Nếu là trước đây, bất kỳ ai trong tứ đại Long Tôn đều có thể đánh với ba vị này hàng giờ đồng hồ.
Nhưng bây giờ họ không có thời gian nên phải đánh nhanh thắng nhanh, không được làm lỡ thời gian của Long Vương.
Do đó một người đấu với một người!
Chỉ trong phút chốc, ba vị cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao đã quỳ trên bậc thềm, sau đó ngã xuống vũng máu.
Ba chiến thần thiên cấp bốn sao cứ thế mà chết tức tưởi.
Khủng khiếp thật!
Nếu người ngoài giới biết được nhất định sẽ dẫn đến một cuộc thảo luận không dứt.
Vốn dĩ đã có rất ít cường giả chiến thần.
Huống gì còn là chiến thần thiên cấp bốn sao.
Những người như vậy có đủ khả năng để đơn phương độc mã đánh với một đại quân hàng chục nghìn lính.
Nhưng ở nơi này họ chỉ có thể trở thành thi thể trong vũng máu.
Còn Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối không hề ra tay, anh vẫn bình thản chắp hai tay sau lưng bước ngang qua ba thi thể của cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao bước đi tiếp.
Cuối cùng cũng đi hết chín trăm chín mươi chín bậc thang đó, Tiêu Chính Văn và tứ đại Long Tôn đứng trên quảng trường cực lớn của nhà họ Viên. Trước mặt là một bãi đất trống có vẻ giống nơi tập võ, hai bên là tám cột đá khổng lồ cao hàng chục mét.
Trên mỗi cột đá đều khắc hình rồng phượng đang bay lượn, mây trời uốn quanh.
Cả quảng trường khoảng hàng nghìn mét vuông, vô cùng rộng lớn, trang nghiêm.
Nhất là lúc này có năm bóng người già nua đang chắp tay đứng ở chính giữa quảng trường rộng lớn, bộ đồ trên người tung bay, cả người đều được bao phủ bởi hơi thở mạnh mẽ.
Phía sau năm bóng người này là bốn năm mươi người đại diện của nhà họ Viên đều tức giận nhìn chằm chằm vào năm người Tiêu Chính Văn đang bước từng bước lên bậc thang.
Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, trên lưng là vỏ kiếm dài hẹp màu đen sải bước đi đến quảng trường, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào năm bóng người đối diện.
Trong khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn nhận ra năm người này đều là cường giả cấp chủ soái.
Dù họ đã thu lại và giấu đi hơi thở của mình nhưng lông mày họ thi thoảng vẫn để lộ ra khí tức, chắc chắn là cường giả cấp chủ soái mới có loại khí tức đó. Đây chính là năm trưởng lão nhà họ Viên!
Năm cường giả cấp chủ soái!
Tiêu Chính Văn bước đến chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lóe lên tia sáng rét lạnh nhìn chằm chằm vào năm vị trưởng lão đối diện nói: “Năm trưởng lão nhà họ Viên?”
Nghe vậy, Tam Trưởng Lão nhướng mày tức giận nói: “Hỗn xược! Tiêu Chính Văn thấy năm vị trưởng lão nhà họ Viên sao không quỳ xuống chào hỏi?”
“Phải đó, quỳ xuống!”
“Đúng là hỗn láo! Nơi này là nhà họ Viên, phải quỳ xuống chào năm vị trưởng lão!”
“Tiêu Chính Văn, quỳ xuống”.
Ngay tức khắc, đám người nhà họ Viên ở đằng sau năm vị trưởng lão đều nhao nhao lên tiếng chỉ trích.
Tiêu Chính Văn chỉ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng cười nói: “Muốn tôi quỳ xuống trước mặt năm vị trưởng lão của các người à? E là nămvị trưởng lão còn chưa đủ tư cách đó!”
“Ầm!” Câu này khiến đám người nhà họ Viên ở đó đều hoảng sợ.
Sau đó bọn họ càng tức giận, tiếng chỉ trích và mắng nhiếc càng hăng hơn, bao trùm cả quảng trường.
Tiêu Chính Văn không hề động đậy, cả người vẫn đứng thẳng, thái độ uy nghiêm, chiến bào hoa văn rồng xanh dưới ánh tà dương như được phủ thêm một lớp màu đỏ vàng, tựa như một bậc thần trên trần gian.
Giây phút đó!
Cả người Tiêu Chính Văn toát ra hơi thở như hủy diệt thế giới lập tức bao trùm lên cả quảng trường khiến đám người nhà họ Viên đều ngậm miệng lại, run lên bần bật.
Hơi thở đáng sợ quá.
Đây là sát khí của chủ soái Bắc Lương sao?
Đây là khí thế của chủ soái sáu sao à?
Đáng sợ quá!
Khoảnh khắc đó, đám người nhà họ Viên có cảm giác như đang đối diện với thần chết, không ai dám nhìn thẳng vào anh.
Còn năm vị trưởng lão nhà họ Viên nhíu chặt mày.
“Hỗn láo! Cậu cũng dám giải phóng khí thế trong địa giới của nhà họ Viên để làm bọn tôi hoảng sợ à?”
Tam Trưởng Lão lập tức nổi giận quát, sau đó trên người cụ ta cũng toát ra hơi thở vô cùng đáng sợ.
Hơi thở này như vực thẳm khiến người ta sợ hãi, không dám đến gần.
Là hơi thở của chủ soái thiên cấp bốn sao.
Tam Trưởng Lão nhà họ Viên thế mà lại là chủ soái thiên cấp bốn sao!
Cùng lúc đó bốn vị trưởng lão khác đều sa sầm mặt mày, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn, nơi này là nhà họ Viên, không cho phép cậu hỗn láo như vậy!”
Vừa dứt lời, bốn trưởng lão đồng loạt toát ra khí tức trên người mình. Rầm rầm rầm! Bốn luồng khí tức kinh người như mấy trụ cột khổng lồ lao thẳng lên trời.
Ngay lúc đó, hơi thở trên người năm vị trưởng lão này như một cột khí hữu hình xuyên qua đám mây trên bầu trời.
Năm luồng khí lập tức quét qua cả quảng trường, ngang tài ngang sức với khí tức trên người Tiêu Chính Văn.
Cả người Ngũ Trưởng Lão toát ra hơi thở của chủ soái thiên cấp bốn sao.
Tứ Trưởng Lão cũng toát ra hơi thở của chủ soái thiên cấp bốn sao nhưng mạnh hơn Tam Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão.
Còn Nhị Trưởng Lão tất nhiên là một bậc cường giả chủ soái năm sao danh xứng với thực.
Hơi thở trên người vô cùng nồng đậm.
Đáng sợ nhất là Đại Trưởng Lão đứng ở giữa năm người, hơi thở trên người là hơi thở đỉnh cao của cường giả cấp chủ soái năm sao, có thể cảm nhận được gần đột phá đến sáu sao.
Thật đáng sợ!
Quá khủng khiếp!
Năm vị trưởng lão nhà họ Viên này có hai chủ soái năm sao và ba chủ soái thiên cấp bốn sao.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ đến.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng nhíu mày, kinh ngạc bởi sự lợi hại của nhà họ Viên.
Thảo nào nhà họ Viên có thể trở thành một trong bốn gia tộc lánh đời lớn của Hoa Quốc.
Sức mạnh này đúng là đáng sợ thật!
Thế nhưng!
Tiêu Chính Văn không hề e sợ.
Lúc này tứ đại Long Tôn ở phía sau anh bước đến, cũng giải phóng khí thế trên người mình. Rầm rầm rầm! Bốn luồng khí tức chủ soái ba sao bạo phát trên quảng trường.
Trong phút chốc, mười người của hai bên đều là cường giả cấp chủ soái.
Mặc dù tứ đại Long Tôn bên Tiêu Chính Văn là chủ soái cấp ba sao nhưng Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã là một cường giả sáu sao hàng thật giá thật.
Thế nên nhìn tổng thể, có thể thấy được năm vị trưởng lão nhà họ Viên đang bị lép vế.
Năm vị trưởng lão nhà họ Viên cũng nhìn ra được điều này.
Sắc mặt ai nấy cũng trở nên xám xịt.
Tiêu Chính Văn này khó giải quyết hơn họ nghĩ.
Cường giả sáu sao quả nhiên không tầm thường.
Nhưng nhà họ Viên không sợ.
Lúc này Tam Trưởng Lão lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi khuyên cậu lập tức xuống núi! Tùy tiện xông vào sơn trang nhà họ Viên là tội chết. Nếu không xuống núi thì đây sẽ là nơi chon xác của cậu đấy!”
Nghe cụ ta nói vậy, Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười nhạt, sau đó cả người anh càng bộc phát ra sát khí mạnh mẽ hơn.
Luồng sát khí này ngút trời, khuấy đảo mây trời làm long trời lở đất, lập tức quét sạch càn long.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn nhướng mày, sát khí tràn trề, rút vỏ kiếm màu đen sau lưng xuống và nói: “Nhà họ Viên nghe rõ đây! Hôm nay, tôi nhất định phải giết Viên Văn Sinh. Nếu năm vị trưởng lão nhà họ Viên dám cản trở tôi, vậy tôi cũng giết sạch luôn!”
“Hôm nay tôi cũng muốn năm vị trả lại món nợ máu năm đó của nhà họ Tiêu!”