gọi gió ở Nhật Bản này.
Đêm, bên kia biển xa, Nhật Bản.
Trong một ngôi nhà cổ kính, Terai Chika mặc một bộ kimono lộng lẫy và tự pha cho mình một tách trà xanh bốc khói nghi ngút.
Hương trà cuộn tròn tỏa ra xung quanh.
Mọi thứ đều vô cùng duy mỹ.
Nhưng Terai Chika có vẻ hơi lơ đễnh.
Cô ta hai tay bưng chén trà lên, đưa lên môi không uống mà khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ có linh tính.
Trận chiến ở núi Phượng Hoàng đã qua mấy ngày, nhưng những tử sĩ mà cô ta bố trí mai ở núi Phượng Hoàng, lại không có tin tức truyền về. Chẳng lẽ…
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa gấp gáp. “Cộc cộc cộc.”
Cơ thể của Terai Chika run lên, sau đó mới định thần lại, cô ta nhận ra rằng mình vừa mới quá mải mê suy nghĩ, nước trà đã nguội rồi.
Sau khi đổ trà đi, cô ta mới nói: “Vào đi.”
Kẽo kẹt một tiếng, ,cánh cửa gỗ được đẩy ra, Takashima Seira mang đôi guốc gỗ bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ông Takashima đêm muộn đến đây, chẳng lẽ có chuyện quan trọng sao?” Trong lòng Terai Chika linh cảm không tốt, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, pha lại một ấm trà nóng, rót một cốc cho Takashima Seira.
Takashima Seira trầm giọng: “Akemi Kawamoto đã trở lại từ Việt Nam.”
Terai Chika vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: “Nếu Akemi Kawamoto đã trở lại, vậy nghĩa là hiện tại, Trần Gia Bảo đã chết?” Takashima Seira lắc đầu: “Akemi Kawamoto thất bại, còn bị Trần Gia Bảo đánh gãy một cánh tay, điều này gây ra tổn hại rất lớn cho tu vi. Mặc dù cánh tay bị gãy được kịp thời chữa trị, nhưng anh ta không bao giờ có thể trở lại trạng thái đỉnh cao.”