“Hứa Văn Long đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hiện tại hắn đang ở cảnh giới Nhân Vương cấp bảy, theo lý mà nói, khi đột phá Nhân Vương cấp bảy, sẽ có khí tượng đáng sợ mới đúng!”
“Nhưng khi hắn đột phá, dường như chẳng có dấu hiệu nào cả!”
Lúc này, Thành Kế Hào cũng nhận ra manh mối, mơ hồ cảm nhận được Hứa Văn Long lâm vào tình thế nguy hiểm.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì Thiên Linh Đan đã làm tiêu hao hết tiềm lực của hắn!”
Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn về phía nhà họ Khổng.
Mà nhìn về phía núi Huệ Mi!
Hằng Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn đều có cường giả cảnh giới Nhân Hoàng trở lại, chỉ có Thiên Sơn và Huệ Mi vẫn chưa có ai.
Vào lúc này, một luồng sáng xé tan bầu trời, phóng thẳng về phía Huệ Mi.
Ánh mắt của võ tông và năm đại danh sơn đều tập trung trên người Hứa Văn Long, hầu như không có ai chú ý đến luồng sáng như sao băng bình thường kia.
Luồng sáng đó cắt ngang bầu trời, một dáng người hiên ngang đứng trên không trung.
Nhìn xuyên qua bầu trời đêm, Tiêu Chính Văn có thể thấy rõ có một luồng ánh sáng bao quanh người đó, rất có khí chất của thánh nhân giáng thế.
Trên núi Huệ Mi, vô số đệ tử đã lần lượt quỳ xuống bái lạy.
Hiển nhiên người trở lại có thân phận vô cùng cao.
Ngay khi Hứa Văn Long đột phá đến thời điểm then chốt, trên núi Huệ Mi đột nhiên tỏa ra một luồng sáng chói lọi, cả bầu trời Tây Bắc cũng sáng bừng lên.
Ngay cả đám người nhà họ Khổng cũng lần lượt ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Huệ Mi? Các người đang cố ý phá hoại Hứa Văn Long đột phá sao?”, Khổng Vạn Thắng nhìn lên bầu trời trên núi Huệ Mi, tức giận gầm lớn.
Mặc dù bây giờ Hứa Văn Long đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Khổng và gia nhập nhà họ Tư Mã.
Nhưng chuyện Hứa Văn Long đột phá, nhà họ Tư Mã cũng đã báo trước cho nhà họ Khổng. Nhà họ Tư Mã muốn dùng sự đột phá nhanh chóng của Hứa Văn Long để gây chấn động thiên hạ, hòng làm suy yếu sức ảnh hưởng của Tiêu Chính Văn.
Có thể nói, trong chuyện này, cả nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy đều cùng phe với nhà họ Tư Mã.
Chỉ cần có thể trấn áp được danh tiếng của Tiêu Chính Văn, nhà họ Khổng đương nhiên sẽ vui vẻ hợp tác với nhà họ Tư Mã.
Nhưng hành động của Huệ Mi đã phá hỏng kế hoạch của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã, sao Khổng Vạn Thắng không nổi giận cho được?
Hơn nữa, bức màn ánh sáng đang ép về phía nhà họ Khổng với tốc độ cực nhanh, có nghĩa là đã chắn nửa đường Hứa Văn Long đột phá.
Theo lý mà nói, sau cái chết của Hỏa Long Chân Quân, cả Huệ Mi đều trở nên trầm lặng, bất kể là chuyện trong giới thế tục hay là hành động của các phe phái ở vùng ngoài lãnh thổ, Huệ Mi đều không quan tâm.
Xem ra đã khiếp sợ trước uy danh của Tiêu Chính Văn.
Ngay cả bốn đại danh sơn còn lại trong năm đại danh sơn cũng đang nghi ngờ Huệ Mi có ý định rút khỏi liên minh năm đại danh sơn.
Nhưng vào lúc này, Huệ Mi đột nhiên trở lại, thậm chí còn gây náo loạn lớn, muốn giành sự chú ý của mọi người với nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã, điều này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ là trong bức màn sáng đó, có một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn thẳng vào Khổng Vạn Thắng.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đó, Khổng Vạn Thắng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Trong đôi mắt đó, ông ta chỉ nhìn thấy sát khí vô tận.
Thậm chí trong đầu Khổng Vạn Thắng còn xuất hiện ảo ảnh núi xác và biển máu.
Đám người Trương Lăng Phong cũng có cảm giác vô cùng khó chịu.
“Xem ra người trở lại của Huệ Mi có lai lịch rất lớn!”, Trương Lăng Phong nội vàng lấy điện thoại gọi cho nhà họ Trương ở Thiên Sơn.
Cho dù Trương Lăng Phong không thông báo cho nhà họ Trương thì Sở Hồng Thiên cũng đã thông báo tin tức này cho nhà họ Trương từ sớm rồi.
“Hai nhà chúng ta nhất định phải hợp lực chống lại kẻ địch! Người trở về của Huệ Mi lần này không hề đơn giản!”
Sở Hồng Thiên lập tức khởi động Hộ Sơn Đại Trận, nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng kích hoạt ngàn vạn trận ngự trận pháp chưa từng dùng trước đó.
“Bùm!”
Trận ngự trận pháp ở Sơn Thành cũng cùng lúc được kích hoạt.
Khác với trận pháp của nhà họ Trương và Thiên Sơn, trận pháp của Sơn Thành được kích hoạt tự động sau khi cảm nhận được sự nguy hiểm.
Vào lúc này, ngay cả Triệu Kế Hồng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Bạch Chiến Sinh ở Long Kinh cũng không khỏi nhíu mày.
Theo lý mà nói, người của Huệ Mi trở về nhất định sẽ chào hỏi với Đế Vương Các trước, dù sao mọi người cũng có quan hệ với nhau, hơn nữa còn có quy tắc dành cho người ở vùng ngoài lãnh thổ trở về .
Không thể bỗng dưng trở lại giết giới thế tục với khí thế hung tợn được, nếu không ai sẽ là người chống lại kẻ thù hùng mạnh vùng ngoài vũ trụ?
Nhưng lần này, Huệ Mi không hề làm theo quy tắc.
Chương 1960: Cây giáo Bá Vương
Lúc này, Hứa Văn Long nhắm chặt hai mắt, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, hiển nhiên đã tới thời điểm đột phá mấu chốt, có thể trở thành cao thủ Nhân Vương cấp bảy hay không đều phụ thuộc vào thời khắc này.
“Mau phái người đi chất vấn với Huệ Mi, tại sao lại phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Khổng chúng ta!”
Mặc dù Khổng Vạn Sinh nói với vẻ sợ hãi, nhưng nhà họ Khổng sao có thể để ý đến một Huệ Mi nhỏ nhé!
Trong chốc lát, một vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn của nhà họ Khổng từ dưới đất bay lên, hướng về phía núi Huệ Mi.
Nhưng ngay khi vị cao thủ đó vừa đặt chân xuống chân núi Huệ Mi, đột nhiên một luồng sáng mờ ảo chiếu thẳng vào vị cao thủ đó.
Luồng sáng đó có sức mạnh hủy diệt trời đất, đám người võ tông nhìn từ xa đều sửng sốt.
Đối phương rõ ràng là có động cơ giết người.
Quả nhiên, vài giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng rực rỡ nổ tung trên không trung.
Nhìn ánh sáng huy hoàng chói lọi cả bầu trời trên, tất cả mọi người đều sững sờ.
Huệ Mi thật sự đã giết chết cao thủ cảnh giới Nhân Vương của nhà họ Khổng.
“Rốt cuộc Huệ Mi muốn làm gì? Lẽ nào bọn họ muốn phản bội liên minh năm đại danh sơn?”, Khổng Vạn Thắng nhìn cao thủ cảnh giới Nhân Vương của nhà mình chết ngay tại chỗ, liền tức giận gầm lớn.
Nhưng Triệu Kế Hồng lại cảm nhận được một điều kỳ lạ. Lần này, hành động của Huệ Mi thật sự quá bất thường. Theo lý mà nói, cho dù có bất hòa với người nhà họ Khổng, thì Huệ Mi cũng sẽ không giết người nhà họ Khổng ở nơi công cộng.
Điều này chẳng khác gì tuyên chiến với nhà họ Khổng!
Mà năm đại danh sơn luôn chắp cánh bên nhà họ Khổng.
“Huệ Mi đang làm gì vậy? Bọn họ giết người nhà họ Khổng, đồng nghĩa với việc đang phản chủ!”, Triệu Kế Hồng khẽ cau mày.
Năm đại danh sơn có lai lịch khác nhau, nhưng nhìn chung, bọn họ đều có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Khổng.
Chỉ có Tung Sơn có giao tình sâu đậm với nhà họ Triệu, nhưng trên thực tế cũng bị nhà họ Khổng khống chế.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu chuyện này, cho nên, tuy rằng đối với người ngoài, năm đại danh sơn không có liên hệ gì với nhà họ Khổng, nhưng trên thực tế, năm đại danh sơn đều phải nhìn sắc mặt nhà họ khổng để hành sự.
Nhưng hành động lần này của Huệ Mi tương đương với việc quá bỏ quy ước, hơn nữa còn có ý nghĩa là bọn họ sẽ không được nhà họ Khổng che chở nữa.
“Xẹt!”
Một tia chớp tím từ hướng núi Huệ Mi phóng về phía Hứa Văn Long đang đột phá.
Nhìn thấy cảnh này, Khổng Vạn Thắng không khỏi kinh ngạc.
Nếu Hứa Văn Long chết trong nhà họ Khổng thì không chỉ phá hỏng kế hoạch của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã, mà còn khiến nhà họ Khổng phải chịu trách nhiệm trước cái chết của Hứa Văn Long. Sau này nhà họ Tư Mã đòi người, nhà họ Khổng biết giải thích thế nào đây?
Lẽ nào đường đường là nhà họ Khổng mà không thể bảo vệ nổi một Hứa Văn Long sao?
Nghĩ vậy, Khổng Vạn Thắng tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt Hứa Văn Long.
Nhưng tia sét tím kia không hề có ý trốn tránh, mà phóng thẳng vào Khổng Vạn Thắng.
“Bùm!”
Khổng Vạn Thắng bị tia sét tím đánh trúng, lập tức hộc máu bay ra xa.
“Rầm!”
Khổng Vạn Thắng bay ra xa vài chục mét, đám người nhà họ Khổng kinh ngạc thốt lên: “Tộc trưởng!”
Vài người hầu của nhà họ Khổng chạy lên đỡ Khổng Vạn Thắng dậy. Lúc này, Khổng Vạn Thắng vẫn nhìn về phía núi Huệ Mi với vẻ khó tin, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Không biết vị tiền bối nào đang ở trên núi Huệ Mi, không biết tại hạ Khổng Vạn Thắng có thù gì với tiền bối?”
Khổng Vạn Thắng nhẫn nhịn cơn đau, lớn tiếng hỏi.
Dù sao giết Hứa Văn Long là một chuyện, còn việc đánh tộc trưởng nhà họ Khổng trong giới thế tục lại là một chuyện khác!
Tia sét này đánh trúng Khổng Vạn Thắng, đồng nghĩa với việc đánh trúng cả mặt mũi nhà họ Khổng.
Lúc này, một thanh giáo dài tỏa ra ánh hào quang lạnh lẽo xuất hiện trên bầu trời!
Cây giáo Bá Vương?
Nhìn thấy cây giáo đó, Khổng Vạn Thắng vô cùng kinh ngạc.
“Cây giáo Bá Vương cũng hiện thế rồi?”, Tư Mã Tư đầy ẩn ý nhìn về phía Huệ Mi.
Chương 1961: Núi Lạc Hà
Cây giáo Bá Vương xuất hiện ở Huệ Mi, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Hứa Văn Long - người vừa mới đột phá Nhân Vương cấp bảy lại chẳng ai quan tâm.
Nếu là trước đây, cho dù các phái võ tông không cử người đến chúc mừng thì cũng sẽ cử người đến xem, nhưng bây giờ cổng nhà họ Khổng vắng vẻ, căn bản không ai chú ý đến Hứa Văn Long.
Ngược lại, vị kia của Huệ Mi vừa mới xuất thế đã đánh cắp ánh đèn sân khấu mà lẽ ra phải thuộc về Hứa Văn Long.
Dù sao đó chính là cây giáo Bá Vương, sự tồn tại có thể sánh ngang với kiếm Tần Vương, hơn nữa, chỉ riêng thần binh cây giáo Bá Vương này đã vô cùng mạnh, không phải người thường có thể so sánh được.
Hơn nữa, núi Huệ Mi vốn là một trong năm đại danh sơn, nội tình thâm hậu nên càng thu hút sự chú ý.
Ngay cả một số thế lực cổ đại ở Âu Lục lúc này đây cũng đang theo dõi chuyện này!
Dù sao, cây giáo Bá Vương của Hoa Quốc xuất thế là điều hiếm thấy trong lịch sử. Cây giáo Bá Vương và kiếm Tần Vương xuất hiện cùng lúc, có nghĩa là thời kỳ loạn lạc thực sự đang đến gần.
Ngay cả lâu đài Versailles cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Hoa Quốc, hơn nữa còn cử người đến hỏi dò tin tức của Huệ Mi.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau mới có tin tức truyền ra từ núi Huệ Mi.
Người trở lại Huệ Mi lần này chính là Quảng Lăng Tử, một trong bảy người con của Huệ Mi!
Cùng lúc đó, một tin tức khác bùng nổ trên mạng!
Huệ Mi chính thức tuyên bố sẽ rút khỏi liên minh năm đại danh sơn, tự thành lập bang phái riêng và sắp tới Quảng Lăng Tử sẽ tham gia cuộc chiến tranh giành Thánh Huyết của Đế Tuấn!
Ngay sau khi tin tức này được tung ra, cả thế giới liền náo động.
Khối đồng minh năm đại danh sơn đã có hàng nghìn năm, từ trước đến nay chưa xảy ra biến cố nào như vậy, điều này có nghĩa thời kỳ loạn lạc rối ren trong truyền thuyết e rằng sắp đến rồi.
Hàng ngàn năm nay, Huệ Mi vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, rằng một ngày nào đó trong tương lai, dưới sự lãnh đạo của một người con được lựa chọn, núi Huệ Mi sẽ xuất hiện lực lượng mới và dẫn dắt toàn bộ võ tông!
Nhưng nhiều năm nay, Huệ Mi lại cứ tầm thường, không có biểu hiện gì hơn người, thậm chí ngay cả Hằng Sơn và Hoa Sơn cũng có thể chèn ép Huệ Mi!
Kể cả bảy người con hiện tại của Huệ Mi cũng đều cực kỳ thấp bé khi ở ngoài vùng lãnh thổ, chưa từng có bất kỳ thành tích phi thường nào, thậm chí có thể nói là tồn tại mà không ai biết đến.
Mà giờ đây, việc Huệ Mi đột nhiên trở lại trạng thái bình thường không chỉ là một đòn đánh nặng nề đối với năm đại danh sơn, mà đối với võ tông mà nói, đây cũng là một điềm báo chẳng lành!
Toàn bộ võ tông gần như hoàn toàn nhốn nháo ngay sau khi hai tin tức được truyền ra.
"Sao Huệ Mi lại đột nhiên phản bội năm đại danh sơn vậy?"
"Người ta vốn không hòa hợp được với bốn đại danh sơn kia, cho dù là Thiên Sơn hay Hoa Sơn, nào có được lai lịch thâm hậu như Huệ Mi chứ?"
"Huệ Mi có lai lịch gì phi thường sao?"
"Điều đó là đương nhiên, người ta nói rằng cụ tổ trước khi vi hành về phương Tây đã ẩn cư ở Huệ Mi, về phần cụ ta để lại bao nhiêu bảo vật truyền thế cũng chỉ có bản thân Huệ Mi mới biết được!"
Nhắc đến cụ tổ, không chỉ võ tông Hoa Quốc mà số quốc gia nhỏ xung quanh Hoa Quốc cũng nghe nhiều nên quen!
Nếu Huệ Mi thật sự có nguồn gốc liên quan gì với cụ tổ, vậy thì về lai lịch và nội tình, quả thực bốn đại danh sơn kia không thể so sánh được!
Nơi tu ẩn của cụ tổ, chả trách có thể lưu truyền ngàn năm!
Tuy nhiên, ngay khi mọi người còn đang “tiêu hóa” tin tức chấn động này, Huệ Mi lại bất ngờ tấn công núi Lạc Hà, một thành phần trong võ tông.
Đêm đó, ánh sáng huyền ảo sáng chói vạn cổ, cây giáo Bá Vương xuất hiện trên bầu trời, toàn bộ ngọn núi Lạc Hà bị bao phủ bởi một luồng sát khí đáng sợ!
Vào lúc này, không chỉ đám người Triệu Kế Hồng chú ý đến hiện tượng kỳ lạ bên phía núi Lạc Hà mà toàn bộ võ tông cũng đều chú ý đến những biến cố xung quanh núi Lạc Hà.
Cho dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, tự ý tấn công núi Lạc Hà là đã đi ngược lại với quy tắc trong võ tông, giữa các môn phái, vô duyên vô cớ tấn công lẫn nhau, đây là kết quả mà không ai muốn nhìn thấy!
Ngay cả Đế Vương Các cũng không mong muốn nhìn thấy cảnh này!
Dù gì Thánh Huyết Đế Tuấn cũng sắp xuất thế, võ tông Hoa Quốc lại xảy ra đại loạn vào lúc này, đối với các thế lực ngoài vùng lãnh thổ, đây tuyệt đối không phải là một tin tốt đẹp!
Vì vậy, những cao thủ Đế Vương Các trở về thế giới tục đã ngay lập tức ra tay.
Ngay sau đó, đám người Triệu Kế Hồng và Thiên Hà Đạo Quân cũng lần lượt ra tay giúp đỡ.
Triệu Kế Hồng bừng bừng khí thế, bày ra trận pháp bảo vệ mạnh nhất, bao bọc toàn bộ ngọn núi Lạc Hà trong đó. Thiên Hà Đạo Quân cầm kiếm Thất Tinh, đằng đằng sát khí bay đến bầu trời núi Lạc Hà, đối đầu trên không với Quảng Lăng Tử!
Độ Ách Chân Quân cũng khí thế nghìn dặm, xuất hiện trên bầu trời núi Lạc Hà, bao bọc toàn bộ núi Lạc Hà bằng mây tím cuồn cuộn, đối đầu với Quảng Lăng Tử từ trên không.
Có thể nói, ngoài núi Thiên Sơn ra, đệ tử của ba đại danh sơn khác gần như đều tề tựu tại núi Lạc Hà cùng một lúc!
Hơn nữa, trong võ tông, các môn phái đứng đầu cũng đã cử một số lượng lớn các cao thủ đến giúp đỡ núi Lạc Hà.
Ngay cả nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy cũng lần lượt ra tay, rất đồng tâm hiệp lực để bảo vệ tình hình của núi Lạc Hà!
Vào lúc này, Hứa Văn Long, người vừa đột phá Nhân Vương cấp bảy cũng nhanh chóng đến hiện trường cùng với Khổng Hựu Bang.
Chương 1962: Bầu trời màu đỏ
Chỉ có điều sắc mặt của Hứa Văn Long vô cùng khó coi, nếu không phải bên Huệ Mi xảy ra bất thường thì chuyện hắn liên tục đột phá và đạt đến cảnh giới Nhân Vương cấp bảy hôm nay, nhất định sẽ thu hút sự chú ý từ mọi phía!
Thậm chí nhiều thế lực lớn cũng sẽ nịnh bợ hắn, cho dù hắn không đầu quân cho nhà khác, nhưng địa vị của hắn trong nhà Tư Mã sau này nhất định có thể được nâng lên một bậc!
Thế nhưng tất cả những điều này đã bị phá vỡ bởi sự trở lại đột ngột của Quảng Lăng Tử!
Hiện giờ, đối với tất cả mọi người ở võ tông, Huệ Mi rõ ràng đã trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt!
Quảng Lăng Tử vừa mới trở lại mạnh mẽ đã muốn tiêu diệt môn phái của người khác, cho dù là vì bất cứ lý do gì, trên dưới võ tông đều không thể để hắn đạt được mục đích, càng không cho phép một nhân vật như Tiêu Chính Văn thứ hai xuất thế ngang trời!
Với việc phía bên Hoa Quốc bừng bừng khí thế gấp rút giúp đỡ núi Lạc Hà, dường như ánh nhìn của toàn thế giới đều tập trung vào núi Lạc Hà này!
Có thể nói rằng trước đây, hầu như không ai biết rằng ở Hoa Quốc còn có núi Lạc Hà này, nhưng vào lúc này, ba chữ ‘núi Lạc Hà’ lại tác động đến trái tim của hàng trăm triệu người.
Mà dưới núi Lạc Hà, mặt đất đang rung chuyển như thể sẽ đất sạt núi lở bất cứ lúc nào!
Ngôi sao đầy trời phát ra ánh sáng màu đỏ kỳ lạ, trong phút chốc đỏ rực cả một góc trời!
Ngay cả những người bình thường trong thế giới tục cũng đều hướng mắt về phía núi Lạc Hà, bởi vì hiện tượng thiên nhiên trong đêm hôm nay thật sự quá đáng sợ!
Bầu trời đêm vốn dĩ tối như mực, lúc này lại phản chiếu một màu đỏ như máu!
Vô số vệt sét màu tím xé rách bầu trời đêm, đánh về phía chân trời, sấm sét cuồn cuộn, tựa như vùng trời này có thể sụt lún bất cứ lúc nào!
"Keng!"
Cây giáo Bá Vương phát ra một tiếng kêu dài mạnh mẽ, một luồng sáng lạnh lẽo đánh ngang về hướng núi Lạc Hà!
Ánh sáng lạnh lẽo kia vô cùng bá đạo, dường như chỉ cần một đòn là có thể hủy diệt vạn vật, chỉ cần một nhát thương là có thể xuyên thủng núi sông!
Trong phút chốc, ánh sáng đỏ rực cả bầu trời kia dường như bị ánh sáng lạnh lẽo này xé rách, cả bầu trời đêm như bị nứt ra, trong nháy mắt, bầu trời đêm đỏ rực bị một đường sáng vàng bao phủ hoàn toàn!
Chỉ với một đòn đánh, tất cả những người đến cứu giúp núi Lạc Hà đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng, ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm!
Những cao thủ chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp một hoặc Bán Bộ Nhân Vương thì đều bị khí tức của cây giáo Bá Vương làm cho choáng váng và lần lượt ngã xuống từ hư không trong nháy mắt.
"Không hay rồi!"
"Mọi người mau tránh ra!"
Triệu Kế Hồng là người đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng thu hồi trận pháp bảo vệ, rút lui xa trăm dặm!
Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân cũng vội vàng lùi về sau!
Ngay khi mấy người bọn họ vừa mới lùi ra, cây giáo Bá Vương đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, từng tia sáng đều giống như ngọn giáo dài ngang ngược, đâm thẳng về phía tất cả mọi người có mặt ở đó!
Luồng khí tức này quả thực quá mạnh mẽ, ngay cả những cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng căn bản không đủ lực chống trả!
Ngay khi tất cả mọi người đang kinh hãi, bầu trời lại biến thành một mảng đỏ rực!
Chỉ có điều lần này là vô số máu tươi nhuộm đỏ cả bầu trời!
"Phù phù phù phù!"
Cùng với những trận âm thanh khó chịu truyền đến, vô số đệ tử của các môn phái không kịp né tránh đã biến thành sương máu trong phút chốc, cơn mưa máu ngay lập tức rơi xuống, cả vùng đất dưới chân núi Lạc Hà bị nhuộm đỏ trong nháy mắt!
"Hừ, chống tôi thì chết!"
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền đến, trong giây tiếp theo, toàn bộ núi Lạc Hà đã biến thành núi xác và biển máu!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng luống cuống nuốt nước bọt!
Quảng Lăng Tử thậm chí còn độc đoán và ngang ngược hơn Tiêu Chính Văn!
Nhìn thấy núi Lạc Hà biến thành một biển máu, toàn bộ võ tông rơi vào yên lặng.
Huệ Mi không chỉ phản bội năm đại danh sơn, mà còn đứng ở phía đối lập với võ tông!
Tin tức này quá chấn động, nó cũng khiến mọi người ở võ tông vô cùng khó hiểu!
Sáng sớm hôm sau, Thành Kế Hào xuất hiện trong phòng khách của dinh thự.
Tiêu Chính Văn không hề để tâm đến cảnh tượng xảy ra đêm qua, vẫn theo kế hoạch dẫn vợ và con gái trở về dinh thự, cả nhà vui vẻ tổ chức sinh nhật cho Khương Vy Nhan.
"Cậu Tiêu, Thành Kế Hào xin gặp, hơn nữa còn gửi đến cái này!"
Độ Thiên Chân Nhân bước vào phòng khách và đưa thiệp mời cho Tiêu Chính Văn.
“Hả?”, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, nhận thiệp mời từ tay Độ Thiên Chân Nhân.
Chương 1963: Xinh đẹp quyến rũ
"Bảo anh ta vào đi!"
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn lướt qua thiếp mời, ngay sau đó gật đầu với Độ Thiên Chân Nhân.
Thời gian không lâu sau, Thành Kế Hào đã đi theo sau lưng Độ Thiên Chân Nhân bước vào phòng khách.
"Anh Tiêu, tộc trưởng nhà họ Thành mở tiệc mời người tài năng các nơi đến Thái Sơn, đây là thiệp mời anh!"
Thành Kế Hào vô cùng cung kính nói với Tiêu Chính Văn.
"Thái Sơn?", Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn Thành Kế Hào.
"Không sai, là ở Thái Sơn, Thánh Huyết của Đế Tuấn sắp xuất thế, mà lần này, người tham gia tranh đoạt không chỉ có thế gia Hoa Quốc chúng ta, vì vậy, tộc trưởng đặc biệt mời mọi người tụ họp lại, rất mong anh Tiêu nể mặt!"
Thành Kế Hào vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn.
Tuy Thái Sơn không thuộc năm đại danh sơn, nhưng bất kỳ một ai là người Hoa Quốc cũng biết rõ tầm quan trọng của Thái Sơn!
Nơi này là nơi bái tế trời đất của triều đại tiên vương!
Chỉ khi Hoa Quốc gặp chuyện lớn, bái tế nói với trời cao, mới có thể đi lên Phong Thiện Đài của Thái Sơn!
Mà từ Lý Đường tới nay, nhà họ Thành vẫn luôn trông nom công việc của Phong Thiện Thái Sơn, người đưa thiệp mời cũng là đại diện của nhà họ Thành ở thế tục, và là tộc trưởng thế hệ này của nhà họ Thành - Thành Vũ Dương!
"Dùng Phong Thiện Đài, các người đã hỏi ý Thiên Tử chưa?", Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.
Tuy rằng Phong Thiện Đài vẫn luôn do con cháu nhà họ Thành trông coi, nhưng căn cứ quốc pháp Hoa Quốc, bất kỳ ai cũng không được tự tiện bước lên Phong Thiện Đài, càng không thể tùy ý sử dụng.
Người vi phạm đồng nghĩa với phản quốc!
Thành Kế Hào nghe vậy, vội vàng cười nói: "Anh Tiêu, anh hiểu lầm rồi, địa điểm yến hội lần này, là ở nhà tổ nhà họ Thành dưới chân Thái Sơn, không phải là Phong Thiện Đài!"
"Hơn nữa, lần này nhà họ Thành cố ý đứng giữa giảng hòa, hơn nữa, bất kể bên nào, có được sự ủng hộ của nhà họ Thành, cũng rất có khả năng có thể lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn!"
Trong biểu cảm của Thành Kế Hào không giấu được vẻ ngạo nghễ.
Có điều, hiển nhiên là anh ta vẫn đánh giá cao sức ảnh hưởng của nhà họ Thành, thật ra thì lần này nhà họ Thành kết hợp một nhóm thế gia thời Lý Đường không phải giả, nhưng trong các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ, sức ảnh hưởng của bọn họ còn kém cấp độ đó xa lắm!
Võ Anh Hào bên cạnh nhíu mày lại, quan sát Thành Kế Hào mấy lần, khẽ lắc đầu chẳng nói đúng sai.
Thánh Huyết của Đế Tuấn, là do Đế Tuấn để lại cho con dân Hoa Quốc, cũng không liên quan gì nhiều đến nhà họ Thành, tuy nhà họ Thành trông coi Phong Thiện Đài ngàn năm, nhưng còn chưa đến mức can thiệp chuyện Thánh Huyết sẽ vào tay ai!
"Anh Tiêu, theo tôi thấy chi bằng đến đó xem thử, nếu nhà họ Thành có giảng hòa, vậy thì tin rằng, không chỉ người năm đại danh sơn sẽ đến, kể cả Đế Vương Các và vị kia của Huệ Mi cũng sẽ tới!"
"Đến lúc đó, không biết chừng còn may mắn thấy được phong thái của cây giáo Bá Vương!"
Võ Anh Hào thấy Tiêu Chính Văn yên lặng không nói, lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ.
Sự thay đổi lập trường đột ngột của Huệ Mi Lần này, rất có thể có liên quan đến Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhưng sau lưng Huệ Mi là thế lực nào thì còn phải đợi kiểm chứng!
Đối phương rốt cuộc là địch hay bạn, còn phải tiến thêm một bước dò xét xem, ít nhất tạm thời tiếp xúc một chút, sẽ không có hại!
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn mới gật đầu nói: "Được rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến!"
Thấy Tiêu Chính Văn đồng ý, lúc này Thành Kế Hào mới hài lòng chắp tay với Tiêu Chính Văn, rồi xoay người rời khỏi dinh thự.
Giữa trưa ngày hôm sau, dưới chân Thái Sơn đột nhiên dâng lên sương mù dày đặc, sương mù chậm rãi phủ khắp chu vi gần trăm dặm, hơn nữa sương mù càng lúc càng dày, gần như cách nhau mấy thước đã không thấy được người!
Không ít dân chúng bình thường bị cảnh này dọa sợ, dựa theo lẽ thường, chỉ có trước khi mặt trời mọc, mới có sương mù, sương mù chỉ cần gặp ánh mặt trời, thì sẽ tiêu tan!
Nhưng lúc này đã sắp giữa trưa, lại có sương mù nổi lên, đây căn bản không đúng lẽ thường!
"Mọi người nhìn bên kia kìa!"
Một người đàn ông trung niên chỉ tay lên bầu trời bị sương mù bao phủ, chỉ thấy ráng đỏ giống như cây cầu vòm, nối thẳng từ chân trời Thái Sơn!
"Trời ơi, không lẽ thật sự có chuyện thần tiên trên trời bay xuống đất?"
Một người dân trong thôn ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
Giờ phút này, thậm chí có thể thấy rõ ràng, trên ráng đỏ, có một bóng người già cả như tiên ông, giống như đạp trên ráng đỏ mà bước tới.
Trong một tòa nhà cổ dưới chân Thái Sơn, một cô gái đẹp như nàng tiên trên trời ngẩng đầu liếc nhìn ráng đỏ trên bầu trời, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục xem điện thoại di động.
Cô gái có dáng vẻ cùng lắm chỉ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, hơn nữa dung mạo trong trẻo dễ mến, quay lại nhìn, cũng mang dáng vẻ quyến rũ khôn tả.
Nếu ở giới thế tục, tuyệt đối có thể so với một ngôi sao hàng đầu.