Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Kế Hồng cười toe toét nói: “Sếp Khương, tôi là người dưới trướng, Trần Quốc Hoa có giận cũng sẽ không trút giận với tôi được, ngược lại mấy ngày nay cậu Tiêu không có ở đây, cô đừng nên đến công ty”.

“Nếu có chuyện gì gấp, tôi sẽ chuyển lời với thư ký Tô để cô ấy mang tài liệu đến nhà cô, vừa lúc cô cũng có thể ở nhà với con gái mình”.

Khương Vy Nhan gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng, Độ Thiên Chân Nhân và Lãnh Kế Hồng một trước một sau đi theo phía sau.

Lúc này trong biệt thự của nhà họ Trần.

Trần Quốc Hoa về đến nhà, càng nghĩ càng thấy tức.

Ở cả Giang Trung này, người dám không nể mặt cụ ta vẫn chưa ra đời đâu.

Nghĩ đến đây cụ ta nói với Trần Lập Tân: “Chuẩn bị xe, chúng ta đến Thanh Phong Môn một chuyến”.

“Vâng!”

Trần Lập Tân đang đợi câu nói này của ông cụ.

Một mình Trần Lập Quần ở lại trông nhà, ông cụ Trần và Trần Lập Tân rời khỏi Giang Trung ngay trong đêm.

Thanh Phong Môn là một trong các môn phái võ tông tồn tại hàng trăm năm.

Mặc dù không được xếp vào danh sách mười tông môn lớn, nhưng lại có tầm ảnh hưởng rất lớn ở vùng Giang Trung, thậm chí là ở tỉnh.

Đệ tử của tông môn có đến hàng nghìn người.

Chỉ riêng thủ lĩnh, chưởng giáo cũng đã có hơn sáu, bảy người.

Hơn nữa môn chủ Thanh Phong Môn – Lạc Cửu Anh làm việc gì cũng vô cùng khiêm tốn.

Từ lúc đảm nhiệm vị trí chưởng môn, cụ ta chưa từng xảy ra xung đột với bất kỳ thế lực nào.

Còn bản thân cụ ta lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao.

Trải qua mười mấy năm vất vả tu luyện, cụ ta đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

Chính vì thực lực của Lạc Cửu Anh hơn người, đối nhân xử thế lại hòa nhã nên rất được các môn phái của võ tông tôn sùng.

Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa cụ ta và Võ Thí Thiên.

Lúc này Lạc Cửu Anh đang vui vẻ uống rượu với hai người bạn trong võ tông mà cụ ta mời đến.

Một người trong đó nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, tôi nghĩ với thực lực của ông hẳn là không thua kém gì Võ Thí Thiên nhỉ?”

“Ông ta chẳng qua chỉ là Thiên Vương bốn sao, bây giờ ông đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương năm sao rồi”.

Nghe thế Lạc Cửu Anh lắc đầu cười nói: “Môn chủ Đường nói đùa rồi. Mấy năm trước tôi đã từng gặp Võ Thí Thiên, lúc người này vẫn còn là cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đã có thể đánh bại Thiên Vương thiên cấp bốn sao rồi”.

“Các ông nghĩ bây giờ Võ Thí Thiên chỉ mới là Thiên Vương thiên cấp bốn sao thật à?”

Nói đến đây Lạc Cửu Anh lắc đầu.

Võ Thí Thiên mang đến cho cụ ta cảm giác thâm sâu khó lường.

Còn Võ Thần Tông chắc chắn cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu không Quốc Vận Hoa Quốc cũng sẽ không trói buộc với Võ Thần Tông hàng trăm năm.

Lạc Cửu Anh tự cho rằng bây giờ cụ ta chỉ mới có chút thành tựu, không thể so bì được với những người như Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng.

Ưu thế duy nhất của cụ ta là khiêm tốn, không ai biết đến.

“Theo tôi được biết hình như Võ Thí Thiên lấy được trái tim gì đó, có lẽ vấn đề cũng nằm ở thứ đồ này”.

Đường Bách Thành vừa nói vừa híp mắt nhìn Lạc Cửu Anh.

Thật ra chuyện này không phải là bí mật gì, rất nhiều môn chủ có quan hệ mật thiết với Võ Thần Tông đều biết rõ đó là tim rồng Hắc Long.

Nhưng mọi người cũng chỉ biết nhiêu đó thôi chứ không biết tim rồng có đến tận năm trái.

Hơn nữa còn có thể dung hợp với nhau.

Cho dù là bản thân Võ Thí Thiên cũng không biết dung hợp năm trái tim rồng thì cần phải dung hợp theo thứ tự.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa võ tông và nhà họ Tiêu.

“Tim rồng Hắc Long không phải là thứ chúng ta có thể ham muốn, làm tốt bổn phận của mình thì sẽ được sống lâu hơn”.

Lạc Cửu Anh mỉm cười tự giễu.

Ngay lúc này một đệ tử báo tin đi đến trước mặt Lạc Cửu Anh, sau đó cúi người thì thầm bên tai Lạc Cửu Anh.

“Ồ? Mau mời ông ấy vào!”

Dứt lời, cụ ta đứng dậy nói với Đường Bách Thành nói: “Môn chủ Đường, thật xin lỗi, một người bạn cũ của tôi đến nên tôi đi gặp một lát rồi quay lại”.

Nói xong, Lạc Cửu Anh đi thẳng ra cổng đón người.

Nhưng vừa nhìn thấy Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa đau khổ bật khóc dữ dội dường như bị oan ức gì lớn lắm.

Thấy thế Lạc Cửu Anh khẽ nhíu mày, vội vàng bước đến đỡ Trần Quốc Hoa nói: “Anh Trần, anh…”

“Anh Lạc, nhà họ Trần chúng tôi sắp bị người ta ức hiếp chết mất. Chúng… bảo ngày mai trước khi mặt trời lặn nhà họ Trần chúng tôi phải giao hết tài sản cho chúng, nếu không chúng sẽ diệt sạch hết nhà chúng tôi!”

“Tôi thật sự không còn cách nào khác mới không thể không mặt dày đến cầu cứu. Anh Lạc, mau cứu mạng!”

Trần Quốc Hoa nói cứ như thật, khóc càng đau lòng hơn.

Ngay cả đệ tử Thanh Phong Môn trong cửa núi cũng xúc động bởi tiếng khóc của cụ ta, đều quay đầu lại nhìn Trần Quốc Hoa.

“Hả?”

Lạc Cửu Anh nhíu mày, sau đó khó hiểu nói: “Anh Trần, rốt cuộc chuyện là thế nào? Lẽ nào đối phương vô duyên vô cớ muốn âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà họ Trần sao?”

Nói đến đây Lạc Cửu Anh nhìn trái nhìn phải đưa mắt ra hiệu cho hai đệ tử dẫn Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân vào nhà trong.

Lúc này ở nhà trong, ngoài vài chưởng giáo của Thanh Phong Môn, còn có Đường Bách Thành và mấy thủ lĩnh, phó môn chủ của Lạc Thiên Tông.

Thấy Trần Quốc Hoa khóc bù lu bù loa bước vào, mọi người đều nhíu mày.

“Ông Lạc, đây là…”

Đường Bách Thành chỉ vào Trần Quốc Hoa khó hiểu hỏi.

“Haizz, một người anh em kết nghĩa của tôi có lẽ đã bị oan ức gì đó, mọi người không cần để ý đâu”.

Dứt lời, Lạc Cửu Anh gọi người lấy hai cái ghế đến để Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân ngồi xuống.

“Anh Trần, rốt cuộc là sao thế, cứ nói thẳng tôi nghe xem”.

Lạc Cửu Anh nghiêm nghị hỏi.

Nghe Lạc Cửu Anh hỏi, Trần Quốc Hoa thêm mắm dặm muối vào kể lại chuyện trước đó cho mọi người cùng nghe.

Trần Quốc Hoa vừa dứt lời, Trần Lập Tân lại đứng lên nói: “Các vị môn chủ, các vị có thể vẫn chưa biết tên Tiêu Chính Văn đó quả thật vô cùng ngông cuồng”.

“Không chỉ bảo nhà họ Trần chúng tôi giao nộp tài sản, mà còn ép rất nhiều công ty giao nộp toàn bộ tài sản, còn đe dọa công ty nào dám không nghe theo thì cậu ta sẽ đích thân tìm đến tận cửa”.

“Chúng tôi đều là những người làm ăn kinh doanh thành thật, đâu phải đối thủ của cậu ta. Mọi người có thể vẫn chưa biết không lâu trước đó, cụ tổ nhà họ Viên đều đã chết trong tay người này. Tiêu Chính Văn này cực kỳ độc ác”.

“Khương Vy Nhan là vợ của Tiêu Chính Văn, dùng từ tâm địa rắn rết để hình dung cũng không sai. Người phụ nữ này ỷ vào uy danh của Tiêu Chính Văn cũng làm nhiều chuyện xấu, bây giờ còn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Trần”.

Nghe Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân kể thế, Lạc Cửu Anh hơi nheo mắt thỉnh thoảng đánh giá hai bố con này.

Hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn cực kỳ tốt.

Lạc Cửu Anh cũng có xem chương trình phát sóng trực tiếp trận chiến thực tế vào mấy ngày trước.

Thực lực của Tiêu Chính Văn quả thật cực đỉnh, ngay cả Viên Thắng Thiên – cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn.

Nhưng trận chiến đó lại không thể nói là do thủ đoạn của Tiêu Chính Văn tàn nhẫn.

Dù sao hai bên cũng đang đấu một trận một mất một còn, ai giết ai cũng đã rõ mười mươi.

Theo quy tắc của võ tông, chuyện này không thể truy cứu trách nhiệm về sau.

Lạc Cửu Anh cũng nửa tin nửa ngờ với những gì bố con nhà họ Trần nói.

Một cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao sẽ để ý đến của cải vật chất của thế gian này sao?

Tiền chỉ là một con số với những người như thế thôi.

“Bốp!”

Lạc Cửu Anh còn chưa lên tiếng, Đường Bách Thành là người đầu tiên không thể ngồi yên được nữa.

Cụ ta suýt đập nát bàn rượu, tức giận nói: “Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn lại dám ngông cuồng như thế, cậu ta làm phản rồi phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK