Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, Từ Phân nói cũng không sai.

Thế nhưng anh không tin tưởng cậu ấm Khương Thần kia cho lắm.

Vốn là kẻ vô dụng không có tài năng gì, lại còn muốn mở công ty…

“Không phải con không muốn, chỉ là mấy người mở công ty thì có thể quản lý tốt được hay không?”, Tiêu Chính Văn bình thản hỏi ngược lại một câu.

Dường như Từ Phân đã đoán được Tiêu Chính Văn sẽ hỏi như vậy từ lâu, vội vàng cam đoan: “Tiêu Chính Văn, con yên tâm, mẹ với bố con, còn cả Khương Thần nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt con và Vy Nhan”.

“Con không biết đấy thôi, thằng bé Khương Thần bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi. Gần đây nó vẫn luôn học bồi dưỡng ở học viện quản lý thương mại gì đó, sắp có thể tốt nghiệp được rồi!”

Nói xong, Từ Phân nhìn Tiêu Chính Văn một cách tha thiết.

Tiêu Chính Văn nghĩ ngợi, nói: “Chuyện này mẹ cứ thương lượng với Vy Nhan thì hơn, con không can dự”.

Nghe vậy, gương mặt Từ Phân nở nụ cười, nói: “Được được được, để mẹ gọi điện thoại cho Vy Nhan”.

Dứt lời, Từ Phân nóng lòng rút điện thoại ra gọi điện cho Khương Vy Nhan.

“Con gái, là thế này, mẹ với bố con, còn cả em trai con muốn mở một công ty phân phối sản phẩm dược, đây không phải muốn công ty bọn con cho bọn mẹ một vài dự án để làm, thuận tiện đầu tư chút tiền cho bọn mẹ nữa…”

Từ Phân mặt dày nói.

Bà ta rõ ràng đang muốn tay không kiếm lấy món hời lớn, ngồi mát ăn bát vàng.

Không chịu bỏ ra cái gì cả, chỉ muốn dựa vào cái mồm để mở một công ty, sau cùng còn muốn giành chuyện hợp tác từ trong tay tập đoàn Vy Nhan.

Đầu dây bên kia, Khương Vy Nhan ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc, đang xử lý việc công ty cùng với trợ lý, lúc này nhận được điện thoại của Từ Phân thì đôi lông mày lá liễu cũng cau chặt, hỏi ngược lại: “Mấy người muốn mở công ty sao?”

“Đúng thế, mẹ với bố con, còn cả em trai con, cả ngày rảnh rỗi chỉ biết quanh quẩn trong nhà, đây không phải muốn đỡ đần thêm cho bọn con sao! Con gái, con sẽ không từ chối chút yêu cầu nhỏ nhặt này đấy chứ? Giá trị thị trường của tập đoàn Vy Nhan bọn con hiện đã lên tới mấy chục tỷ tệ rồi, tuỳ tiện lấy ra mấy chục triệu tệ là có thể giúp bố mẹ mở được công ty”.

Từ Phân nói rất tự nhiên.

Cứ như mở công ty là một chuyện rất đơn giản vậy.

Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc lâu, thực sự là lúc này nghiệp vụ phải xử lý quá bộn bề, cộng thêm Từ Phân cứ lèo nhèo quấy rầy, cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể đồng ý.

Dù gì cũng chỉ là mười, hai mươi triệu tệ mà thôi.

Để bọn họ mở công ty cũng được, cho bọn họ tìm chút việc để làm cũng tốt, hơn là ngày ngày ở trong nhà không làm gì cả.

Hơn nữa, Khương Học Bác còn có chút thực lực, dù gì trước đây cũng từng làm mấy chục năm ở công ty nhà họ Khương.

Nghĩ vậy, Khương Vy Nhan liền đồng ý, nói: “Được rồi, con đầu tư cho mọi người mười lăm triệu tệ được chưa?”

Vừa nghe tới con số mười lăm triệu tệ, Từ Phân liền gật đầu lia lịa như con gà mái già đang mổ thóc, hào hứng hô lên: “Được! Được được được! Chắc chắn là được rồi!”

Vốn dĩ hôm nay bà ta tới chỉ định vòi mười triệu tệ mà thôi.

Không ngờ Khương Vy nhan lại hào phóng như vậy, cho bà ta hẳn mười lăm triệu.

“Vy Nhan à, con đúng là cô con gái tốt, trước kia mẹ đối xử với con như thế thật không giống với con người chút nào. Con yên tâm, sau này con chính là con ruột của mẹ!”

Từ Phân kích động hét toáng lên, sau đó cúp điện thoại, cũng không chào hỏi gì Tiêu Chính Văn mà vội vàng chạy ra khỏi biệt thự luôn.

Bây giờ, Từ Phân, Khương Học Bác và Khương Thần không ở cùng trong một biệt thự.

Mà Khương Vy Nhan đã mua cho bọn họ một căn biệt thự nhỏ khác.

Vừa ra khỏi cửa, Khương Thần nãy giờ vẫn đứng đợi trước cửa liền vội vàng tiến lên đón, lo lắng hỏi: “Mẹ, thế nào rồi, Tiêu Chính Văn có đồng ý không? Có lấy được tiền đầu tư hay không?”

Từ Phân lườm cậu ta, đánh bốp một cái lên đầu cậu ta, nói: “Sốt ruột cái gì! Tiêu Chính Văn không nói gì cả, cậu ta cho Khương Vy Nhan quyết định!”

“Vậy Khương Vy Nhan nói thế nào?”

Khương Thần xoa đầu, cười đùa cợt nhả.

Từ Phân nói: “Còn có thể nói thế nào nữa!”

Khương Thần thấy vậy thì sa sầm mặt mày, buồn khổ nói: “Không đồng ý sao?”

Từ Phân liền bật cười, kích động nói: “Mười lăm triệu tệ! Con trai, mười lăm triệu tệ đó! Khương Vy Nhan đồng ý đầu tư cho chúng ta mười lăm triệu tệ!”

Nghe thấy lời này, Khương Thần cũng vô cùng kinh ngạc, kích động hô lên: “Mẹ, thật sao? Mười lăm triệu tệ hả?”

“Đúng thế!”

Từ Phân khẳng định.

Khương Thần siết tay thành nắm đấm làm động tác thành công, sau đó vội vàng đẩy Từ Phân vào trong xe, nói: “Mẹ, lên xe, chúng ta mau đi đăng ký mở công ty, sau đó tìm thêm một toà cao ốc thương mại để thuê lấy tầng trệt!”

Nói xong, hai người đã lái xe rời đi.

Chiều ngày hôm đó, Khương Thần và Từ Phân đã đăng ký mở công ty xong, nhân tiện thuê lại một phòng làm việc nửa tầng ở trong một toà cao ốc ở gần công ty tập đoàn Vy Nhan!

Đứng trong phòng làm việc vừa mới thuê xong, Khương Thần vô cùng kích động, nhìn toà cao ốc cao chót vót của tập đoàn Vy Nhan phía đối diện rồi hô lên đầy khí thế: “Khương Thần tôi nhất định phải vượt qua tập đoàn Vy Nhan! Nơi này chính là điểm xuất phát của Khương Thần tôi!”

Từ Phân đứng sau lưng cậu ta, đánh một cái vào sau gáy cậu ta rồi nói: “Được rồi, bớt nói mấy lời linh tinh đi. Ban nãy Khương Vy Nhan bảo chúng ta đến công ty nó, có mấy hợp đồng nhỏ bán buôn dược liệu, vừa hay giao luôn cho chúng ta”.

“Nhanh vậy sao?”

Khương Thần cũng không ngờ chuyện làm ăn lại tới nhanh đến thế.

Công ty của mình cũng chỉ mới thuê xong thôi, ngay cả nhân viên văn phòng vẫn còn chưa tuyển dụng nữa.

Từ Phân cười nói: “Con trai à, đây không phải là công lao của mẹ con sao? Nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ của Khương Vy Nhan còn con thì là em trai của nó, không phải nó nên chăm sóc chúng ta hay sao?”

Khương Thần gật đầu cười ha hả.

Sau đó, hai người băng qua một con đường là đã tới tập đoàn Vy Nhan luôn.

Đứng trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc, Từ Phân còn đặc biệt dặn dò: “Thần Nhi, lát nữa khi vào thì phải thể hiện cho tốt biết chưa? Cố mà giành cho được hợp đồng lớn hơn!”

“Được rồi, mẹ, con đều biết cả”.

Khương Thần đút hai tay trong túi quần, thản nhiên cười nói.



Nói xong, bà ta đưa hợp đồng cho Khương Thần, cố ép cho nhỏ tiếng, nói: “Con vừa mới đi những bước đầu, làm cho đến nơi đến chốn chút đi!”

Khương Thần cũng biết ban nãy mình nói sai, hơi cụp mắt xuống, thế nhưng trong lòng thì không thoải mái chút nào!

Khương Vy Nhan đáng chết, đây là đang xem thường mình sao?

Cho rằng bản thân dựa vào thân phận vua Bắc Lương của Tiêu Chính Văn để thành lập tập đoàn Vy Nhan là ghê gớm lắm à?

Có tin công ty mà Khương Thần tôi mở sau này còn to hơn cái tập đoàn Vy Nhan này hay không?



Khương Vy Nhan không muốn nhiều lời với bọn họ nữa.

Dù sao thì cô cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.

Nếu Khương Thần thật sự thay đổi, có thể phát triển công ty, thì người làm chị như cô giúp đỡ một chút cũng không thành vấn đề.

Còn nếu Khương Thần một mực không thay đổi khiến công ty đi xuống thì cũng không còn cách nào khác.

“Được rồi, mẹ, con còn có việc, không nói chuyện cùng mọi người nữa”.

Khương Vy Nhan nói.

Từ Phân cũng hiểu ý, lập tức đứng dậy, cười nói: “Được rồi, Vy Nhan, vậy mẹ và em con về trước đây. À, khi nào thì khoản đầu từ mười lăm triệu tệ được chuyển đến?”

“Đúng thế, chị đã hứa rồi đấy, khoản đầu tư mười lăm triệu tệ đâu?”

Khương Thần đứng bên cạnh hét lên.

Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, nói: “Lát nữa con sẽ bảo phòng tài vụ gửi qua, nhưng con phải nói trước là số tiền đó là tiền đầu tư vào công ty, nếu ai dám tham ô dùng vào mục đích cá nhân thì nhất định sẽ phải bồi thường toàn bộ!”

Khương Thần nghe vậy, liền sa sầm mặt mày.

Ban đầu, cậu ta định lấy ra bốn đến năm triệu tệ mua một chiếc xe thể thao để khoe khoang.

Từ Phân nghe vậy cũng nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười nịnh nọt nói: “Vy Nhan à, con yên tâm, số tiền này nhất định sẽ dùng cho công ty, không dùng nó vào việc riêng”.

Khương Vy Nhan gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Từ Phân và Khương Thần rời khỏi tập đoàn Vy Nhan. Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của hai người bọn họ đều trở nên khó coi, liếc nhìn nhau.

“Mẹ à…” Khương Thần nói.

Từ Phân nhanh chóng lườm cậu ta, nói: “Về rồi nói tiếp!”

Sau khi hai người bọn họ về nhà, Từ Phân lập tức ném chiếc túi lên ghế sofa, to tiếng mắng chửi: “Con bé Khương Vy Nhan đó thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi sao? Nếu không phải vì bây giờ nó có quyền thế thì bà đây phải nể mặt nó vậy à?”

Khương Thần đi theo sau, nhanh chóng rót chén trà cho Từ Phân, nói: “Mẹ à, lúc nãy mẹ cũng thấy rồi đấy, Khương Vy Nhan đó bây giờ ngông cuồng quá rồi, còn dám ra lệnh cho chúng ta nữa!”

Từ Phân khoanh tay trước ngực, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, nói: “Chẳng phải vì con không có triển vọng hay sao! Con nhìn người ta xem, chồng là vua Bắc Lương, công ty còn lớn mạnh lên đến hàng chục tỷ tệ!”

“Con trai à, đến lúc nào con mới có thể khiến mẹ bớt lo hơn đây? Đến lúc nào con mới có tiền đồ, để mẹ đi theo hưởng phúc đây?”

Bị nói như vậy, mặt Khương Thần đỏ bừng lên, bật dậy nói: “Mẹ à, con cũng đâu muốn như vậy. Nhưng mẹ cũng biết đấy, trong cái nhà này, Khương Vy Nhan còn ở đây ngày nào thì Khương Thần con sẽ không có cơ hội phát triển ngày ấy!”

Nói đến đây, Từ Phân chợt khựng lại.

Khương Thần nói đúng.

Bây giờ tập đoàn Vy Nhan của Khương Vy Nhan đang cực kỳ hưng thịnh.

Có lẽ cả đời Khương Thần cũng không có cơ hội phát triển.

Càng nghĩ, Từ Phân càng cảm thấy khó chịu.

Từ nhỏ, Khương Thần đã là báu vật và là niềm tự hào của bà ta.

Bây giờ lại bị Khương Vy Nhan đè đầu, bà ta cảm thấy rất khó chịu!

“Vậy con nói xem, chúng ta phải làm gì?”, Từ Phân hỏi.

Khương Thần nhìn ra cửa, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Từ Phân, thấp giọng nói: “Mẹ à, thực ra rất đơn giản. Chẳng phải công ty là của Khương Vy Nhan sao? Mẹ nghĩ xem, nếu Khương Vy Nhan bị tai nạn đột nhiên hôn mê bất tỉnh, hoặc không may chết đi, thì chẳng phải công ty sẽ thuộc về gia đình chúng ta à?”

Từ Phân hít một hơi thật sâu, không ngờ câu nói này lại phát ra từ miệng Khương Thần.

“Cho dù Khương Vy Nhan xảy ra chuyện thì công ty cũng là của Tiêu Chính Văn chứ? Nào đến lượt chúng ta?”, Từ Phân nói.

Khương Thần nhanh chóng giải thích: “Mẹ sai rồi, Tiêu Chính Văn là người ngoài, trong nhà này còn có bố, mẹ và con... Chỉ cần chúng ta có quan hệ tốt với các cổ đông của công ty, đến lúc đó, nếu Khương Vy Nhan thật sự xảy ra chuyện, thì bố sẽ lên nắm quyền. Sau đó, với tư cách là con trai của bố, chẳng phải con sẽ thuận lợi đảm nhiệm vị trí chủ tịch công ty rồi sao?”

Nói đến đây, Khương Thần nở nụ cười lạnh lẽo.

Chuyện này, cậu ta đã nghĩ rất lâu rồi.

Từ Phân nghe vậy, trầm ngâm nghĩ một lúc lâu rồi mới hỏi: “Con trai à, con có chắc chắn không? Đó là chị của con đấy, Tiêu Chính Văn còn là vua Bắc Lương, nếu có chỗ nào sơ suất thì đầu chúng ta sẽ rơi đấy”.

Khương Thần trấn an Từ Phân, nói: “Mẹ yên tâm đi, con đã nghe ngóng kỹ càng rồi! Hơn nữa, gần đây con có quen biết một nhóm người có thế lực không nhỏ, bọn họ sẵn sàng giúp chúng ta! Chỉ cần chúng ta hợp tác với bọn họ thì tập đoàn Vy Nhan sớm muộn gì cũng sẽ là của con!”


“Ai sẵn sàng giúp chúng ta vậy?”, Từ Nhân căng thẳng hỏi.

Khương Thần cười khẩy, nửa úp nửa mở nói: “Mẹ còn nhớ đám người trước kia Khương Văn Kỳ từng tiếp xúc không?”

“Khương Văn Kỳ? Ý con là nhà họ Viên?”

Từ Phân sững sờ, trong lòng ớn lạnh.

“Đúng vậy! Nhà họ Viên đã liên hệ với con, chỉ cần chúng ta hợp tác với bọn họ thì tập đoàn Vy Nhan, bao gồm thị trường y dược Giang Trung cũng sẽ là của chúng ta! Đến lúc đó, chúng ta sẽ là tỷ phú!”

Khương Thần nói, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn và khao khát.

Từ Phân suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Cùng lúc này.

Tiêu Chính Văn đón Na Na từ trường về, vừa tới cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest bước xuống xe, kính cẩn tiến lên, nói: “Xin hỏi, anh có phải là Tiêu Chính Văn không?”

Tiêu Chính Văn cau mày, gật đầu nói: “Đúng là tôi”.

Người đàn ông mặc vest nói: “Anh Tiêu, cô chủ Sở Vi Vi nhà chúng tôi muốn nhắn với anh một câu rằng có người đã liên hệ với sát thủ để ám sát anh”.

“Ngoài ra, cô chủ của chúng tôi vẫn đang đợi anh ở chỗ cũ”.

Nói xong, người đàn ông mặc vest liền rời đi.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, lông mày nhíu chặt.

Có người muốn ám sát anh sao?

Mãi cho đến đêm, sau khi Tiêu Chính Văn thấy Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ say, anh mới bước ra khỏi biệt thự.

...

Nửa đêm tại khách sạn Kempinski.

Đêm nay Sở Vi Vi trong khách sạn không ngủ, mà cầm một ly rượu vang đỏ, mặc chiếc váy ngủ đen vô cùng hấp dẫn.

Cô ta bước chân trần trên thảm ngoài ban công, lắng nghe tiếng nước bên hồ, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn phía xa.

Tiếng hồ nước vang vọng, khiến người ta cảm thấy si mê.

Sở Vi Vi vừa tắm xong, trong không khí thoang thoảng hương thơm, cơ thể nóng bỏng dưới lớp váy ngủ khiến người ta rạo rực, say đắm.

Lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy thành ban công.

Sau đó một bóng người nhảy lên từ dưới ban công.

Đây là tầng cao nhất của khách sạn Kempinski, cách mặt đất khoảng năm mươi sáu mươi mét.

Đó là ai?

Mà có thể hành động điên cuồng lúc nửa đêm như vậy.

Sở Vi Vi không nghĩ nhiều, nâng chân phải lên cao, sau đó đá xuống, tư thế vô cùng chuẩn xác, vừa nhìn liền biết là cao thủ Taekwondo đai đen!

Đôi chân dài miên man ấy kéo theo tiếng gió rít mạnh, đá thẳng xuống.

Không ai nghĩ rằng một người quyến rũ như Sở Vi Vi lại có sức mạnh lớn như vậy, đây còn là ngôi sao nổi tiếng nhỏ nhắn đáng yêu sao?

Cú đá tàn nhẫn này hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Sở Vi Vi.



Anh ta rõ ràng là có thể đi từ cửa chính, tại sao phải trèo ban công chứ?

“Sao anh lại lên từ đây?”

Sở Vi Vi hỏi một cách khó hiểu.

Tiêu Chính Văn nhảy lên, đứng ở góc ban công, vừa hay tránh được một số camera trong phòng.

Anh buông chân Sở Vi Vi ra, nói: “Trước cửa có nhiều vệ sĩ của cô như vậy, tôi không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có. Được rồi, nói đi, ai muốn ám sát tôi?”
Sở Vi Vi nhìn Tiêu Chính Văn, cô ta vốn dĩ muốn quyến rũ anh nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Chính Văn, cuối cùng cô ta vẫn từ bỏ, thở dài nói: “Tiền Thế Long ở Bạch Thành”.

Nghe đến cái tên này, Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Tiền Thế Long?

Là Tiền Thế Long – người từng đối phó với cả nhà Từ Khang An kia sao?

“Tôi biết rồi”.

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi xoay người định nhảy từ trên lầu xuống.


Sở Vi Vi vội vàng gọi lại: “Tiêu Chính Văn, anh cứ đi thế à?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Sở Vi Vi hỏi ngược lại: “Sao thế, cô còn muốn mời tôi ở lại ngủ ư?”

Câu này đương nhiên là Tiêu Chính Văn cố ý trêu cô ta.

Nhưng Sở Vi Vi vừa nghe thế thì khẽ run, sau đó đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Nếu anh muốn cũng không phải là không được”.

Tiêu Chính Văn cạn lời, liếc nhìn căn phòng VIP rồi nói: “Tạm biệt”.

Dứt lời, anh xoay người định nhảy xuống.

Nhưng Sở Vi Vi chạy đến kéo anh lại nói: “Lần này tôi giúp anh lẽ nào anh không định đền ơn tôi gì sao?”

Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Nói đi cô muốn làm gì?”

Sở Vi Vi bĩu môi nhìn phong cảnh bên ngoài nói: “Đi chơi với tôi, tôi đến Giang Trung hai ngày rồi mà vẫn chưa ra ngoài, vừa đúng lúc anh đi dạo với tôi đi”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày hơi do dự.

Sở Vi Vi nói ngay: “Sao thế? Đường đường là vua Bắc Lương mà lại không thể thỏa mãn chút yêu cầu nhỏ này được à?”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn chỉ đành bất đắc dĩ thở dài nói: “Được thôi, nhưng tôi chỉ đi với cô nửa tiếng thôi”.

“Vậy là đủ rồi”.

Sở Vi Vi cười nói, sau đó xoay người đi vào phòng thay một bộ đồ thường ngày.

Tiêu Chính Văn nhảy xuống từ trên ban công nói: “Tôi đợi cô ở dưới”.

Không lâu sau, Sở Vi Vi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đợi ngoài cửa dưới khách sạn. Cô ta vui vẻ chạy đến muốn khoác tay vào cánh tay Tiêu Chính Văn nhưng anh lại tránh đi.

Tiêu Chính Văn nghiêm túc đút hai tay vào túi quần nói: “Sở Vi Vi, cô hãy chú ý đến cử chỉ lời nói của mình, tôi đã có vợ con rồi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước đi thẳng về phía trước.

Sở Vi Vi trợn mắt với anh nhưng cũng không quan tâm đến lời anh. Cô ta đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi dạo mấy vòng khu gần đó.

Hai người không hề nói chuyện gì với nhau trên đường đi.

Nửa tiếng sau, Tiêu Chính Văn đưa Sở Vi Vi về lại trước cổng khách sạn nói: “Đến giờ rồi, tôi về trước đây”.

“Khoan đã, anh có muốn lên trên ngồi một lúc không?”

Sở Vi Vi đứng trước mặt Tiêu Chính Văn vén mái tóc dài xõa bên tai, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Chính Văn cười nói.

Tiêu Chính Văn sửng sốt thờ ơ nói: “Không cần đâu, tôi phải về với vợ và con gái tôi”.

Sở Vi Vi xem như cũng rõ Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có cảm giác gì với mình.

Ngay khi Tiêu Chính Văn xoay người rời đi, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người.


Một người đàn ông mặc đồ vest rất lịch lãm, tay còn cầm theo một bó hoa hồng.

Người đàn ông này rất có khí chất, dáng người cao ráo, nhan sắc xem như ổn, có vẻ như là cậu chủ một nhà giàu nào đó, nhưng đôi mắt hắn lại thoáng vẻ u ám.

Lúc hắn thấy Sở Vi Vi đang vừa nói vừa cười với một người đàn ông, còn mời hắn lên phòng, tên này sa sầm mặt mày.

Hắn nhìn chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ trên cổ tay mình, đã sắp mười hai giờ rồi.

Đêm hôm khuya khoắt, người phụ nữ mình thích về khách sạn chung với một người đàn ông lạ, còn vừa nói vừa cười mời hắn lên phòng, này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ hai người này đã ngủ với nhau!

Mình vất vả chạy từ Long Kinh đến là vì muốn tạo bất ngờ cho cô ta.

Hắn đợi ở đây suốt, đợi đến tận bây giờ lại không ngờ đợi được cảnh tượng như này.

Người đàn ông tay cầm bó hoa này cảm thấy cả người mình toàn là lửa giận như thể sắp bùng nổ vì tức.

Cái này là sao?

Tạo bất ngờ cho mình sao?

Mẹ nó, còn là bất ngờ đến mức đáng sợ!

Tiêu Chính Văn và Sở Vi Vi cũng nhìn thấy hắn.

Nhìn thấy người đàn ông này, Sở Vi Vi còn đang nói cười sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng như thể nhìn thấy một tên đáng ghét.

Rõ ràng là cô ta không thích người đàn ông cầm hoa này.

“Đông Phương Phong, sao anh lại ở đây?”

Sở Vi Vi đanh mặt hỏi.

Người đàn ông tên là Đông Phương Phong này cố kìm nén cơn giận, hắn giơ tay lên buồn bực chỉ vào Tiêu Chính Văn hỏi: “Sở Vi Vi, hắn là ai?”

“Tôi cần phải nói cho anh biết anh ấy là ai sao? Anh đến làm gì?”

Dù Sở Vi Vi không giải thích gì nhưng lời nói và hành động hiện giờ của cô ta đã đủ chứng tỏ một số vấn đề.

Nhìn thấy cảnh tượng này này, hai mắt Đông Phương Phong hiện lên vẻ đố kị, sắc mặt cũng trở nên u ám.

Hắn dời mắt từ Sở Vi Vi sang nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt chứa sự thù hằn và cay độc nham hiểm!

Thấy vẻ mặt này của Đông Phương Phong, Tiêu Chính Văn nhíu mày. Anh không muốn gây chuyện nhưng cũng không thích người khác nhìn anh bằng vẻ mặt này.

Đông Phương Phong cười gằn, châm chọc nói: “Sở Vi Vi, ở nước ngoài tôi theo đuổi cô lâu như vậy, thậm chí còn theo đuổi về đến đây, mà cô cũng không thèm cho tôi nắm tay, đám người trong giới đều đang đợi để cười nhạo tôi nhưng tôi vẫn không từ bỏ việc thích cô. Bây giờ cô lại tùy tiện tìm một tên như này, hắn có chỗ nào so được với tôi sao?”

Nghe Đông Phương Phong mắng Tiêu Chính Văn như vậy, Sở Vi Vi lập tức sa sầm mặt mày nói: “Đông Phương Phong, tôi cảnh cáo anh dù anh nói tôi thế nào cũng được nhưng anh đừng mắng anh ấy, một chữ cũng không được!”

“Anh đừng tự cho mình là cao thượng, trong mắt tôi, anh ấy giỏi hơn anh gấp một trăm, một nghìn lần!”



Nghe đến thân phận của Đông Phương Phong, Tiêu Chính Văn híp mắt, đôi mắt toát ra sự lạnh lùng.

Nhà họ Đông Phương?

Là nhà họ Đông Phương trong bốn gia tộc lánh đời lớn của Hoa Quốc đó sao?

“Không có nhà họ Đông Phương thì anh sẽ thế nào ư? Tiếc là không có giả thiết này”.

Đông Phương Phong không cảm xúc nói: “Sở Vi Vi, tôi theo đuổi cô lâu như vậy không ngờ cô lại là phụ nữ vô liêm sỉ đến thế, ở bên ngoài quyến rũ hết người này đến người khác còn câu được một tên đầu đường xó chợ. Cô có biết nếu không có nhà họ Sở thì bây giờ cô chỉ là một đứa con hoang thôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK