Nếu không thì tờ thỏa thuận giữa bọn họ và Thiên Tử cũng sẽ trở thành một tờ giấy bỏ đi!
Vả lại, nếu như bọn họ không dồn toàn lực bảo vệ cho nhân dân Hoa Quốc, tới lúc đó, không cần Thiên Tử phải lên tiếng, sự phỉ nhổ của nhân dân Hoa Quốc cũng có thể dìm chết bọn họ luôn được rồi.
Vậy nên sau khi suy tính kỹ càng, Tiêu Chính Văn mới đưa ra quyết định này!
“Cậu Tiêu quả nhiên là người có tầm nhìn xa trông rộng, không hổ là chiến thần bất bại của Hoa Quốc! Xem ra là do tầm nhìn của tôi quá nhỏ hẹp, vẫn là cậu Tiêu có tấm lòng quảng đại!”
Bạch Chiến Sinh đột nhiên ngửa mặt cười lớn.
“Tất cả đều nên lấy người dân Hoa Quốc làm trọng, cá nhân tôi cũng chẳng quan trọng gì!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt Bạch Chiến Sinh không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Cậu Tiêu, nếu đã như vậy rồi, vẫn mong cậu Tiêu có thể triệu tập hết những nhân vật có thực lực của các tỉnh tới Long Kinh, mọi người cùng nhau thảo luận một chút!”
Bạch Chiến Sinh nóng lòng nói.
Ông ta cũng lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ đột nhiên hối hận, như vậy thì việc sắp thành lại hỏng mất tiêu!
“Cậu Tiêu, theo tôi thấy, chuyện này vẫn phải từ kế hoạch dài…”
Không để cho Tần Vũ nói xong, Tiêu Chính Văn đã hơi xua tay nói: “Không cần bàn bạc thêm, những gì ông Bạch nói chính là lối ra tốt nhất cho Hoa Quốc!”
Dù cho Đế Vương Quốc có chút mưu đồ riêng, Tiêu Chính Văn cũng không hề lo lắng, dẫu sao đây cũng là thế tục chứ không phải vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần một tiếng ra lệnh của anh thì hai trăm nghìn quân Phá Long có thể xuất trận bất cứ lúc nào!
Hàng nghìn tinh anh của điện Thần Long cũng có thể đuổi đám người Đế Vương Các ra khỏi Hoa Quốc bất kể mọi lúc!
Thế nhưng đối với Bạch Chiến Sinh, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, vậy thì chuyện sau này không còn là thứ mà Tiêu Chính Văn có thể nhúng tay vào nữa!
Dù cho tài nguyên của Hoa Quốc hay là nhân tài của Hoa Quốc thì đều bị Đế Vương Các coi như thuộc quyền sở hữu của mình!
Tới lúc đó, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng, nếu như anh dám gây ra rắc rối thì thủ đoạn của Đế Vương Các nhất định sẽ khiến cho Tiêu Chính Văn có hối cũng không kịp!
Thật ra, ông ta nào biết những gì mà ông ta bận tâm căn bản chẳng đáng một xu ở trong mắt Tiêu Chính Văn.
Thứ mà anh muốn chỉ là sự thái bình của Hoa Quốc, còn về tài nguyên, Tiêu Chính Văn trước nay chưa từng có ý nhòm ngó tới!
Chẳng mấy chốc, đại sứ biên cương và những ông lớn trong giới kinh doanh các nơi trên cả nước đều đồng loạt tập kết tại Long Kinh!
Lãnh Kế Hồng cũng lấy thân phận đại diện cho giới kinh doanh Giang Trung tới Long Kinh, ngoài ra còn bao một khách sạn cho đại biểu của Giang Trung và Sơn Thành ở lại.
Lần này, ngay cả năm đại danh sơn đã lâu chưa lộ diện cũng cùng tới Long Kinh, thậm chí ngay cả hậu nhân của nhà họ Khổng trong thế tục cũng đều đến cả.
Có thể nói, lần này gần như toàn bộ những nhân vật có máu mặt trong Hoa Quốc đều đã tập trung tại Long Kinh.
Chỉ có điều, không ít người trong số đó đều ngu ngơ không hiểu, thậm chí ngay cả bản thân Lãnh Kế Hồng cũng cảm thấy khó hiểu.
Tiêu Chính Văn vẫn luôn dè bỉu người của võ tông, lần này sao lại đột nhiên lựa chọn thoả hiệp với người của võ tông rồi? Hơn nữa còn liên thủ cùng cai trị Hoa Quốc với một thế lực lớn của vùng ngoài lãnh thổ?
Lúc này, không ít cao thủ vùng ngoài lãnh thổ đều tới vùng trời Long Kinh, lúc này, bọn họ đã không cần phải lẩn trốn nữa mà có thể đường hoàng xuất hiện ngay trong tầm mắt của mọi người.
Rất nhiều người dân Long Kinh đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời, đây rõ ràng giống như tiên nhân trong truyền thuyết!
Những người này đều là những nhân vật phong độ chân đạp hư không!
“Không ngờ lần này rất nhiều thế gia ẩn thế đều tới cả, xem ra vùng ngoài lãnh thổ đã bày bố cục diện từ hơn một trăm năm trước rồi!”
Lý Chính Đạo nhìn những gương mặt rất thân quen đều mặc âu phục đeo cà vạt, không khỏi cảm khái nói.
Đúng vào lúc này, Bạch Chiến Sinh chắp hai tay sau lưng, bình thản sải bước tới vùng trời bên trên hội trường.
“Tiền bối Bạch!”
“Vãn bối bái kiến tiền bối Bạch!”
“Chúng tôi bái kiến tiền bối Bạch!”
Gần như tất cả đại diện các phái võ tông đều đồng loạt khom lưng về phía Bạch Chiến Sinh.
Thế nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước Tiêu Chính Văn!
Chỉ có một số ông lớn trong giới kinh doanh bên phía Giang Trung và Sơn Thành đồng loạt đứng dậy chào hỏi Tiêu Chính Văn.
Thấy người đều đã tới đông đủ, Bạch Chiến Sinh mới sải bước tiến về phía bục chủ tịch, chậm rãi lên tiếng nói: “Các vị, hôm nay mời các vị tới Long Kinh là vì có một chuyện lớn muốn tuyên bố với các vị!”
“Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn đã đồng ý cho Đế Vương Các và năm đại danh sơn chính thức vào ở tại các thành phố trung tâm của Hoa Quốc rồi! Hơn nữa, do võ tông và giới chính trị cùng cai trị một phương, cùng bảo vệ cho sự bình an một phương!”
Lời này vừa được thốt ra, gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, điều này…điều này là thật sao?”, Lãnh Kế Hồng không dám tin đứng dậy, biểu cảm nghiêm trọng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.