Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1673: Đánh Ngụy Nguyên Cát

“Anh không đủ tư cách để đấu với Long Vương!”

Vừa dứt lời, khí tức của cảnh giới Nhân Vương cấp hai phóng thẳng lên trời.

Cùng với khí tức mạnh mẽ tỏa ra, giọng nói này gần như cùng lúc vang lên khắp đất nước.

Một bóng người hiên ngang trên bầu trời, chân đạp luồng sáng, khí thể bao phủ cả bầu trời.

Ngay cả Ngụy Nguyên Cát cũng kinh hãi trước khí tức này mà phải lùi lại một bước.

Khí tức này không hề yếu hơn bất kỳ vị thế tử nào.

Hơn nữa, chủ nhân của khí tức này trông còn kỳ dị hơn.

Bởi vì dung mạo của người trước mắt hoàn toàn không tương thích với khí chất dữ tợn của anh ta.

Trong giới thế tục Hoa Quốc, xuất hiện một vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương mạnh mẽ như vậy từ khi nào thế?

Hơn nữa, Ngụy Nguyên Cát dám chắc chắn rằng đối phương không phải là thế tử của gia tộc nào đó ở vùng ngoài lãnh thổ!

Khuôn mặt của cậu ta quá tầm thường!

“Người anh em này là...”

Ngụy Nguyên Cát nở nụ cười ngượng ngùng.

“Tôi là Long Hình, một trong tứ đại Long Tôn của Long Vương!”

Long Hình vô cảm đáp lại, từ đầu đến cuối, trong mắt chỉ có sự thờ ơ và khinh thường.

“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám thách đấu với vua Bắc Lương của Hoa Quốc sao?”

Lúc Ngụy Nguyên Cát còn đang kinh ngạc, một giọng nói oai phong khác lại truyền đến.

Long Nguyệt đạp sóng nước đến, đôi mắt đẹp tràn đầy sát khí nhìn Ngụy Nguyên Cát.

Sự xuất hiện của Long Nguyệt khiến Ngụy Nguyên Cát càng thêm kinh ngạc.

Giờ phút này, không chỉ Long Hình đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp hai, mà ngay cả Long Nguyệt cũng đã đột phá đến đỉnh cao của Nhân Vương cấp hai.

Sự xuất hiện của hai cao thủ đỉnh cao cảnh giới Nhân Vương cấp hai đã vượt quá dự liệu của Ngụy Nguyên Cát.

Thực ra không chỉ bọn họ kinh ngạc, mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng hơi nhíu mày.

Cho đến khi cảm nhận được khí tức của vận khí, Tiêu Chính Văn mới khẽ gật đầu.

Chẳng trách đám thế tử kia lại muốn có được vận khí Âu Lục đến vậy. Long Hình và Long Nguyệt lần lượt đột phá trong mấy tiếng đồng hồ, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng khó làm được điều này.

Những người dân Hoa Quốc đang xem trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Ngụy Nguyên Cát trước tivi đều há hốc mồm.

“Sao Hoa Quốc chúng ta lại đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ đến vậy?”

“Hừ, tôi muốn xem thử lần này tên họ Ngụy kia sẽ xử lý thế nào đây!”

Những người dân Hoa Quốc đang lo lắng trước đó đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không cần biết Long Hình và Long Nguyệt có lai lịch thế nào, nhưng từ giọng điệu của bọn họ có thể thấy, bọn họ đều đứng về phía Tiêu Chính Văn.

“Chẳng phải anh vừa nói muốn đấu với Long Vương sao? Trận này, tôi sẽ thay Long Vương tiếp anh!”

Giọng điệu của Long Hình tràn đầy sát khí!

“Hừ, hai người các cậu thật sự khiến tôi rất bất ngờ. Nhưng các cậu cũng chỉ là Nhân Vương cấp hai mà thôi, bản thế tử cũng là Nhân Vương cấp hai, các cậu nghĩ có cơ hội thắng sao?”

“Cho dù hai người các cậu cùng ra tay, thì bản thế tử cũng...”

Gã còn chưa kịp nói hết lời, Long Hình đã bắt đầu ra tay.

Vai của Long Hình vụt qua, một bóng đen dài xuất hiện sau lưng anh ta.

Một giây tiếp theo, Long Hình đã xuất hiện trước mặt Ngụy Nguyên Cát như dịch chuyển tức thời, đánh một cú Khí Quán Trường Hồng.

Sức mạnh của cú đánh này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có tiếng nổ ra trong không khí.

Nhìn thấy cú đánh của Long Hình đang đập về phía mình với uy lực mạnh mẽ, Ngụy Nguyên Cát chỉ cười chế nhạo.

Dù sao gã cũng là thế tử, gần như vô địch so với cao thủ cùng đẳng cấp. Chỉ cần đối phương không phải thần thánh thì gã tự tin mình có thể thắng.

“Cú đánh yếu ớt này mà cũng muốn đánh người sao! Thật nực cười!”

Ngụy Nguyên Cát nói xong cũng nhẹ nhàng múa quyền, đối mặt với cú đấm của Long Hình.

“Bùm!”

Một giây sau, hai cú đấm va chạm, tạo ra một luồng ánh sáng trắng bùng nổ trong không trung.

Đồng thời, làn khí mạnh mẽ chia cắt mặt đất thành một khe núi có độ sâu trăm mét.

“Rắc!”

Ngay sau đó, một tiếng xương gãy vụn vang lên.

Ngụy Nguyên Cát lăn ngược ra sau, một cách tay của gã đã gãy.

“Rầm!”

Ngay khi cơ thể Ngụy Nguyên Cát lăn ra phía sau, Long Nguyệt khẽ nâng bàn tay lên, ấn mạnh vào hư không.

“Bùm!”

Một gợn sóng to lớn khẽ trào trong không khí, trong giây tiếp theo, một hình bóng có kích thước bằng sân bóng bay lên, bao phủ đỉnh đầu Ngụy Nguyên Cát.

Xuất thân là thế tử, gã lập tức linh cảm được điều không hay, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Trong nháy mắt, tim gã co rút mãnh liệt, vội vàng tránh né đòn của Long Nguyệt.

Nhưng tốc độ của đòn đánh này quá nhanh, Ngụy Nguyên Cát còn chưa kịp tránh né thì đã bị cú đánh đập mạnh vào lưng.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Ngụy Nguyên Cát phun ra một ngụm máu.

Còn chưa kịp định thần lại thì Long Hình đã bước lên, dùng một chân giẫm lên mặt Ngụy Nguyên Cát.

Những điều này kể rất chậm, nhưng chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, cả quá trình thậm chí còn chưa đầy một giây.

“Khiêu chiến với Long Vương? Thật nực cười!”

Vừa nói, Long Hình vừa giơ chân lên đá vào bụng dưới của Ngụy Nguyên Cát, khiến gã lăn đến chân Tiêu Chính Văn.

Cho tới lúc này, Ngụy Nguyên Cát vẫn chưa định thần lại. Long Hình và Long Nguyệt thật mạnh mẽ.

Ngay cả Ngụy Nguyên Cát luôn kiêu ngạo cũng bị đánh bại.

Lý Chính Đạo nhìn thấy cảnh này cũng hít sâu một hơi.

Mới một ngày trước, Long Hình và Long Nguyệt còn ngang bằng với thế tử Nhân Vương cấp một.

Bậy mà bây giờ Nhân Vương cấp hai như Ngụy Nguyên Cát cũng bị đánh bại dưới tay bọn họ như đứa trẻ ba tuổi.

Ngụy Nguyên Cát là thế tử nhà họ Ngụy, ngay cả cao thủ cùng cảnh giới với Ngụy Nguyên Quốc trong năm đại danh sơn đều phải sợ gã vài phần.

Vậy mà lúc này lại bị đánh đến mức nôn ra máu và suýt mất mạng.

Điều này khiến Lý Chính Đạo vô cùng kinh ngạc.

Một lúc sau, Ngụy Nguyên Cát mới cố gắng chịu đựng để đứng dậy.

Nhưng gã còn chưa kịp bình tĩnh lại thì giọng nói lạnh lùng của Long Hình lại từ phía sau truyền đến: “Chẳng phải anh muốn đánh sao? Nào lên đi!”

Sắc mặt Ngụy Nguyên Cát vô cùng dữ tợn, gã tức giận chỉ vào Long Hình: “Cậu...”

Gã còn chưa kịp nói xong, trong khoảng không trước mắt lại xuất hiện gợn sóng lớn.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Ngụy Nguyên Cát lại bay lên rồi văng ra xa hơn hai mươi mét, trượt trên mặt đất gần trăm mét mới dừng lại.

“Phụt!”

Gã lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Cậu... các cậu...”

Ngụy Nguyên Cát nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu chảy ròng ròng.

Giờ phút này, gã đã căm phẫn đến cực điểm, chẳng còn phong thái trước đây nữa.

Áo choàng trắng trên người dính đầy màu, búi tóc gọn gàng trước kia giờ đã xộc xệch, trên quần áo có vài lỗ thủng lớn, trông giống như một kẻ ăn mày.

Điều khủng khiếp nhất là có mấy chục chiếc máy quay đang chĩa vào gã, rất nhiều phóng viên đang cầm micro và chế nhạo gã.

Gã không chỉ bị thương về thể xác mà còn bị giáng một đòn nặng nề vào tâm trí.

Gã là thế tử nhà họ Ngụy, trước đây còn kiêu ngạo khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.

Kết quả thì sao?

Kết quả là lại bị hai tên thuộc hạ của Tiêu Chính Văn đánh bại.

Đối phương đã tàn nhẫn bóp chết gã trước mặt người dân cả nước.

“Các người... thật đáng chết!”

Ngụy Nguyên Cát nghiến răng đứng lên, một cỗ sát khí mãnh liệt từ dưới chân tỏa ra.

“Bụp!”

Ngụy Nguyên Cát chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một cái tát mạnh tát vào mặt gã, đánh gãy một cái răng cửa của gã.

“Chẳng phải anh ngông cuồng lắm sao? Nào, ra tay đi!”

Long Hình gầm lớn như tiếng sấm, khiến cơ thể Ngụy Nguyên Cát run rẩy.

Lúc này, mặt gã đỏ bừng, nhưng không nói được lời nào.

Chênh lệch về sức mạnh quá lớn khiến gã thậm chí không còn sức để chống trả.

Cho tới bây giờ, Ngụy Nguyên Quốc mới cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời ông lão một tay.

“Dựa vào anh mà cũng xứng gửi thư thách đấu với Long Vương sao? Đừng nói là anh, cho dù là Chu Thụy Chân nhìn thấy Long Vương cũng phải kính nể!”

Nghe xong câu này, Ngụy Nguyên Cát vô cùng kinh ngạc.

Cái gì?

Chu Thụy Chân?

Hai người trẻ tuổi trước mắt sao có thể biết được cái tên Chu Thụy Chân?

Lẽ nào...
Chương 1674: Điều kiện của huyết tộc

Trong đầu Ngụy Nguyên Cát lập tức xẹt qua một ý nghĩ kinh khủng!

Long Hình và Long Nguyệt là thế hệ trẻ đã giết hơn hơn trăm vị thế tử trong thánh vực!

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Tiêu Chính Văn chính là kẻ sát nhân trong lời đồn?"

Mặt Ngụy Nguyên Cát cắt không chút máu, thất thanh nói.

Giọng nói của gã chẳng khác nào sấm sét nổ vang trên bầu trời quảng trường trước lầu Vọng Nguyệt.

Gã vừa dứt lời, gần như tất cả các máy quay đều đồng loạt quay về phía Tiêu Chính Văn!

Tin tức này thật sự sẽ chấn động thế giới!

Mọi người nín thở nhìn Tiêu Chính Văn cùng đám người Long Nguyệt.

Ngay cả Lục Tiểu Thiến đứng bên cạnh hóng chuyện cũng lộ ra vẻ kinh hoàng!

Cô ta chưa không thể ngờ Tiêu Chính Văn chính là nhân vật truyền kỳ vô cùng can đảm ấy!

Tất cả mọi người đều im lặng tới năm phút!

Ngay sau đó, cả nước bắt đầu bàn tán xôn xao về chuyện này!

"Trời ạ! Tiêu Chính Văn chính là kẻ sát nhân, cậu ta... ăn gan hùm rồi sao!"

"Đã giết hơn trăm vị thế tử của các thế gia khác nhau, từng ấy không phải chỉ có thế gia của Hoa Quốc đâu. Tôi nghe nói rằng hàng chục thế tử của lâu đài Versailles đã mất mạng trong cùng một ngày!"

"Có vẻ như chỉ có một mình Chu Thụy Chân sống sót!"

Nhất thời cả năm đại danh sơn và các môn phái trong võ tông đều đồng loạt xôn xao lên!

"Coi như anh có mắt!"

"Chỉ dựa vào anh mà cũng dám khiêu chiến với kẻ sát nhân? Ai cho anh cái gan và sự tự tin đó!"

Long Hình lạnh giọng nói.

Lúc này, sát khí của anh ta càng thêm hừng hực!

Cổ họng Ngụy Nguyên Cát khẽ động nuốt một ngụm nước bọt.

Gã vẫn tự biết, chỉ dựa vào gã thậm chí còn không xứng làm người luyện đấu cùng kẻ sát nhân, nào dám khiêu chiến?

"Không phải anh nói Long Vương không dám đấu với anh một trận sao? Đừng nói là anh, đến cả Thiên Hành của thánh vực, cũng không phải là đối thủ của Long Vương!"

Lời nói của Long Nguyệt vừa dứt, dọa Ngụy Nguyên Cát sợ đến rùng mình!

Lúc này, gã mới hiểu ra vừa rồi Tiêu Chính Văn thật sự không lừa gã, người ta thật sự đang vội, không muốn ra tay với gã!

Tiêu Chính Văn không đủ tư cách để đấu với gã?

Ngược lại người thật sự không có tư cách chính là gã!

"Bộp!"

Long Hình lại vung tay tát một cái vào mặt Ngụy Nguyên Cát, nhưng lần này, gã thậm chí không có dũng khí nhìn Long Hình một cái!

"Mấy phóng viên này chắc là đều do anh tìm đến, đúng không? Vậy bây giờ anh ở trước mặt những người phóng viên này nói cho tôi biết, Long Vương có cần phải trốn anh không?"

Long Hình chỉ vào chiếc máy quay phim đằng xa, đằng đằng sát khí hỏi.

Hai cái tát liên tiếp đã in trên mặt Ngụy Nguyên Cát hai dấu tay vô cùng rõ ràng!

Hai cái tát này không chỉ giáng vào mặt Ngụy Nguyên Cát, mà là đánh vào mặt toàn bộ nhà họ Ngụy!

Gã không những không hoàn thành nhiệm vụ mà nhà Ngụy giao cho, ngược lại còn làm cho nhà Ngụy mất mặt!

Giờ phút này, lửa giận của Ngụy Nguyên Cát đã bùng nổ!

Gã chưa kịp mở miệng thì Long Hình lại tát gã ngã xuống đất rồi dùng chân giẫm lên mặt gã!

"Thụp" một tiếng, khuôn mặt của Ngụy Nguyên Cát bị Long Hình giẫm đến biến dạng.

"Nói cho tôi biết! Long Vương có phải trốn anh không?"

Vừa nói, anh ta vừa hung hăng đá vào mặt Ngụy Nguyên Cát thêm cái nữa!

Lúc này Ngụy Nguyên Cát chẳng khác nào một con chó chết, cuộn tròn trên mặt đất bị Long Hình đá đi đá lại, làm gì còn chút tôn nghiêm nào?

"Là do tôi không biết tự lượng sức mình! Là tôi không biết trời cao đất dày!"

Ngụy Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, nước mắt tức giận của gã đảo quanh trong hốc mắt.

Nhưng đối mặt với Long Hình và Long Nguyệt, gã hoàn toàn không dám phản kháng!

Bởi vì, gã đã cảm nhận được hơi thở của tử thần rồi, nếu tiếp tục đối đầu thì gã nhất định sẽ chết!

"Đường đường là thế tử lại sợ hãi như vậy sao? Trước đây, tôi còn cho rằng mấy tên thế tử của thế gia vùng ngoài lãnh thổ đều có ý chí mạnh mẽ cơ!"

"Ầm ỹ hồi lâu, hóa ra là đều là kẻ yếu đuối! Nếu tôi là anh thì đã tự đâm đầu vào nước tiểu của mình mà chết cho rồi! Tránh làm mất mặt nhà họ Ngụy trước toàn thể bàn dân thiên hạ!"

Lời nói của Long Hình chói tai đến mức Ngụy Nguyên Cát đã lập tức sụp đổ ngay tại chỗ!

Ngay cả Lý Chính Đạo đứng bên cạnh cũng không giấu được sự giận dữ trên mặt!

Dù gì thì cụ ta cũng là thế tử!

Ngụy Nguyên Cát đã dùng tay áo che mặt, lúc này gã làm sao còn có mặt mũi nhìn người khác?

Gã không chỉ là thua mà đến cả một chiêu cũng không đỡ được!

Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một, cho dù là người nhà họ Ngụy, hay là người nhà họ Lục đều không dám nói thêm câu nào!

Đến cả mấy vị Long Tôn của điện Thần Long cũng có thể đè bẹp thế tử cảnh giới Nhân Vương cấp hai như Ngụy Nguyên Cát đến mức không ngóc đầu dậy được, vậy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn mạnh đến mức nào?

"Hãy nhớ kỹ những lời tôi đã nói, bất luận anh có thân phận như thế nào cũng đừng phá vỡ pháp luật của giới thế tục, đặc biệt là luật pháp thiêng liêng không thể mạo phạm của Hoa Quốc, nếu không, cả nhà họ Ngụy cũng không cứu nổi anh đâu!"

Nói xong, Tiêu Chính Văn dẫm vào mặt Ngụy Nguyên Cát rồi bước qua người gã ta.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn còn không thèm nhìn Ngụy Nguyên Cát.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, Ngụy Nguyên Cát chỉ có thể cười khan hai tiếng.

Tiêu Chính Văn chính là người coi thường hàng trăm thế gia, là người đã tắm máu thánh vực, nhà họ Ngụy bọn họ ở trước mặt anh thì là cái thá gì?

Người ta chưa từng coi trọng nhà họ Ngụy cũng như một thế tử như gã, từ đầu đến cuối chỉ có mình gã là một con hề diễn trò nực cười mà thôi!

Nhìn thấy đám người Tiêu Chính Văn đã bước đi xa, Lục Tiểu Thiến nghiêm nghị nói: "Tên Tiêu Chính Văn này quả nhiên không đơn giản! Không ngờ anh ta lại có gan lớn đến thế, dám giết cả trăm thế tử!"

Mặc dù nói bây giờ thánh vực đã hoàn toàn đóng lại các cửa ra vào, nhưng thông tin này lại vô cùng đáng tin!

Bởi vì hơn một trăm thế gia vùng ngoài lãnh thổ đều mất đi liên lạc với những thế tử được cử đến giới thế tục.

Lục Tiểu Thiến quay đầu lại nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: "Thấy rồi chứ, đây là Tiêu Chính Văn bị ông coi thường đó! Ông có tự tin đấu một trận với Thiên Hành không?"

Người đàn ông trung niên xấu hổ cúi thấp đầu xuống, không nói thêm lời nào!

Với thực lực của ông ta, đừng nói đến Thiên Thành, ngay cả đệ tử của Thiên Thành cũng có thể đánh ông ta đến mức không còn sức đánh trả!

"Chẳng trách vừa rồi anh ta tự tin như vậy, xem ra chuyện này vẫn còn chút phiền phức!"

Lục Tiểu Thiến nhìn ra phía xa xa, trầm ngâm nói.

Cho tới bây giờ, mọi người mới bừng tỉnh lại, hóa ra Tiêu Chính Văn vẫn luôn là người đàn ông đứng trên đỉnh cao thiên hạ!

Bất kể là linh khí trở lại hay là thế tử xuất hiện, ở trước mặt Tiêu Chính Văn cũng chẳng đáng nhắc tới!

Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Tiêu Chính Văn khiến võ tông và năm đại danh sơn nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước kia!

Vốn dĩ bọn họ vẫn có chút ảo tưởng rằng sau khi các thể tử của những thế gia lớn từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, Tiêu Chính Văn sẽ bị trấn áp!

Nhưng bây giờ thì sao?

Chưa nói đến việc trấn áp Tiêu Chính Văn, đến tư cách giao đấu với Tiêu Chính Văn mà họ cũng không có!

Đêm hôm đó, toàn bộ huyết tộc đều bàn tán xôn xao, với khí thế mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn, cuộc đàm phán giữa bọn họ gần như đi vào bế tắc!

Hơn nữa, chủ lực của huyết tộc hoàn toàn không ở thế tục.

Nếu so sánh, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn và đám người Long Nguyệt đã khiến một số cán bộ cao cấp cốt cán của huyết tộc trong giới thế tục hoàn toàn chấn động!

Vào rạng sáng cùng ngày, một người đàn ông mặc áo đen bí ẩn đột nhiên đến thăm lầu Vọng Nguyệt, hơn nữa còn bàn bạc kín với Lục Tiểu Thiến cho đến khi trời sáng!

Vào sáng hôm sau, một đám mây màu máu đột nhiên bao phủ toàn bộ Long Kinh, đám mây màu máu không chỉ tràn ra huyết sắc, mà còn lộ ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ!

Cùng lúc đó, người đại diện đàm phán của bên huyết tộc cuối cùng cũng lên tiếng một lần nữa.

Các điều kiện đàm phán với bên Hoa Quốc vẫn không thay đổi.

Hơn nữa, trong khi giao hậu duệ của họ Lý, họ Trương, họ Chu lại phải bổ sung thêm một điều kiện vô cùng hà khắc!

Ba tỉnh tây bắc của Hoa Quốc phải giao cho huyết tộc quản lý, coi như không gian sinh tồn của huyết tộc trong giới thế tục!

Nếu Hoa Quốc từ chối điều kiện của huyết tộc, thì trong vòng ba ngày huyết tộc sẽ tắm máu ba tỉnh tây bắc này!

Ngay sau khi tin tức được tung ra, năm đại danh sơn hoàn toàn im lặng.

Trên dưới võ tông không có một môn phái nào đứng dậy lên tiếng nữa!

Cả nước dường như rơi vào bầu không khí hoang mang tột độ.
Chương 1675: Có thể làm được gì?

Huyết tộc lên tiếng lần này rõ ràng đang tìm cớ gây chiến với Hoa Quốc.

Một khi chiến tranh bùng nổ, sẽ không ai tin rằng huyết tộc sẽ chỉ tấn công ba tỉnh Tây Bắc!

Trận chiến với huyết tộc này thậm chí có thể lan ra toàn bộ Hoa Quốc!

Bất kể là năm đại danh sơn hay các môn phái khác của võ tông vừa mới đẩy lùi một cuộc xâm lược của huyết tộc, lúc này nguyên khí của bọn họ đã bị tổn thất nghiêm trọng, không thể tái chiến!

Hơn nữa, hàng ngàn năm nay, năm đại danh sơn chưa từng cắt đứt liên lạc với vùng ngoài lãnh thổ, hơn ai hết bọn họ hiểu rõ huyết tộc đáng sợ như thế nào!

Vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có huyết tộc dám ngang nhiên gây thù kết oán với Thiên Đạo Minh Ước!

Những thế lực như Đến Vương Các cũng chỉ dám ngấm ngầm đối đầu với Thiên Đạo Minh Ước, không dám công khai đứng một mình một chiến tuyến.

Chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy được huyết tộc mạnh như thế nào rồi!

Ngay khi huyết tộc tung ra tin tức, hơn chục cao thủ huyết tộc đã lập tức bay qua ba tỉnh Tây Bắc ra tay tiêu diệt mấy môn phái trong khu vực này!

Những môn phái bị tiêu diệt gần như không có đường kháng cự, toàn bộ trận chiến kết thúc trong vòng chưa đầy năm phút!

Sau khi quay về giới thế tục đây là lần đầu tiên huyết tộc phái ra một lượng lớn cao thủ, phơi bày thực lực của mình ra cho người đời biết!

"Huyết tộc thật sự phái hơn chục vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp ba tiến vào giới thế tục ư?"

"Haiz, giao ra ba tỉnh Tây Bắc vẫn tốt hơn là để bọn chúng lan lửa chiến tranh ra khắp toàn bộ Hoa Quốc!"

"Đúng vậy, cả nhà họ Lý và nhà họ Trương đều nên có trách nhiệm của riêng mình. Về phần nhà họ Chu, vốn đã là một thế gia suy tàn, không thể để nhiều người chúng ta chôn cùng họ như vậy được!"

Nhất thời, năm đại danh sơn và các môn phái lớn của võ tông đều tỏ rõ thái độ!

Hiển nhiên chẳng ai muốn xảy ra xung đột trực tiếp với huyết tộc chỉ vì ba tỉnh hoang vu hẻo lánh cùng với mấy thế gia chẳng có chút quan hệ nào với họ cả!

Nhà họ Trương và nhà họ Lý lúc này cũng im lặng một cách lạ thường.

Về phần nhà họ Chu, vốn dĩ ở trong võ tông của Hoa Quốc đã không có chút địa vị nào, bây giờ càng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió!

Đối với người nhà họ Chu mà nói, họ hoàn toàn không có quyền lựa chọn vận mệnh của mình, Chu Hạo Nhiên chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng của mình vào Tiêu Chính Văn!

Trên thực tế, ngay cả Thiên Tử cũng hướng sự chú ý của mình về phía Tiêu Chính Văn!

Trong Thiên Tử Các, đại trưởng lão võ tông và đại diện của năm đại danh sơn không ngừng thở dài.

"Chuyện chiều ngày hôm nay, mọi người cũng đã thấy rồi, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng!"

"Ừ, mười mấy người giết hơn hai mươi môn phái ở ba tỉnh Tây Bắc, cho dù chỉ là môn phái nhỏ, nhưng sức chiến đấu này chúng ta không thể sánh kịp!"

"Đúng vậy, hiện giờ biện pháp tốt nhất là tạm thời đáp ứng yêu cầu của bọn chúng, đợi khi các cao thủ của năm đại danh sơn trở về thế tục, chúng ta nhất định sẽ tính sổ với bọn chúng!"

Mọi người tôi một câu anh một câu, mục đích không gì khác chính là khuyên Thiên Tử giao quyền kiểm soát ba tỉnh Tây Bắc cho bọn chúng!

"Các vị đều cho rằng bản vương nên giao ba tỉnh Tây Bắc ra sao?"

Ánh mắt Thiên Tử lạnh lùng quét qua khuôn mặt của những người này.

Đại trưởng lão nghiến răng phản đối: "Tôi có lời muốn nói, mong các vị đây cân nhắc! Hôm nay bọn chúng có thể dùng vũ lực ép chúng ta giao ba tỉnh Tây Bắc thì ngày mai lại có thể lấy tiếp năm tỉnh trung tâm của chúng ta, ngày kia thì sao?”

"Chẳng lẽ chúng ta phải nhường hết vạn dặm lãnh thổ cho bọn chúng sao?"

Đại trưởng lão vừa dứt lời, đại diện của Thiên Sơn là ông Tần đã cười lạnh nói: "Đại trưởng lão, ông không thể nói như vậy, mọi người đều biết rõ thực lực của huyết tộc mà!"

"Mấy ngày trước huyết tộc chỉ phái vài tên lính quèn đã đánh chúng ta sứt đầu mẻ trán, bây giờ mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp ba của người ta cùng ra tay, ai có thể ngăn cản?"

"Tục ngữ có câu, giữ được rừng xanh thì không sợ hết củi! Nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng!"

Ông ta vừa nói như vậy thì lập tức nhận được sự ủng hộ của những người đại diện!

Đặc biệt là những môn phái lớn trong võ tông đều đứng về phía tán thành!

"Thiên Tử, theo tôi thấy hay là chờ vua Bắc Lương tới rồi bàn bạc tiếp!"

Tần Vũ nhìn thấy đám người võ tông đã sớm thông đồng với nhau, cho dù đại biểu của giới chính trị có nói như thế nào cũng hoàn toàn không thay đổi được cục diện nên mới đứng dậy đề nghị.

Thiên Tử nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể gật đầu: "Các vị thấy ý kiến của tổng tư lệnh Tần thế nào?"

Chờ Tiêu Chính Văn đến?

Làm sao mà như thế được?

"Thiên Tử, đối mặt với tình huống hiện giờ, cho dù là vua Bắc Lương đích thân tới thì cũng có thể làm gì? Thực lực của huyết tộc lớn như vậy, chúng ta đâu phải là đối thủ?"
Chương 1676: Chất vấn

"Chúng tôi đều hiểu vua Bắc Lương một lòng trung quân yêu nước, thương dân như con, nhưng ngài hãy nghĩ kỹ lại xem, chỉ vì ba tỉnh và một vài thế gia mà đánh đổi sự an nguy của người dân cả nước, có đáng không?"

Ông Tần nghiêm túc nói.

Thiên Tử nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng!

Đám sâu bọ này suy nghĩ cho người dân Hoa Quốc từ lúc nào chứ, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn đang nhòm ngó ngai vàng Thiên Tử!

Nếu Thiên Tử và huyết tộc ký kết hiệp ước cầu hòa, đợi ngày các cao thủ vùng ngoài lãnh thổ trở về chiếm lại ba tỉnh Tây Bắc thì cũng chính là lúc quyền lực Hoa Quốc sụp đổ!

"Ồ? Trong lòng các vị đây thực sự có người dân sao?"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Nghe thấy giọng nói này, ông Tần sợ hãi đến co rụt cổ lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa!

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn đẩy điện ra bước vào phòng hội nghị của Thiên Tử Các!

"Cậu Tiêu!"

"Vua Bắc Lương!"

"Cậu Tiêu!"

Mọi người thấy Tiêu Chính Văn đến, đều lần lượt đứng dậy nghênh đón, ngay cả ông Tần cũng đỏ mặt tía tai, nghiến răng đứng dậy.

Chỉ là Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến bọn họ, đi tới ghế bên cạnh Thiên Tử ngồi xuống, nói với mọi người: "Không chỉ ba tỉnh Tây Bắc, mà ngay cả một tấc đất chúng ta cũng không nhường, còn nữa, cả nhà họ Chu và nhà họ Lý, chúng ta cũng nhất định bảo vệ!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động, Tiêu Chính Văn chẳng khác nào từ chối hoàn toàn điều kiện giải hòa của huyết tộc!

"Cậu Tiêu, nhà họ Lý là thế gia vùng ngoài lãnh thổ, hoàn toàn không cần chúng ta bảo vệ chứ?"

"Đúng vậy, về phần nhà họ Chu, chúng ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ bọn họ!"

"Nếu từ chối tất cả các điều kiện của huyết tộc, chẳng khác nào chúng ta muốn khiêu chiến với huyết tộc cả?"

Nhất thời, không chỉ có đại biểu của năm đại danh sơn loạn lên mà đến cả mấy vị môn chủ của võ tông cũng lộ ra vẻ khó xử!

"Chuyện này không có gì để bàn bạc nữa, chúng ta lùi một bước, bọn chúng nhất định tiến một bước! Không đánh đuổi toàn bộ huyết tộc ra khỏi Hoa Quốc đã là sự nhân nhượng cuối cùng của chúng ta rồi!"

"Các vị còn ý kiến gì không?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Chính Văn quét qua tất cả mọi người, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ!

"Được rồi! Những gì vua Bắc Lương nói chính là những điều bản vương muốn nói!"

Đúng lúc này, Thiên Tử đột nhiên vỗ bàn, đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay sau đó, thái độ của giới chính trị Hoa Quốc đã dẫn đến cuộc bàn luận xôn xao trên mạng!

Rõ ràng, ngay sau khi quyết định này được đưa ra đồng nghĩa với việc Hoa Quốc tuyên chiến với huyết tộc!

Khi Lục Tiểu Thiến nghe tin, cô ta lập tức choáng váng!

Cô ta không ngờ được rằng Tiêu Chính Văn lại cường thế đến mức này!

Về phần huyết tộc, sở dĩ bọn họ đột nhiên gia tăng thương lượng chính là muốn cho giới chính trị Hoa Quốc hay nói cách khác chính là Tiêu Chính Văn một bậc thềm để đi xuống.

Bất kể là Hoa Quốc đồng ý giao ra ba tỉnh hay là người của ba thế gia lớn thì cả huyết tộc và giới chính trị đều không bị thiệt!

Hơn nữa đôi bên còn cho nhau một lối thoát, chuyện có lợi như vậy tại sao không làm?

"Có vẻ trước đây chúng ta đã đánh giá quá cao Tiêu Chính Văn, một lựa chọn đơn giản như vậy mà còn đưa ra một đáp án ngu xuẩn!"

"Nếu đã không bàn bạc được vậy thì các ông cũng chuẩn bị đi, có thể khai chiến với Hoa Quốc bất cứ lúc nào!"

Lục Tiểu Thiến trầm giọng ra lệnh.

Cùng lúc đó, một cao thủ cấp bá tước của huyết tộc cũng tiết lộ tin tức huyết tộc sắp trực tiếp khai chiến với Hoa Quốc cho cả Hoa Quốc biết!

Năm đại danh sơn vốn là đã không cam tâm tình nguyên nay lại càng lo sợ đến cực điểm!

Chưởng giáo của Tung Sơn không hề quan tâm sự can ngăn của những người xung quanh, đứng dậy công khai lên tiếng: "Đó chỉ là ý muốn chủ quan của mình Tiêu Chính Văn! Không liên quan gì tới Tung Sơn chúng tôi!"

"Đúng vậy, cậu ta chỉ có thể đại diện cho giới chính trị Hoa Quốc, không thể đại diện chúng Thiên Sơn chúng tôi!"

Phía Thiên Sơn cũng có người đứng lên tỏ rõ thái độ!

Không ít môn phái cũng lần lượt lên tiếng, tỏ ý bản thân sẽ không nhúng tay vào chuyện này!

Cũng có rất nhiều môn phái đã thẳng thừng cắt đứt quan hệ với giới chính trị Hoa Quốc.

Bọn họ không muốn bị cuốn vào trận chiến không cân sức này!

Dù bọn họ có làm trái với ý kiến của Tiêu Chính Văn thì đây cũng là quyền tự do của họ, Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương cũng không thể vì chuyện này mà tiêu diệt môn phái của bọn họ!

Nhất thời, phát ngôn của võ tông và năm đại danh sơn đã đẩy Tiêu Chính Văn thành người đứng mũi chịu sào.

Thậm chí không ít doanh nhân giới kinh doanh cũng bắt đầu lên tiếng chất vấn Tiêu Chính Văn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK