Khương Vy Nhan cũng cảm thấy lo lắng trước việc Dược Vương Cốc đột nhiên nhận thua.
“Thưa cô, theo tôi thấy, Đại trưởng lão cũng đã có thành ý, nếu không, ông ta sẽ không đem theo phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan đến đây. Nếu có thể, hãy cho Dược Vương Cốc một con đường sống, dù sao thì mọi người cũng là người có cùng lý tưởng”.
Độ Thiên Chân Nhân suy nghĩ một lát rồi bước lên nói.
Còn việc Dược Vương Cốc có chân thành hay không, điều đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của họ trong tương lai.
Nhưng có thể nắm giữ quyền quản lý Dược Vương Cốc, đối với Khương Vy Nhan cũng có lợi ích lớn.
Khương Vy Nhan thấy Độ Thiên Chân Nhân liên tục ra hiệu cho mình, cô khẽ gật đầu nói: "Vì sự chân thành của Đại trưởng lão, nên tôi sẽ nhận món quà này. Đồng thời, cũng có thể nhường lại một phần lợi ích của ngành y dược Giang Trung cho Dược Vương Cốc, để giúp các ông sớm vượt qua khó khăn!"
Nghe vậy, Đại trưởng lão rối rít cảm ơn Khương Vy Nhan.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi nghỉ ngơi trước”.
Khương Vy Nhan bình tĩnh nói với Đại trưởng lão.
Suy cho cùng Đại trưởng lão cũng là cáo già thành tinh, đương nhiên biết rõ Khương Vy Nhan không yên tâm về ông ta.
Hơn nữa lời nói vừa rồi của Độ Thiên Chân Nhân cũng rất mơ hồ, lúc này chắc chắn Khương Vy Nhan sẽ không thể ông ta ở lại lâu trong biệt thự nhà họ Tiêu.
“Sếp Khương, cô nghỉ ngơi đi, tôi xin về trước đây, nếu sau này có việc gì cần thì Dược Vương Cốc nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, Đại trưởng lão cúi đầu chào Khương Vy Nhan rồi bước ra khỏi sảnh lớn.
Sau khi tiễn Đại trưởng lão đi, Khương Vy Nhan mới cầm chiếc hộp gỗ nhỏ lên xem xét.
“Ông Độ Thiên Chân Nhân, rốt cuộc Dược Vương Cốc có ý gì?”
Khương Vy Nhan không thể nhìn ra được mục đích thật sự của dược sư Hoàng là gì.
Độ Thiên Chân Nhân cau mày nói: "Chiều hôm qua, nhà họ Trương đã công khai xin lỗi chủ thượng qua các phương tiện truyền thông cả nước. Có lẽ chuyện này đã tác động đến dược sư Hoàng. Nhưng tôi luôn cảm thấy chúng ta vẫn phải đề phòng người của Dược Vương Cốc”.
Độ Thiên Chân Nhân vừa nói xong thì Lưu Sùng Hằng bước nhanh vào.
“Thưa cô! Tôi nghe nói Dược Vương Cốc đã đưa phương pháp điều chế của Bát Cực Tục Mệnh Đan đến đây phải không?”
Vừa nhắc đến Bát Cực Tục Mệnh Đan, Lưu Sùng Hằng vô cùng thích thú.
“Môn chủ Lưu, ông đến thật đúng lúc, đây là phương thức luyện đan của Bát Cực Tục Mệnh Đan, ông giúp tôi xem có phải là thật hay không”.
Khương Vy Nhan đưa chiếc hộp gỗ nhỏ cho Lưu Sùng Hằng.
“Được!”
Lưu Sùng Hằng không nhiều lời, cầm lấy phương thức luyện đan của Bát Cực Tục Mệnh Đan lên cẩn thận xem ba lần, sau đó khẽ gật đầu nói: "Sếp Khương, phương thức luyện đan này là thật!"
“Mặc dù tôi chưa từng thấy phương thức luyện đan của Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhưng những ký tự cổ trên đây là bằng chứng tốt nhất. Hàng nghìn năm trước, chỉ Hoa Quốc chúng ta mới sử dụng chữ tiểu triện, từ thời nhà Đường, loại chữ này đã gần như biến mất!”
Nói xong, Lưu Sùng Hằng lấy ra chiếc khăn lụa màu vàng tươi rồi chỉ cho Khương Vy Nhan xem.
“Chỉ là trên này có hai vị thuốc hiện nay chỉ có ở Vương Dược Cốc, ở thế giới bên ngoài đều đã biến mất. Nếu muốn điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan thì vẫn cần Dược Vương Cốc cung cấp hai loại dược liệu này”.
Lưu Sùng Hằng vừa nói vừa lấy giấy bút, ghi chép lại phương thức luyện đan bằng chữ hiện đại, rồi đánh dấu hai vị thuốc kia lại.
“Thiên Niên Quỷ Kiến Thảo, Bách Khúc Tuế Phục Linh?”
Khương Vy Nhan liếc nhìn hai vị thuốc đã biến mất kia, rồi đọc nhỏ.
"Đúng vậy, hai loại dược liệu này hiện tại đã không tìm được nữa. Chỉ có ở Dược Vương Cốc, còn lại một ít. Tôi thấy hay là chúng ta mua dược liệu từ Dược Vương Cốc để chế tạo một lô Bát Cực Tục Mệnh Đan!"
“Chúng ta có thể tận dụng nguồn lực có trong tay để thử nghiệm lâm sàng trước xem có tác dụng gì không, ít nhất là đối với một số bệnh khó chữa như ung thư, máu trắng, Bát Cực Tục Mệnh Đan thật sự có tác dụng tốt!"
"Theo tôi biết, trong nhà một vị trưởng lão của Long Các năm đó có một người họ hàng xa bị bệnh ung thư. Chính dược sư Hoàng là người đã mang Bát Cực Tục Mệnh Đan đến cứu anh ta!"
Lưu Sùng Hằng nghiêm túc nói.
"Vậy cũng được, Độ Thiên Chân Nhân, phiền ông xử lý chuyện này. Nhân cơ hội thăm dò luôn thái độ của Dược Vương Cốc!"
Khương Vy Nhan đưa phương thức luyện đan cho Độ Thiên Chân Nhân.
Người duy nhất trong đó đủ tư cách đến Dược Vương Cốc cũng chỉ có Độ Thiên Chân Nhân.
Xét cho cùng, Thanh Vân Tông của Lưu Sùng Hằng xếp hạng không cao trong dược tông, hoàn toàn không đủ tư cách để nói chuyện với Dược Vương Cốc đứng số một trong dược tông.
Độ Thiên Chân Nhân cầm lấy phương thuốc, khẽ gật đầu nói: "Được, tôi sẽ làm ngay!"
Nhìn Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lưu Sùng Hằng hít sâu một hơi nói: "Thưa cô, nếu phương thức luyện đan họ đưa là thật, thì loại thuốc chống ung thư mới của chúng tôi không cần phải nghiên cứu nữa vì Bát Cực Tục Mệnh Đan có hiệu quả chữa bệnh này!"
"Với loại thuốc mới này, chúng tôi có thể mở rộng sức ảnh hưởng hơn!"
Khương Vy Nhan nghiêm nghị nói: "Tạm thời, chúng ta vẫn chưa thể vui mừng quá sớm được, ngộ nhỡ đối phương dùng Bát Cực Tục Mệnh Đan làm mồi nhử, rồi có ý đồ khác thì chúng ta rất có thể sẽ bị trúng kế!"
Khương Vy Nhan luôn để mắt đến Dược Vương Cốc.
Lưu Sùng Hằng cũng gật đầu nói: "Cô lo lắng cũng phải. Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ ông Độ Thiên Chân Nhân, chỉ cần có đủ dược liệu, chúng ta sẽ bắt tay vào làm luôn! Không cần biết có phải thật không, chúng ta cứ làm ra rồi tính tiếp!"
Khương Vy Nhan cũng gật đầu đồng ý, sau đó hỏi thêm vài câu rồi Lưu Sùng Hằng rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu.
Giang Trung cũng như toàn hộ võ tông Hoa Quốc có vẻ yên bình nhưng thực ra đang rất hỗn loạn.
Một mặt, tin tức Tiêu Chính Văn đánh bại Cừu Vạn Lý trên núi Thương Lĩnh đã lan truyền một cách nhanh chóng.
Mặt khác, tin tức Nhạc Trung Kỳ đã ở ẩn gần trăm năm, đột nhiên cao hứng xuất hiện, còn đứng về phía Tiêu Chính Văn khiến cho tất cả mọi người càng thêm choáng váng!
Trong thời gian ngắn, uy danh của Tiêu Chính Văn đã lan truyền khắp võ tông.
Mọi người đều biết Tiêu Chính Văn là người mà ngay cả minh chủ của liên minh võ thuật cũng hết sức cung kính.
Nhưng vào lúc này, trong một khoảng sân hẻo lánh ở thành Thiên Phủ, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ một con chim bồ câu đưa thư.
Bên trên chỉ có vài lời.
“Hừ! Bát Cực Tục Mệnh Đan rơi vào tay tập đoàn Vy Nhan rồi!"
Sau khi mảnh giấy xuống, người đàn ông trung niên nhìn sang ông lão lớn tuổi bên cạnh.
“Khụ! Khụ khụ...”
Ông lão ho khan vài tiếng, vẻ mặt thờ ơ nói: "Dược sư Hoàng đúng là chịu bỏ vốn liếng ra thật. Để lấy lòng Tiêu Chính Văn, ngay cả Bát Cực Tục Mệnh Đan cũng cho đi không tiếc!"
“Ông Hai, phương thức luyện đan Bát Cực Tục Mệnh Đan đó rõ ràng là thuộc về Thiên Thần Tông chúng ta, trước đây dược sư Hoàng đã đích thân hứa cho chúng ta, vậy mà bây giờ lại trở mặt”.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ tức giận.
"Trở mặt? Thiên Trạch, cậu cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Đạo nghĩa ở võ tông là chỉ coi trọng lợi ích. Bây giờ Tiêu Chính Văn đang nổi danh, dược sư Hoàng làm như vậy cũng là chuyện bình thường!"
"Thực ra muốn lấy phương thức luyện đan cũng không phải là không thể. Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái mà thôi. Người chống lưng cho cô ta chỉ có Tiêu Chính Văn!"
"Ở trong mắt người khác, Tiêu Chính Văn bất khả chiến bại, nhưng ở trước mặt Thiên Thần Tông thì hắn không đáng để chúng ta ý tới!"
Ông lão nheo mắt, lạnh lùng nói.