Trương Hải Quần khóc nức nở dập đầu lạy Tiêu Chính Văn.
Trương Hải Quần phấn đấu nửa đời người, chỉ vì sự ngạo mạn của bản thân mà mất chức tổng giám đốc dễ như trở bàn tay, thậm chí còn mất luôn cả chức vụ tại Trung tâm Thương mại Thế giới.
Trương Hải Quần hoàn toàn hoang mang, hắn bắt đầu hối hận vì đắc tội tới Tiêu Chính Văn, hối hận vì hôm nay đã đến phòng giám sát.
Còn Tiêu Chính Văn chẳng thèm liếc nhìn hắn, thẳng thừng rời đi.
Đám hề nhảy nhót này không đáng để anh phải bận tâm.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi Trung tâm Thương mại Thế giới liền lên xe.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Tiêu Chính Văn nhận điện thoại, hỏi: “Tra được vị trí của bọn bắt cóc chưa?”
Một giọng nói kỳ dị vang lên từ trong điện thoại: “Chủ soái Tiêu, lâu rồi không gặp”.
Nghe thấy giọng nói đã qua xử lý này, Tiêu Chính Văn cẩn thận hỏi: “Anh là ai?”
“Ha ha, tướng quân Đồ Hiêu nhờ tôi hỏi thăm anh”.
Nghe đến hai chữ Đồ Hiêu, Tiêu Chính Văn trở nên phẫn nộ lạ thường, trầm giọng nói: “Khương Vy Nhan là do mày bắt đi phải không? Nhớ kỹ, nếu như mày dám động vào một cọng tóc của cô ấy thì tao sẽ san phẳng cả cái chiến khu Giang Trung!”
“Ha ha, chủ soái Tiêu vẫn gắt gỏng như ngày xưa nhỉ!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lạnh lùng.
“Đừng để tao tóm được mày, mày sẽ chết thảm lắm đấy!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Chủ soái Tiêu, tôi đặc biệt tặng cho anh một món quà ở trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã. Nhớ cho kỹ, nắm chắc thời gian!”
Người ở đầu dây bên kia nói xong câu này rồi cúp máy luôn.
Trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã?
Đó không phải trường học của Na Na sao?
Nguy rồi!
Tiêu Chính Văn nhận ra Na Na đang gặp nguy hiểm.
Anh lập tức lên xe, phóng nhanh tới trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã.
Trong mắt Tiêu Chính Văn loé lên tia sáng sắc lạnh, Na Na, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Nếu như chúng mày dám động vào con gái tao thì tao sẽ giết hết không chừa một ai!
Chẳng bao lâu, Tiêu Chính Văn đã tới trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã.
Dưới sự chỉ đạo của giáo viên, rất nhiều em nhỏ đều đang xếp hàng trước cửa trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã đợi bố mẹ đến đón về nhà.
Tiêu Chính Văn lướt mắt nhìn qua biển người, bắt gặp cô giáo Tô – giáo viên chủ nhiệm của lớp Na Na.
Tiêu Chính Văn bước nhanh tới, đi đến bên cạnh cô giáo Tô, nói: “Chào cô Tô. Con gái tôi đâu rồi?”
Cô giáo Tô trả lời: “Na Na vẫn đang ở trong trường”.
Tiêu Chính Văn không nói thêm gì, chạy thẳng vào trong trường, tìm kiếm bóng dáng của Na Na.
Na Na, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Cách đó không xa, Tiêu Chính Văn nhìn thấy bóng dáng của Na Na.
Na Na cầm cây kẹo mút trên tay, vui vẻ ngồi ở bồn hoa mút kẹo.
Tiêu Chính Văn gọi lớn: “Na Na!”
Na Na quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chính Văn, hào hứng hô lên: “Bố ơi, Na Na ở đây này!”
Tiêu Chính Văn không hề chần chừ chạy lại, ôm Na Na vào lòng.
Anh cẩn thận quan sát khắp người Na Na một lượt, lo lắng hỏi: “Na Na, con có sao không?”
Na Na cười tít mắt nói: “Không sao ạ! Có chú còn cho con một cây kẹo mút đây này”.
Na Na giơ cây kẹo mút ra trước mặt Tiêu Chính Văn cho anh nhìn.
Tiêu Chính Văn nhìn cây kẹo mút trên tay Na Na, không hề có gì bất thường.
Không thể nào?
Trực giác của một người quân nhân mách bảo Tiêu Chính Văn chuyện này không thể nào đơn giản như thế, thuộc hạ của Đồ Hiêu không lý nào chỉ đi hù doạ người.
Vậy thì rốt cuộc nguy cơ tiềm ẩn nằm ở đâu?
Tiêu Chính Văn dần bình tĩnh lại.
Dần dần, tâm trạng anh bình ổn trở lại, bắt đầu cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc!”
Có tiếng kim đồng hồ chuyển động trong cặp sách của Na Na.
Tiêu Chính Văn cầm lấy cặp sách của Na Na, mở ra xem.
Một quả bom hẹn giờ đang nằm lặng lẽ bên trong cặp sách của Na Na, trái bom không to lắm nhưng nếu như Na Na cứ đeo cặp sách thì tuyệt đối không thể sống sót sau khi nó phát nổ.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc!”
Kim đồng hồ chuyển động cực nhanh, chỉ còn lại ba mươi giây.
Tiêu Chính Văn cười nói với Na Na: “Na Na, bố biểu diễn cho con xem một trò ảo thuật có được không nào?”
Na Na vỗ tay nói: “Được ạ được ạ, Na Na thích xem ảo thuật nhất”.
Tiêu Chính Văn nói luôn: “Nhìn cho kỹ nhé, sắp có pháo hoa chui ra từ trong cặp đây”.
Tiêu Chính Văn vứt thẳng cặp sách lên trên không trung, chỉ trong nháy mắt, chiếc cặp sách màu hồng liền nổ tung giữa không trung, trông như pháo hoa màu hồng vậy.
Na Na đứng dưới đất vỗ tay cười lớn, vẻ mặt ngây thơ.
“Reng reng reng!”
Chuông điện thoại vang lên.
Tiêu Chính Văn nhìn màn hình, là Tống Hậu Lượng gọi đến.
Tiêu Chính Văn vội vàng nói: “Tra ra chưa? Vy Nhan giờ đang ở đâu?”
Tống Hậu Lượng lên tiếng: “Tra ra rồi, bọn bắt cóc dẫn Khương Vy Nhan đến một toà nhà đang xây dựng dở bỏ hoang ở khu Vũ Hoa -Tu Hà”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Gửi định vị cho tôi!”
Tống Hậu Lượng vội vàng nói: “Sau khi điều tra kỹ lưỡng, kẻ bắt cóc có lẽ là binh lính đã trải qua huấn luyện ám sát chuyên môn. Anh Tiêu, hay là đợi tôi triệu tập cảnh vệ rồi chúng ta cùng đến bao vây toà nhà đang xây dựng dở ở khu Vũ Hoa đó”.
Tiêu Chính Văn để lại câu nói cuối cùng: “Không kịp nữa rồi”, sau đó liền cúp máy.
Phi Tiêu!
Nếu như mày đã dám ra tay với Na Na và Vy Nhan thì lần này tao nhất định sẽ phế bỏ mày!
Tiêu Chính Văn ôm lấy Na Na, đi thẳng ra khỏi cổng trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã.
Long Nhất đang lái xe đến cổng trường học, Tiêu Chính Văn giao Na Na cho Long Nhất.
Tiêu Chính Văn nói: “Na Na, con nhất định phải theo sát chú Long Nhất đấy!”
Na Na gật đầu: “Vâng!”
Long Nhất lên tiếng: “Chủ soái, để tôi đi cùng với anh!”
Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Không cần đâu. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ Na Na thật tốt, nhớ kỹ, phải đưa con bé bình an trở về nhà”.
Long Nhất gật đầu: “Chủ soái, anh nhất định phải bình an trở về cùng với chị dâu”.
Tiêu Chính Văn quay đầu, để lại ánh mắt chắc chắn, kiên định!
Tiêu Chính Văn tự mình lái xe, chạy thẳng đến điểm định vị mà Tống Hậu Lượng gửi tới.
Khoảng gần ba mươi phút sau, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng đến toà nhà bỏ hoang mà Tống Hậu Lượng gửi định vị cho.
Tiêu Chính Văn xuống xe, chạy thẳng vào trong toà nhà đang xây dở đó.
Anh quét mắt nhìn lên, đập vào mắt là một toà nhà đang xây dựng đến tầng sáu.
Đây là một toà nhà xây dựng dở vẫn đang chờ khai thác, tường đá màu đen, bê tông cốt thép màu đen, những cánh cửa chính đã hỏng cũng màu đen nốt.
Tiêu Chính Văn vừa bước vào trong toà nhà đang xây dựng, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Tiêu Chính Văn bịt mũi lại, khẽ khàng đẩy một tấm ván gỗ ra.
Đột nhiên, khói bụi mịt mù từ đâu kéo đến.
Tiêu Chính Văn bước từng bước lên trên cầu thang, lớp xi măng trên cầu thang đã xuất hiện vài vết nứt, đi trên đó cứ giống như đang lơ lửng giữa khoảng không, căn bản chẳng hề có cảm giác an toàn.
Quan trọng nhất là những bậc cầu thang này đã bị mục nát thậm tệ dưới nước mưa.
Tiêu Chính Văn đi bộ lên ba tầng, sau khi rẽ vào góc thì cuối cùng cũng nhìn thấy Phi Tiêu và Khương Vy Nhan đang bị trói vào cột.
Phi Tiêu tháo mũ xuống, cúi lưng thật sâu trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Chủ soái, trái bom trong cặp chắc là vẫn dễ đối phó nhỉ? Món quà này có lẽ anh không thích lắm đâu, chỉ có điều tôi không biết con gái anh bây giờ ra sao rồi”.
Tiêu Chính Văn từng bước tiến lại gần, trong đáy mắt toát lên vẻ căm hận lạnh băng, nói: “Người của Đồ Hiêu, rồi mày sẽ phải chết rất thảm đấy”.