Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2300: Chuẩn bị đột phá

Thiên Tinh liếc nhìn Vương Vũ, khẽ cười nói: “Đứng dậy đi, tương lai của Thiên Cung Bắc Cực vẫn phải dựa vào lớp thanh niên mấy người!”

Vương Vũ hết sức kích động đứng dậy, trước lúc này hắn đã hay tin rồi, thế nhưng khi chính miệng Thiên Tinh nói với hắn rằng hắn sắp sửa trở thành người quản lý một bộ phận của thành Thiên Đô thì vẫn khó tránh khỏi cảm giác kích động!

Mặc dù thiên tài trong lớp thanh niên nhiều vô số kể, thế nhưng ai có thể giống như hắn, chưa đầy ba mươi tuổi đã trở thành người lãnh đạo một phương?

Chỉ dựa vào điểm này thôi thì hắn đã vượt qua rất nhiều người trong lớp thanh niên rồi, thậm chí lúc này hắn còn cảm thấy bản thân đủ để sánh vai với Mạnh Phi Vũ!

Mặc dù Thiên Cung Bắc Cực vẫn luôn nằm dưới sự kiểm soát của nhà họ Khổng, trong mắt người ngoài Thiên Cung Bắc Cực chính là tay sai của nhà họ Khổng, thế nhưng sự thực lại không phải như thế.

Đây chỉ có thể nói là một loại đạo sinh tồn của Thiên Cung Bắc Cực mà thôi.

Nếu đã như vậy, thân là người nắm quyền quản lý một phương, hắn vẫn có thể đứng từ trên cao liếc nhìn xuống cả vùng ngoài lãnh thổ!

Hơn nữa, sau khi sở hữu nguồn tài nguyên tuyệt đối của Thiên Cung Bắc Cực, tiền đồ của hắn sẽ càng trở nên rộng mở.

Những thứ mà người khác chỉ có thể thèm khát chứ chẳng thể chạm tới như quyền thế, nữ nhân, tiền tài, tài nguyên,… hắn đều có được dễ như trở bàn tay!

Chỉ riêng số trận pháp thượng cổ mà Thiên Cung Bắc Cực cất giấu cũng đủ để hắn bước lên hàng tuyệt đỉnh và coi thường chúng sinh rồi!

“Ngồi đi!”

Thiên Tinh chỉ vào cái ghế phía đối diện, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi muốn gặp cậu là muốn nói cho cậu biết một chuyện, dù là lúc nào hay ở đâu, làm người đều phải thẳng thắn vô tư, càng không được vì chuyện tư mà ảnh hưởng tới chuyện công!”

“Thể diện của một người không phải là tỏ ra ngạo mạn trước mặt mọi người mà là phải khiến cho người ta tôn trọng cậu từ trong sâu thẳm nội tâm!”

“Trước đây, trong Thiên Cung Bắc Cực cũng có mấy thiên tài có tư chất còn xuất sắc hơn cậu, thế nhưng bọn họ đều quá yêu cái thể diện của bản thân mình!”

“Kết quả, mặc dù ai trong số họ cũng đều là rồng là phượng, thế nhưng kết cục lại quá đỗi bi thảm! Nếu như bọn họ có thể nhẫn nại được một lúc thì có lẽ hôm nay đã trở thành nhân vật lớn một phương từ lâu rồi!”

“Dù là vì phụ nữ hay là vì thứ gọi là thể diện thì đều không đáng để vứt bỏ tiền đồ cả đời người, tôi nói với cậu những điều này là vì hy vọng cậu có thể lấy đó làm bài học, đừng có mà đi sai đường!”

“Nếu không, một bước đi sai thì sẽ dẫn tới rất nhiều bước đi sai, đợi tới khi cậu ngộ ra thì đã kề cạnh với vực sâu, chẳng thể quay đầu lại được nữa!”, Thiên Tinh thất vọng lên tiếng.

Thật ra ông ta phải nói ra những điều này chính là để khuyên răn Vương Vũ, có một số người hắn căn bản chẳng thể động vào, nếu không thì kết cục sẽ cực kỳ bi thảm!

Thế nhưng ông ta lại không thể nói toạc ra cái tên Tiêu Chính Văn, dẫu sao thì Thanh Liên cũng từng đích thân căn dặn bắt buộc phải giữ bí mật!

Đồng thời, đây cũng là một loại khảo nghiệm đối với Vương Vũ, chỉ cần hắn có thể buông bỏ ân oán trước kia, vậy thì tất cả đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.

“Vâng! Vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối!”, Vương Vũ gật đầu lia lịa nói.

“Ừ, cậu có thể ghi nhớ là tốt nhất rồi, tuyệt đối đừng để cho tôi phải thất vọng”, Thiên Tinh liếc nhìn Vương Vũ phía đối diện, nói đầy ẩn ý.

“Vâng! Vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng!”, Vương Vũ giờ chỉ nghĩ tới chuyện làm sao có thể khiến cho mấy người Tiêu Chính Văn phải quỳ xuống trước mặt mình để mình được thoả thuê sỉ nhục họ một phen!

Đâu còn nghe lọt tai những lời này của Thiên Tinh nữa?

Lúc này, hắn đang kích động tới độ hai tay không ngừng run lên, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn quỳ xuống trước mặt mình, để cho hắn tuỳ ý tát lên mặt rồi vậy!

“Tôi nghe nói cậu định đột phá vào ngày mai?”, Thiên Tinh quay đầu nhìn về phía Vương Vũ hỏi.

“Không sai, vãn bối đang có ý định này, hơn nữa tôi đã chuẩn bị gần ba mươi năm, lần này nhất định có thể đột phá lên được Đế Cảnh!”

“Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì có thể hoàn thành đột phá trong vòng một tiếng đồng hồ, tới lúc đó, vẫn mong tiền bối có thể hộ pháp cho vãn bối!”, Vương Vũ nói rồi chắp tay vái lạy Thiên Tinh.

“Ừ, cũng được! Ngày mai cậu chỉ việc yên tâm đột phá, tôi đương nhiên sẽ hộ pháp cho cậu, cậu có thể đột phá tới Đế Cảnh trong ngày mai cũng có thể củng cố hơn cho uy danh của Thiên Cung Bắc Cực!”

Nói xong, Thiên Tinh nhìn Vương Vũ bằng ánh mắt khen ngợi.
Chương 2301: Không ổn rồi

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tử Dương tới phòng Tiêu Chính Văn từ rất sớm, còn chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cho Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng lo liệu bữa sáng đâu ra đó.

Thông qua sự việc ngày hôm qua, Lý Tử Dương đã hiểu ra được một chuyện, bên trong thành Thiên Đô này, Tiêu Chính Văn chính là chỗ dựa vững chắc nhất của anh ta, dù thế nào cũng phải bám thật chắc!

“Anh Tiêu, anh Tiêu ơi?”, Lý Tử Dương đi tới trước giường của Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng gọi vài câu.

“Anh Lý?”

Tiêu Chính Văn thật ra vẫn chưa ngủ, cả đêm qua anh đều đang lĩnh hội thiên đạo.

“Anh Tiêu, ra rửa mặt trước đi đã, bên ngoài cửa có hai cao thủ Đế Cảnh đang đợi để được gặp anh!”, Lý Tử Dương vừa nói vừa bưng thau nước rửa mặt tới trước mặt Tiêu Chính Văn.

Mặc dù đó là hai cao thủ Đế Cảnh, thế nhưng biểu cảm lại hết sức cung kính, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng trước cửa ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Dù là Thiên Cung Bắc Cực cũng tuyệt đối không thể khắt khe với hai cao thủ Đế Cảnh như vậy, nói thế nào thì đó cũng là cao thủ Đế Cảnh, dù tới Thiên Cung Bắc Cực làm khách thì cũng phải đón tiếp nhiệt tình.

Thế nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là hai người họ lại chỉ đích danh muốn gặp Tiêu Chính Văn, còn đặc biệt dùng tôn xưng, nói xin được gặp cậu Tiêu, điều này khiến cho Lý Tử Dương lại thêm kinh hãi về bối cảnh và thực lực của Tiêu Chính Văn!

“Xin gặp tôi?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhận lấy khăn mặt rồi đặt sang một bên.

“Bọn họ nói là bạn của anh!”, Lý Tử Dương nói với vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ.

Với bối cảnh của nhà họ Lý hoàn toàn chẳng thể kết giao được với cao thủ Đế Cảnh, mà Tiêu Chính Văn thì hay rồi, vừa đó đã kết giao được với tận hai người!

“Ồ? Được rồi, anh đi nói với bọn họ tôi tạm thời không rảnh, lúc nào có thời gian thì sẽ tới gặp bọn họ!”, Tiêu Chính Văn thẳng thừng xua tay nói với Lý Tử Dương.

“Anh Tiêu, đó…đó là cao thủ Đế Cảnh đấy, bạc đãi như vậy e rằng không được thích hợp cho lắm nhỉ?”, Lý Tử Dương nói với vẻ khó xử.

Mặc dù thành Thiên Đô là thủ đô thứ hai của Đông Vực, địa vị của cao thủ Đế Cảnh cũng không cao lắm, thậm chí Đại Đế cũng không phải chỉ có một người, thế nhưng vấn đề đó là cao thủ Đế Cảnh đấy!

Để mặc hai cao thủ Đại Đế đợi ngoài cửa, điều này ít nhiều cũng có ý sỉ nhục người ta.

“Cứ làm theo tôi nói!”, Tiêu Chính Văn bình thản lên tiếng.

Lý Tử Dương khó xử chậc lưỡi, nói: “Hay là…tôi bảo người mang ít đồ ăn sáng tới cho bọn họ, dù gì mới sáng sớm…”

“Để bọn họ đói đi!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

Lý Tử Dương bất lực liếc nhìn Tiêu Chính Văn, chỉ đành làm theo lời anh nói và chạy ra ngoài thông báo.

“Hai vị, anh Tiêu có lời, anh ấy tạm thời không rảnh, lúc nào có thời gian thì sẽ tới gặp mọi người!”, Lý Tử Dương đi tới trước cửa lớn, rồi lên tiếng.

“Chuyện này…”

“Được được được, chúng tôi sẽ đợi ở đây, làm phiền anh bạn rồi!”, Khổng Thế Phương vội vàng giữ Tư Mã Huy đang chuẩn bị nổi giận, cười đon đả nói với Lý Tử Dương.

Sau khi Lý Tử Dương đi, cả gương mặt của Khổng Thế Phương đều trở nên xanh mét, đôi mắt Tư Mã Huy ngập tràn vẻ hung hãn!

“Thằng ranh Tiêu Chính Văn này rõ ràng đang ức hiếp người quá đáng!”, Tư Mã Huy nghiến răng gầm lên.

“Hừ, mối thù ngày hôm nay ắt sẽ có ngày tôi báo được!”, Khổng Thế Phương tức tới độ ngay cả nói chuyện cũng thở hồng hộc.

Hai người bọn họ đã đuổi theo Tiêu Chính Văn cả một chặng đường, nói là cách xa muôn sông nghìn núi cũng không có quá lời!

Lúc bắt đầu thì đuổi tới thành Đại Phong, thế nhưng tới thành Đại Phong rồi mới biết Tiêu Chính Văn đã rời khỏi thành Đại Phong để tới thành Thiên Đô từ lâu rồi!

Hai người lại đuổi tới thành Thiên Đô, sau một hồi thăm dò, cuối cùng mới tìm được Thiên Cung Bắc Cực!

Mà hiện giờ lại bị Tiêu Chính Văn phớt lờ bên ngoài cửa!

Nếu như không phải người của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều bị nhốt trên núi Thái Thương thì hai người bọn họ đã ra tay từ lâu.

Dù là ở thành Thiên Đô thì nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã cũng có chút địa vị, vả lại, Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy cũng đều là những kẻ có máu mặt bên trong gia tộc của mình, dù bọn họ có xông vào trong Thiên Cung Bắc Cực thì cũng chẳng có ai dám nói nửa chữ!

Thế nhưng mấy người bọn họ đứng ở bên ngoài thế này, nếu như bị mấy người quen biết trông thấy thì e rằng sau này sẽ chẳng còn mặt mũi gì để đi gặp người khác nữa!

Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên vừa khéo đi qua, quay đầu lại thấy Khổng Thế Phương đứng trước cửa thì vội vàng tiến lên trước chào hỏi: “Tiền bối Phương, sao ông lại tới đây? Mời vào trong!”

Lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực đều sẽ niềm nở đón tiếp người nhà họ Khổng, huống hồ là một đệ tử bình thường của Thiên Cung Bắc Cực?

Chỉ là sắc mặt của Khổng Thế Phương lại khó coi tới cực điểm, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, đang lo lắng bị người quen nhận ra, kết quả lại có đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực tới chào hỏi!

Tư Mã Huy vội vàng quay người lại, quay lưng về phía cửa, sợ rằng bản thân cũng bị người khác nhận ra thì sẽ mất hết thể diện!

Lúc này, Lý Tử Dương vội vàng trở lại trong phòng, thấy Tiêu Chính Văn đã rửa mặt xong xuôi, đang ăn sáng thì vội vàng tiến lên trước nói: “Anh Tiêu, đại sự không ổn rồi!”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn về phía Lý Tử Dương.

“Tôi nghe người ta nói Thiên Tinh đã tuyên bố cho Vương Vũ quản lý một bộ phận của thành Thiên Đô rồi! Hiện tại, rất đông đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực đang tới đó để chúc mừng!”

Lý Tử Dương nói rồi kéo Tiêu Chính Văn đi ra bên ngoài.

Ngày hôm trước hai người họ vừa đắc tội với Vương Vũ, kết quả hôm nay Vương Vũ lại trở thành người quản lý của nơi này, sao Lý Tử Dương có thể không sợ cơ chứ?
Chương 2304: Không dễ dàng

Lý Tử Dương chưa kịp kéo Tiêu Chính Văn đi ra khỏi sân, những đám mây âm u dày đặc và sấm sét bỗng thi nhau kéo đến trên bầu trời.

Bầu trời vốn dĩ trong xanh đột nhiên nổi gió sấm, mưa nặng hạt khắp trời.

Sau đó một con rồng màu tím bay lên trời, giao nhau với gió và sấm chớp đầy trời.

“Lẽ nào là Vương Vũ đang đột phá?”

Lúc này gió nổi lên, mây đen kéo đến, từng đợt sấm sét đánh từ trên trời xuống, cả Thiên Cung Bắc Cực đều bị bao phủ trong sấm sét.

Cảnh tượng này lập tức thu hút tất cả người ở Thiên Cung Bắc Cực, từng dáng người như sấm chớp xuất hiện trên quảng trường Thiên Cung Bắc Cực.

Rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn sấm chớp thô to như miệng bát trên bầu trời.

“Là Vương Vũ!”

“Lẽ nào hắn muốn một bước đạt đến cảnh giới Đế Cảnh?”

“Cường giả Đế Cảnh chưa đến ba trăm tuổi?”

Không chỉ là Thiên Cung Bắc Cực mà ngay cả thế giới bên ngoài cũng đang quan tâm đến chuyện này.

Mặc dù Đế Cảnh không hiếm thấy ở thành Thiên Đô nhưng một người chưa đến ba trăm tuổi đột phá Đế Cảnh đã là tin tức lớn chấn động.

Trước đó bất kỳ một cao thủ cảnh giới Đế Cảnh nào, ít nhất cũng đã có đến năm trăm tuổi, Vương Vũ bước vào hàng cao thủ thật sự trước những người này hai trăm năm.

Điều này sao có thể không khiến mọi người quan tâm đến được?

Lúc này không ít các nhân vật cấp thiên ngạo đến tham gia thánh hội Vạn Tông cũng đều đưa mắt nhìn về hướng Thiên Cung Bắc Cực.

Có thể nói với tuổi của Vương Vũ nếu đột phá thành công thì đã trở thành người tài giỏi trong đám người họ rồi.

Con cưng của trời trong số hàng ngàn người đáng sợ đến mức nào?

Dù là mấy thiên tài tuyệt thế của nhà họ Khổng cũng thua kém Vương Vũ.

Lúc này con rồng nhỏ màu tím trên bầu trời cuộn mình trong đám mây, lúc đầu như thể đang tranh đấu với sấm sét, nhưng sau đó đã hoàn toàn trở nên như đang khuấy động gió mây.

Một vầng sáng xuyên qua đám mây đen chiếu xuống mặt đất, cả mặt đất đều phóng ra luồng sáng.

Như thể ngay cả U Minh cũng đang đáp lời lại cảnh tượng kinh thiên động địa này.

“Xem ra người này muốn kết nối trời đất, nói đơn giản là có thể nhờ khí tức của rồng đã là tốt lắm rồi, nhưng hắn lại có thể ngưng tụ khí tức của rồng thành một con rồng con, quả nhiên là tuyệt”.

Lúc này không ít người đều cảm khái.

“Có thể ngưng tụ khí tức của rồng chứng tỏ đã được trời đất công nhận, cho dù hắn có thể bước vào Đế Cảnh hay không thì tương lai của hắn cũng vô lượng”.

“Thiên tài như vậy thế mà lại gia nhập vào Thiên Cung Bắc Cực, đúng là vô lý”.

“Xem ra Thiên Cung Bắc Cực cũng đang bày bố, loạn thế sắp đến, loạn thế sắp đến”.

Rất nhiều các thế lực lớn ngoài Thiên Cung Bắc Cực đều cảm thấy lo lắng từ chuyện Vương Vũ đột phá Đế Cảnh.

Quả thật Vương Vũ là thiên tài nhưng bản thân hắn không phải là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, hôm nay lại đột phá ở Thiên Cung Bắc Cực đủ để chứng minh Vương Vũ đã đầu quân vào Thiên Cung Bắc Cực.

Trước đây hễ là thiên tài có khả năng như vậy một là bị tông môn giấu kỹ, hai là sẽ tìm một nơi vắng vẻ không người để đột phá, tuyệt đối không phô trương đột phá trong tông môn của mình.

Một mặt là không muốn làm ra vẻ kiêu ngạo gây phiền phức cho tông môn, mặt khác sự tồn tại dựa vào nhà họ Khổng như Thiên Cung Bắc Cực làm gì cũng kiêu ngạo như thế khó tránh khỏi khiến nhà họ Khổng bất mãn.

Lúc này Thiên Cung Bắc Cực lại thong dong để Vương Vũ gây ra động tĩnh lớn như thế vốn dĩ đã phản kháng với nhà họ Khổng trong im lặng.

“Đúng là có chút tài năng”, Tiêu Chính Văn nhìn con rồng nhỏ màu tím trên bầu trời khen ngợi.

Chẳng qua mấy tháng trước Tiêu Chính Văn đã có được con rồng nhỏ màu tím giống Vương Vũ rồi, bây giờ khí tức của rồng của Tiêu Chính Văn đã có thể ngưng tụ thành một con rồng lớn.

So sánh ra thì con rồng nhỏ này của Vương Vũ chỉ như một con giun nhỏ không đáng được nhắc đến.

Nhưng trong khi không có Thiên Sơn Thư Lục mà có thể ngưng luyện ra khí tức của rồng quả là một việc không dễ dàng gì.
Chương 2305: Thiên thần giáng trần

Vương Vũ trong không trung, tóc dài bay phấp phới, lao đến chỗ sấm chớp.

Đây là uy lực của thiên nhiên, cao thủ dưới Đế Cảnh không ai có thể chống đỡ được.

Dù là cường giả lớn tuổi cũng phải khá thận trọng trước uy lực của thiên nhiên, ngay cả khi không cẩn thận có thể không đơn giản chỉ là đột phá thất bại, thậm chí có thể sẽ biến thành tro bụi trong thiên lôi.

Mà Vương Vũ chỉ giơ một tay vẽ ra một đường, sau đó cơ thể con rồng nhỏ màu tím động đậy, phong lôi bị Vương Vũ kéo ra một khoảng cách với bầu trời.

Sấm chớp cuồn cuộn đó như một sợi dây bạc bị Vương Vũ nắm trong lòng bàn tay.

Lúc này hầu hết người trong thành Thiên Đô đều cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vương Vũ kiêu ngạo vung ra sợi dây màu trắng trong tay, uy lực thiên nhiên đáng sợ bị hắn chơi đùa trong tay.

Dù là cường giả lớn tuổi cũng không khỏi ớn lạnh.

Lúc này Vương Vũ cũng không thể giữ lại sức mà bùng phát thực lực đáng kinh ngạc của hắn.

“Hôm nay Vương Vũ tôi phải đánh vỡ sắt thép ngàn năm, đột phá cực hạn của vạn cổ”.

Vương Vũ lớn tiếng hét lên, vung sợi dây màu trắng trong tay đánh vào bầu trời.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, cả không trung đều bị xé ra thành một lỗ hổng dài hàng ngàn mét.

Vốn dĩ vẫn còn là bầu trời ban ngày lập tức lộ ra vô số ngôi sao sáng.

Như thể một bàn tay vô hình xé toạc bầu trời ra thành một vết nứt để lộ vũ trụ bên ngoài.

Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời, sau đó vết nứt kia lại rộng ra thêm gấp mấy lần dường như bầu trời sắp bị xé tan.

Đúng lúc này một luồng khí tức đáng sợ đánh tới từ phía đông, mục tiêu chính là Vương Vũ đang đột phá ở giữa không trung.

“Đây là Đại Đế ra tay sao?”

“Xem ra có người không muốn nhìn thấy Vương Vũ đột phá thành công”.

“Hừ, kiêu ngạo quá thì phải trả giá thôi”.

Không ít người đều nhao nhao bàn luận.

Mà trong Thiên Cung Bắc Cực, một luồng khí tức đáng sợ dâng lên bảo vệ bên người Vương Vũ.

“Ai lại dám phá hỏng quy tắc?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cả bầu trời đều rung chuyển theo.

Một phương trời đều chấn động, khí tức khủng khiếp đó cũng lập tức biến mất.

Nhưng ngay sau đó một luồng kiếm khí đánh ập đến từ chân trời, mang theo khí tức đáng sợ kèm theo sát khí.

“Ai!”

Lại thêm giọng hét lên từ Thiên Cung Bắc Cực khiến kiếm khí đáng sợ đó vỡ ra.

Có thể nói đòn tấn công đó đều do Đại Đế tạo ra, hơn nữa đều là đòn chí mạng cách xa hàng chục ngàn mét.

Vương Vũ đột phá không chỉ làm chấn động thành Thiên Đô mà cũng khiến các thế lực lớn ở Đông Vực xem nó là một mối đe dọa tiềm ẩn.

Lúc này bảy ngôi sao trải khắp trên Thiên Cung Bắc Cực.

Bảy ngôi sao Bắc Đẩu vừa xuất hiện, cả thành Thiên Đô đều chấn động.

Lúc này hàng chục ngàn mét thành Thiên Đô đều được bao phủ trong ánh sáng của bảy ngôi sao Bắc Đẩu.

“Thiên Cung Bắc Cực thế mà lại dùng đến đại trận Thất Tinh để bảo vệ hắn?”

Lúc này rất nhiều cao thủ bậc Đại Đế đều nhìn về phía thành Thiên Đô.

Đại trận Thất Tinh là căn cơ của Thiên Cung Bắc Cực, mỗi một ngôi sao đều chứa uy lực đủ để chấn động một phương trời.

Cũng đúng lúc này ông lão Thiên Tinh cũng xuất hiện trong không trung.

Chỉ thấy ông ta lạnh lùng nhìn bốn phía như quân vương giáng trần, ánh mắt nhìn về hướng cách đó hàng chục ngàn mét, đột nhiên giơ tay lên chỉ vào chỗ đó, đại trận Thất Tinh bỗng tụ lại thành một vầng sáng đánh vào chỗ kia.

“Ầm!”

Ngay sau đó một đám mây nổ cực lớn dâng lên, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị đám mây đó che khuất.

Đòn tấn công này đáng sợ đến mức nào?

E là nếu đánh đòn này vào thế tục thì ngay cả Trái Đất cũng sẽ bị hủy diệt.

Nhưng ánh sáng đó tản đi, lại xuất hiện thêm một luồng khí tức đánh thẳng về phía Thiên Cung Bắc Cực.

“Phá!”

Thiên Tinh vung kiếm lên, khí tức đáng sợ đó biến thành gió nhẹ tiêu tán trong không trung.

“Có tôi ở đây, cậu chỉ cần yên tâm đột phá, bất kỳ ai cũng không thể làm cậu bị thương”, Thiên Tinh chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo đứng trong không trung, khí tức xung người như thể thiên thần giáng trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK