Tiêu Chính Văn hạ bước chân xuống, sát khí trên người như đang bùng nổ!
Đôi mắt anh giống như lưỡi kiếm sắc bén quét qua xung quanh, ánh mắt dừng lại nơi những xác người đang nằm la liệt trên mặt đất và chiến bộ Bắc Lương đã bị phá huỷ thậm tệ!
Mỗi một phần thi thể của chiến sĩ Bắc Lương đều nói lên rằng vừa rồi nơi này đã xảy ra một trận chiến khốc liệt!
“Chủ…chủ soái?”
“Anh đã trở về rồi sao?”
“Thật…thật là tốt quá rồi, Bắc Lương được cứu rồi…”
Lúc này, một binh lính Bắc Lương cả người toàn là máu, hai chân đã bị bom nổ cho đứt lìa run rẩy và khó khăn nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn phát hiện ra có người may mắn còn sống thì nhanh chóng tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt người lính Bắc Lương đó, thế nhưng lại phát hiện ra thương tích trên người anh ta rất nghiêm trọng…
“Cậu có điều gì muốn nhắn nhủ không?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
Người lính đó nhìn Tiêu Chính Văn, bàn tay phải đầy máu run rẩy giơ lên, nằm trên vũng máu, kính lễ với Tiêu Chính Văn, với lá cờ Hắc Kim Long đang tung bay bên trong chiến bộ Bắc Lương: “Chủ soái, tôi tên là Vương Lâm, kiếp sau tôi vẫn muốn được làm binh lính của anh! Tôi vẫn muốn bảo vệ cho Bắc Lương, bảo vệ cho lá cờ này… Chủ soái, tôi không thể cùng anh tiếp tục chiến đấu, tôi hận bản thân không thể giết chết lũ giặc ngoại xâm…”
Tiêu Chính Văn siết chặt lấy bàn tay của người lính đó, hai mắt ửng đỏ, long lanh đầy nước mắt.
Mãi đến cuối cùng, anh nhẹ nhàng vuốt cho hai mắt của người lính đó khép lại, nói: “Vương Lâm, Bắc Lương sẽ không quên cậu, Hoa Quốc sẽ không quên cậu!”
Tiếp đó, Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn thi thể của chiến sĩ Bắc Lương rải rác khắp bốn phía, hô lên đầy phẫn nộ: “Các vị tướng sĩ! Mặc dù mọi người đã chết, thế nhưng ngọn lửa Bắc Lương sẽ mãi không tắt! Tinh thần Bắc Lương cũng sẽ không tàn lụi!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chỉ vào lá cờ Hắc Kim Long đang tung bay phấp phới trong gió, gào lên: “Lá cờ vua của Bắc Lương sẽ không bao giờ hạ xuống!”
“Bắc Lương sẽ không quên mọi người! Hoa Quốc cũng sẽ không quên mọi người!”
“Mọi người là tượng đài bất hủ của Hoa Quốc, là những con người vô địch nhất trong lòng chủ soái tôi!”
Tiếng hô đầy phẫn nộ của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp cả Bắc Lương!
Thế nhưng không có một ai đáp lời!
Lúc này, gió nổi lên!
Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt ra, sát khí trong mắt đã hoá thành sấm sét vang trời, nhìn chăm chăm vào đám binh lính của quân đoàn Đồ Long và cả mấy người Hán Vương!
Anh nghiến răng, lạnh lùng nói: “Hôm nay chủ soái tôi nhất định sẽ tiêu diệt hết đám giặc ngoại xâm mấy người!”
Hán Vương nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương, cậu chỉ có ba người mà cũng muốn tiêu diệt quân đoàn Đồ Long của tôi ư? Mơ tưởng hão huyền! Tôi hỏi cậu lần cuối, có tình nguyện quy phục tôi không? Chỉ cần cậu quy phục tôi thì đợi đến khi đại quân của tôi bao vây Long Kinh, ngày tôi đăng cơ sẽ phong cậu làm đại nguyên soái mới của Hoa Quốc, thống nhất năm chiến khu lớn! Thế không phải quá tuyệt hay sao?”
Hừ!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, con dao quân đội năm cạnh trong tay thuận thế hạ xuống rồi loé lên ánh sáng chói mắt, nói: “Lòng lang dạ sói, phản bội đất nước phản bội quân vương, giết người vô tội vạ! Hán Vương, thời đại này không thuộc về ông! Hôm nay để tôi đích thân tiễn ông lên đường!”
Ầm!
Vừa dứt lời, cơ thể của Tiêu Chính Văn đã giống như một tia sét sáng bạc lao thẳng tới, trong nháy mắt đã đánh bay mấy nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long trước mặt!
Khoảnh khắc đó, trong mắt tất cả mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể của Tiêu Chính Văn hoá thành tia sét màu bạc, giống như lưỡi kiếm sắc nhọn lao xuyên qua mấy nghìn người!
Sau đó mấy nghìn tử sĩ bị đánh văng ra xa!
Cùng lúc đó, hai bóng người còn lại, Long Ngao và Long Hình cũng nhanh chóng xông đến giết một trăm mười nghìn binh lính của quân đoàn Đồ Long!
Hai bóng người cứ giống như đang ở nơi không người, đánh gục nghìn quân!
Rầm!
Một cú đấm của Tiêu Chính Văn làm bùng nổ sức mạnh khủng bố ngất trời, đánh bay hàng trăm tử sĩ của quân đoàn Đồ Long đang mặc áo giáp sắt đen và cầm súng trước mặt.
Sau đó, con dao quân đội năm cạnh trong tay anh biến thành một luồng ánh sáng màu bạc chói mắt, tạo ra một vòng cung khủng bố, cũng lại cướp đi sinh mạng của hàng trăm tử sĩ Đồ Long!
Chỉ một lần đối diện!
Quân đoàn Đồ Long đã tổn thất mất gần năm nghìn chiến sĩ!
Hán Vương phẫn nộ, giơ bàn tay lớn lên nói: “Giết!”
Ba chiến tướng bên cạnh cụ ta cũng hoá thành hư ảnh chỉ trong nháy mắt, cùng với thiên quân vạn mã xông về phía mấy người Tiêu Chính Văn!
Long Ngao và Long Hình mỗi người chiến đấu với một tên, thực lực cũng na ná như nhau!
Mà chiến tướng cuối cùng lại có thực lực Thiên Vương, xông thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Hắn thuận thế rút ra một cây giáo có thể thu gọn từ sau lưng, biến nó thành một cây giáo dài hai mét màu bạc chỉ trong nháy mắt, nhắm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn từ trong đám binh lính!
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn, trông thấy một điểm sáng đang mạnh mẽ lao về phía mình thì giơ tay lên phóng con dao quân đội năm cạnh ra!
Choang!
Giữa không trung, con dao quân đội năm cạnh và cây giáo dài chạm vào nhau, loé lên những tia lửa sáng chói!
Mà tên chiến tướng Thiên Vương đó cũng bị một lực xung kích rất lớn đánh cho lùi về sau mấy chục mét mới đứng vững lại được!
Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đanh lại loé lên vẻ sắc lạnh nhìn tên chiến tướng Thiên Vương kia!
Tên đó bật cười lạnh lùng, vung cây giáo dài lên, gột ra lớp ánh bạc, nói: “Anh rất mạnh!”
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, nói: “Anh rất yếu!”
Nghe vậy, tên chiến tướng Thiên Vương kia liền sa sầm mặt mũi, phẫn nộ nói: “Muốn chết hả?”
Tiếp đó, hắn xông ra rồi nhảy lên cao, cây giáo dài trong tay nhắm thẳng về phía Tiêu Chính Văn từ trên bầu trời!
Tiêu Chính Văn cau mày nhìn cây giáo dài đang lao về phía mình từ trên không, cười khẩy, thân hình chuyển động nhanh như cắt!
Bốp!
Cây giáo dài của chiến tướng Thiên Vương đó đâm mạnh lên trên mặt đất!
Trong nháy mắt, mặt đất nứt toác ra, một vết nứt khủng bố dài mấy chục mét cứ thế kéo dài ra phía trước!
Thế nhưng, đòn đánh này rõ ràng đã bị hụt!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng giơ một chân lên đá từ một bên.
Chiến tướng Thiên Vương đó lạnh lùng nhướng mày, giơ tay lên giữ lấy cây giáo dài, quay liền ba vòng liên tiếp rồi vung ra!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhanh chóng dừng chân, cả người lùi về phía sau!
Chiến tướng Thiên Vương trước mặt đã đạt đến trình độ xuất sắc khi sử dụng giáo dài.
Không thể chống đỡ!
“Ha ha ha! Vua Bắc Lương, anh cũng chỉ đến thế mà thôi! Xem ra ngày hôm nay anh phải chết trong tay tôi rồi!”
Chiến tướng Thiên Vương đó cười nhạt, nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng cách mình mấy chục mét, phát ra tiếng cười khinh thường.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, khoé miệng cũng nở nụ cười khẩy, nói: “Vậy sao? Nếu đã như vậy thì chủ soái tôi phải sử dụng toàn lực rồi”.
Vừa dứt lời, chiến tướng Thiên Vương đó cau mày, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không thể tin nổi!
Thế nào gọi là sử dụng toàn lực?
Vừa rồi hắn vẫn chưa sử dụng hết toàn bộ công lực ư?
Hắn không phải là Thiên Vương một sao hay sao?
Thế nhưng, không đợi cho hắn hết kinh ngạc, Tiêu Chính Văn lúc này đã bước từng bước về phía hắn!
Mà cùng với từng nhịp bước chân của Tiêu Chính Văn, khí thế trên người anh cũng nâng cao thêm một tầng!
Liên tục chín bước, khí thế trên người Tiêu Chính Văn đã từ Thiên Vương một sao dâng lên thành khí thế của Thiên Vương huyền cấp hai sao!
Khoảnh khắc đó, tên chiến tướng Thiên Vương kia chết lặng!
Hắn trừng mắt với vẻ không thể tin nổi, hoài nghi nói: “Anh…Anh là Thiên Vương huyền thoại cấp hai ư? Anh không thể đạt tới thực lực của Thiên Vương huyền cấp hai chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế được!”
“Ha ha, chuyện mà anh không biết vẫn còn rất nhiều! Ví dụ như, tiếp theo dây chính là lúc anh phải chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, giữa trán lóe lên sát khí tàn khốc như núi lở biển động!