Dù gì ngay cả Ngọc Khuyết Cung cũng chịu thiệt ở điện Thần Long, bọn họ thì có tài đức gì mà dám phân cao thấp với điện Thần Long cơ chứ?
“Mấy người trở về cả đi, Nguyệt Hoa Các của tôi chắc chắn sẽ cho các vị một lời giải thích thoả đáng!”
Tần Lương Ngọc nói xong liền xua tay với đám người sau đó bước về sân sau.
“Ồ? Tông chủ của Thiên Ngưỡng Tông không tới sao?”, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày, mặc dù Thiên Ngưỡng Tông không phải một tông môn lớn, thế nhưng lại có qua lại thân thiết với Nguyệt Hoa Các!
Đặc biệt là mấy công việc lớn nhỏ có liên quan tới thành Đại Phong thì Thiên Ngưỡng Tông trước nay chưa từng vắng mặt, chuyện ngày hôm nay lớn như vậy, tông chủ của Thiên Ngưỡng Tông cũng phải tới mới đúng!
“Thưa các chủ, trước khi bà trở về, tông chủ Lan đã ra ngoài xử lý công việc rồi!”, một tông chủ đứng bên cạnh đáp lời.
Tần Lương Ngọc nghe vậy thì khẽ gật đầu, cũng không hỏi sâu thêm.
Mãi tới sau khi mọi người rời khỏi Nguyệt Hoa Các, mấy tông chủ mới bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Mấy năm trở lại đây, Nguyệt Hoa Các che gió cản mưa cho thành Đại Phong, chúng ta vốn dĩ không nên can dự vào chuyện riêng của các chủ, có phải cách làm của tông chủ Lan không được hợp tình hợp lý không?”
Dù gì chuyện ở cùng với đàn ông nhà ai cũng là quyền tự do của Tần Lương Ngọc, vả lại, Nguyệt Hoa Các cũng chỉ có chung lợi ích với mấy tông môn bọn họ mà thôi, giữa đôi bên không có giao tình gì quá sâu đậm.
Dù cuối cùng Tần Lương Ngọc có gả cho một người dân bình thường cũng chẳng có quan hệ gì với mấy người bọn họ.
Nói thẳng ra dù có mất mặt thì cũng là người của Nguyệt Hoa Các mất mặt, đâu có liên quan gì tới bọn họ cơ chứ?
“Tôi cũng cảm thấy tông chủ Lan hơi lo chuyện bao đồng rồi, dù gì các chủ Tần người ta cũng có tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng của riêng mình, ông ta việc gì phải lo chuyện không đâu như thế!”
“Đúng thế, tên Lan Đình Ngọc này hẳn là ngưỡng mộ các chủ Tần đã lâu, lại e dè bản thân không đủ bản lĩnh, không tiện thổ lộ bên mới cố chấp ngăn cản như vậy”.
Lời này vừa thốt ra, mấy tông chủ đồng loạt nhìn nhau cười, tất cả đã hiểu rõ cả rồi!
“Chuyện này cũng chẳng trách, ai mà không muốn tìm một người vợ giống như các chủ Tần, vừa có thể hưởng thụ hết phúc phần nhân gian, lại vừa có thể tìm được một chỗ dựa lớn mạnh!”
“Nếu tôi là ông ta thì tôi cũng làm như vậy, tuyệt đối không thể để cho một tên vô danh tiểu tốt chiếm được món hời lớn như thế!”
Lại một tông chủ khác như cười như không nói.
“Hừ, tên Lan Đình Ngọc đó nghĩ thì hay, thế nhưng vấn đề là Tần Lương Ngọc người ta sao có thể nhìn trúng ông ta? Ôi, lẽ nào Thiên Ngưỡng Tông lớn thế kia mà lại nghèo tới mức ngay cả cái gương cũng mua không nổi sao?”
Mọi người nghe vậy thì đều ồ lên cười khoái chí.
Trong mắt bọn họ, Lan Đình Ngọc chính là một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, dù là tướng mạo hay là tu vi thì đều không tương xứng với Tần Lương Ngọc, nếu không thì nhiều năm trôi qua như vậy, người ta cũng sẽ không từ chối ông ta từ cả nghìn dặm phía xa!
Mặc dù vùng ngoài lãnh thổ không coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, hơn nữa từ cả nghìn năm về trước đã thực hiện tự do hôn nhân, thế nhưng người phụ nữ giống như Tần Lương Ngọc, trông ra cả vùng ngoài lãnh thổ thì gần như chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Đặc biệt là so sánh vẻ ngoài với Bạch Ngọc Trinh của nhà họ Bạch thì cũng chẳng thua kém hơn chút nào!
Đó đâu phải là người mà mấy kẻ già nua ngu dốt như bọn họ có thể động tới?
Đám người lại nhỏ tiếng bàn luận vài câu rồi mới trở về tông môn của mình.
Mà ở một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng đã tiến vào thành Đại Phong, hơn nữa còn tìm được một khách sạn xa hoa ở Thành Nam để ở lại.
Anh tới thành Đại Phong cũng là vì có dự tính của riêng mình.
Thành Đại Phong này nằm sát biên cương, xét trong cả Đông Vực mà nói thì là một địa điểm cực kỳ đặc thù.
Điện Thần Long muốn có chỗ đứng vững chắc ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ dựa vào một căn cứ địa là Đế Khư thì mãi mãi không đủ, mà thành Đại Phong vừa hay lại nằm ở điểm giao thoa của hai khu vực lớn, vậy nên Tiêu Chính Văn mới hướng ánh mắt về phía thành Đại Phong!
Tiêu Chính Văn vừa tắm rửa bên trong phòng khách thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Thưa anh, trong đại sảnh có một ông lão muốn gặp mặt anh!”
Bên ngoài truyền tới giọng nói của phục vụ.
“Ồ? Ông lão?”
Tiêu Chính Văn do dự một lát rồi khẽ gật đầu nói: “Được rồi, giờ tôi sẽ ra ngay!”
Nói xong, anh thay một bộ đồ sạch sẽ rồi sải bước đi xuống cầu thang.
Lúc này, anh trông thấy một ông lão tuổi trạc sáu mươi đang ngồi trên hàng ghế dài đặt trước cửa.
Mặc dù ông lão râu tóc đã bạc phơ, thế nhưng khí tức lại mạnh mẽ, tu vi sâu không thể lường!
Dù là Tiêu Chính Văn thì cũng có thể cảm nhận được một cảm giác áp chế trước nay chưa từng có.