Rõ ràng, Lạc Thanh Phong có ý định giết chết Tiêu Chính Văn ở đây.
Lúc này Tiêu Chính Văn lại không thể sử dụng được thực lực của mình, ngay cả từ trường cũng bắt đầu rối loạn, anh không khỏi cảm thấy lo lắng, cố hết sức lùi về sau mấy bước.
Chỉ là tốc độ tấn công của Lạc Thanh Phong không hề chậm lại, ngược lại Tiêu Chính Văn càng lùi, tốc độ của cụ ta càng nhanh.
Gần như chỉ trong tích tắc Lạc Thanh Phong đã lao đến gần Tiêu Chính Văn.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một bước.
Lúc này Lạc Thanh Phong vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng vào cổ họng Tiêu Chính Văn.
“Soạt!”
Một luồng sáng lóe lên, Tiêu Chính Văn né được đòn tấn công của Lạc Thanh Phong, đồng thời cả người lại lùi về sau năm bước.
“Tiêu Chính Văn, thế nào? Có phải cậu không thể dùng được chút sức lực nào nữa không? Độc của nhà họ Lạc tôi không phải là thứ ai cũng có thể giải được, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kháng cự, nếu không cậu sẽ chết rất thảm”.
Lạc Thanh Phong cười khẩy quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.
“Thủ đoạn của các người cũng đê tiện thật đấy, nhưng chưa có ai nói với ông rằng cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao có thể áp chế được các loại độc sao?”
Ngoài miệng thì nói thế nhưng thật ra Tiêu Chính Văn chỉ tạm thời khôi phục được một chút sức lực.
Đây cũng hoàn toàn là do từ trường trong cơ thể đã giúp anh làm mất tác dụng của một phần độc tố.
“Cảnh giới Thiên Vương long cấp? Ôi, quả thật là siêu phàm, ông đây mới chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao, nhưng ông đây có thể tiễn cậu về trời đấy”.
Vừa dứt lời Lạc Thanh Phong cũng không đáp lời Tiêu Chính Văn nữa mà nhanh chân bước đến giết Tiêu Chính Văn.
“Soạt!”
Lại một dao nữa đâm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn.
Lạc Thanh Phong rất rõ mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn bị trúng độc không thể nào phát huy sức mạnh của mình, nhưng cơ thể cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao vốn dĩ vững chắc như đá.
Không phải một nhát kiếm bình thường là có thể đâm họ bị thương, cách duy nhất có thể giết được Tiêu Chính Văn là đâm vào cổ họng anh.
Bất kể giết được Tiêu Chính Văn hay làm Tiêu Chính Văn bị thương đều có thể giúp nhà họ Lạc lấy lại bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan từ chỗ Khương Vy Nhan.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã khôi phục một chút sức, đâu thể để Lạc Thanh Phong có cơ hội ra tay?
Ngay khi con dao găm chỉ còn cách cổ Tiêu Chính Văn chưa đến ba centimet, Tiêu Chính Văn bỗng ra đòn, một luồng sáng màu bạc xoẹt ngang qua trước mắt Lạc Thanh Phong.
“Phụt!”
Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào giữa trán Lạc Thanh Phong.
Đến khi chết Lạc Thanh Phong vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn đã trúng loại độc mạnh của Thiên Thần Tông, sao có khả năng đánh trả được?
Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể đến điện Diêm Vương mà chất vấn ngờ vực này.
Tiện tay cất con dao quân đội năm cạnh vào, Tiêu Chính Văn cẩn thận xem xét rừng cây xung quanh.
Mãi đến khi chắc chắn không có cao thủ khác mai phục ở đây, anh mới sải bước đi về phía đường quốc lộ.
Mặc dù đây là một khúc đệm nhỏ nhưng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thể phát huy thực lực của mình, thậm chí sức còn không bằng một người bình thường, mới đi được mấy cây số đường núi đã mệt nhoài toát mồ hôi.
Cũng may có một chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua từ đường quốc lộ mới đưa Tiêu Chính Văn về đến khu nội thành gần đó.
Chiều hôm đó khi về đến Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã yếu đến mức không còn sức lực, cuối cùng chỉ đành gọi cho Khương Vy Nhan bảo Độ Thiên Chân Nhân đến sân bay đón mình.
“Chồng ơi, anh sao thế? Sao giọng anh có vẻ không còn sức vậy?”
Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.
“Anh không sao… chỉ là, chỉ là cảm thấy cả người không còn sức thôi, em nói Độ Thiên Chân Nhân nhanh đến đón anh về nhé”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Được rồi, em đi nói ông ấy đến đón anh”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan vội cúp máy, sau đó nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông ơi, hình như Chính Văn hơi khác thường, ông mau đến sân bay đón anh ấy về đi tránh gây thêm rắc rối”.
“Vâng!”
Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt của Khương Vy Nhan, cụ ta vội vàng xoay người dẫn theo hai đệ tử chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất.
“Cậu Tiêu!”
Lúc Độ Thiên Chân Nhân đến, Tiêu Chính Văn đã rơi vào trạng thái hôn mê, gọi mấy lần nhưng Tiêu Chính Văn không có phản ứng.
“Nhanh lên, đỡ cậu Tiêu lên xe, lập tức về nhà”.
Độ Thiên Chân Nhân và hai đệ tử đỡ Tiêu Chính Văn vào xe, sau đó lái về biệt thự nhà họ Tiêu với tốc độ nhanh nhất.
Cũng may lúc này Lưu Sùng Hằng đang luyện chế Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân vừa đưa Tiêu Chính Văn vào biệt thự liền nói với đệ tử bên cạnh: “Đi bảo môn chủ Lưu mau đến đây xem thử”.
Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng và Khương Vy Nhan cùng chạy đến sảnh chính.
Lưu Sùng Hằng nhìn Tiêu Chính Văn đang nằm trên sô pha, sắc mặt vẫn như thường, không khỏi thầm nhíu mày.
“Ôi! Cậu Tiêu không phải trúng độc bình thường đâu, loại độc này chỉ có ba tông môn mới biết cách điều phối”.
Lưu Sùng Hằng tiến đến trước một bước, rồi bắt mạch cho Tiêu Chính Văn, ông ta càng chắc chắn vào suy đoán của mình.
“Ông nói thế là sao? Rốt cuộc cậu Tiêu bị trúng độc gì?”
Độ Thiên Chân Nhân vội nói.
“Thật ra đây là thuốc độc mãn tính, nghe nói sau một tháng mới phát tác, nhưng vì thực lực của cậu Tiêu khá cao nên tốc độ máu lưu thông trong cơ thể nhanh hơn nhiều so với người thường. Điều này ngược lại sẽ khiến chất độc phát tác trong thời gian ngắn”.
“Nhưng tôi không biết giải loại độc này, bây giờ ngoài người bỏ độc thì chỉ có dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc mới có thể giải được loại độc này. Hiện giờ cậu Tiêu hôn mê bất tỉnh, tôi nghĩ nên liên hệ với Dược Vương Cốc ngay”.
“Đối phương thậm chí đã có thể đưa cho chúng ta miễn phí dược liệu mà Bát Cực Tục Mệnh Đan cần thì tôi đoán họ cũng sẽ cứu người thôi nên…”
Nói đến đây, Lưu Sùng Hằng quay đầu lại nhìn Khương Vy Nhan.
Trước mắt bất kể là ông ta hay Độ Thiên Chân Nhân đều không có thể diện lớn như thế.
Chỉ có Khương Vy Nhan mới có thể mời dược sư Hoàng đích thân đến cứu mạng Tiêu Chính Văn.
“Cô Khương, Lưu Sùng Hằng nói đúng đấy, hai người chúng tôi không mời được dược sư Hoàng, chỉ có cô Khương có thể mời ông ta ra tay, mạng sống của cậu Tiêu đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể trì hoãn chuyện này”.
“Dù Dược Vương Cốc có thật lòng quy thuận hay không, bây giờ đều phải thử”.
Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói.
“Cô Khương, nhất định phải nhanh lên, bây giờ cậu Tiêu hôn mê, cực kỳ nguy hiểm”.
Lưu Sùng Hằng cũng nói thêm vào.
Khương Vy Nhan hít sâu rồi nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông cụ, làm phiền ông dẫn tôi đến Dược Vương Cốc một chuyến”.
“Được!”
Độ Thiên Chân Nhân dẫn Khương Vy Nhan ra ngoài.
Vốn dĩ Dược Vương Cốc chỉ cách Giang Trung một trăm mười cây số, hơn nữa chuyện khá cấp bách nên chỉ cần mất chưa đến nửa tiếng Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan đã đến trước cửa Dược Vương Cốc.
Thấy Độ Thiên Chân Nhân đi đến, đệ tử canh cửa của Dược Vương Cốc chạy đến đón, sau đó cúi người gật đầu nói: “Ông Độ Thiên, ông đến đây là…”