Viên Hỗn Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, biểu cảm mang theo mấy phần khinh thường.
“Mấy người đang đứng phía sau lưng hắn đến từ tập đoàn nào thế?”
Cuối cùng Viên Hỗn Thiên cũng lên tiếng.
“Ông Viên, đó đều là người của tập đoàn Lãnh Thị, hơn nữa hôm nay ông tới Giang Trung, nhà họ Lãnh không cử tới dù chỉ là một người, thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi một tiếng!”
Giang Chí Trung vội vàng tiến lên trước và nói.
“Ồ?”
Viên Hỗn Thiên khẽ nhíu mày lại, vậy mà nhà họ Lãnh lại không coi cụ ta ra gì?
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu còn dám giao đấu với tôi cơ đấy!”
Giọng nói của Viên Hỗn Thiên kinh động như tiếng sấm, phạm vi mấy cây số xung quanh đều nghe được rất rõ ràng.
Thế nhưng điều khiến Viên Hỗn Thiên và mấy ông lớn trong giới kinh doanh Giang Trung cảm thấy bất ngờ là Tiêu Chính Văn hoàn toàn chẳng buồn để tâm tới Viên Hỗn Thiên mà chỉ chú tâm giúp Khương Vy Nhan mở cửa xe.
Hai người nói nói cười cười ngồi vào trong xe.
Thậm chí từ đầu tới cuối còn chẳng buồn nhìn Viên Hỗn Thiên lấy một lần!
Dù có là người nhà họ Lãnh thì cũng coi mấy người đối diện như không khí.
Không tới hai phút, chiếc xe đã quay đầu, lăn bánh hướng về phía Vọng Tinh Lâu.
Bị coi khinh sao?
Sắc mặt của Viên Hỗn Thiên lập tức trở nên vô cùng khó coi, khoảng trời vốn đang âm u mưa dầm lập tức phủ đầy mây đen.
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa khiến mấy ông lớn trong giới kinh doanh đang đứng phía sau Viên Hỗn Thiên run lên bần bật.
Lúc này, trên trán Lãnh Kế Hồng đang ngồi ở ghế lái phụ phía trước cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Mặc dù đang cách một con đường lớn, thế nhưng ông ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ hình ảnh Viên Hỗn Thiên không bị nước mưa thấm ướt!
Mà dường như Tiêu Chính Văn lại chưa từng bộc lộ được khả năng thần kỳ như vậy!
Lẽ nào ông ta đã đặt cược sai rồi ư?
Bởi vì quá lo lắng nên sắc mặt của Lãnh Kế Hồng đã trở nên trắng bệch.
Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy cảnh tượng này thông qua gương chiếu hậu.
Trong tương lai, Tiêu Chính Văn đương nhiên cũng cần vài người phát ngôn.
Ví dụ như ở Giang Trung này cần một người giúp đỡ cho tập đoàn Vy Nhan.
Dù sao hoạt động xuất khẩu y dược của cả nước cũng đều giao hết cho tập đoàn Vy Nhan, khối lượng công việc thật sự quá lớn.
Thế nhưng người phát ngôn này buộc phải trung thành với tập đoàn Vy Nhan!
Hoặc có thể nói là không được phép dao động bất kể mọi lúc!
Nếu không sẽ mang tới cho tập đoàn Vy Nhan những tổn thất lớn.
Bây giờ là lúc Tiêu Chính Văn khảo nghiệm Lãnh Kế Hồng.
Nhưng biểu hiện lúc này của ông ta lại khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi thất vọng.
Chẳng qua chỉ là mưa rơi không ướt người mà thôi, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng trận pháp để tạo ra một bức tường không khí rộng gần trăm mét ở ngay trên đỉnh đầu mình, đừng nói là bản thân anh, ngay cả những người ở trong phạm vi một trăm mét xung quanh cũng đều có thể không cần dùng ô.
Chỉ là mấy kỹ năng nhỏ nhặt này chẳng khác gì mấy thứ hào nhoáng trống rỗng, Tiêu Chính Văn căn bản không có hứng thú.
Sau khi sở hữu trái tim rồng Kim Long, tâm trạng của Tiêu Chính Văn cũng dần dần nảy sinh một vài thay đổi.
Bản thân cũng vì mấy thay đổi này mà trở nên ngày càng kín tiếng hơn.
“Cậu… cậu Tiêu, tôi đoán trong khoảng thời gian gần đây, mấy tập đoàn y dược lớn của Giang Trung có thể sẽ liên kết để chống lại tập đoàn Vy Nhan, vậy nên chúng ta cần phải có toan tính kỹ càng từ sớm!”
Giọng nói của Lãnh Kế Hồng hơi run rẩy.
Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, không hề đáp lời, thay vào đó lại quay sang nói chuyện dưỡng thai với Khương Vy Nhan.
Đối với anh mà nói, dường như tất cả những mưa to gió lớn này đều chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.
“Gần đây công việc trong công ty rất nhiều, may mà có Tô Tĩnh san sẻ cùng với em, nếu không thật sự không biết nên làm thế nào nữa!”, Khương Vy Nhan bất lực thở dài.
“Rất nhiều việc đều có thể giao cho mấy giám đốc cấp dưới xử lý, không cần phải tự mình gánh vác hết”.
Khương Vy Nhan chỉ cười gượng, dược phẩm xuất khẩu trên toàn quốc, đủ loại quy cách đều do tập đoàn Vy Nhan thẩm tra.
Đây không phải là khối lượng công việc bình thường, giám đốc nào có thể có bản lĩnh lớn đến thế đây?
Hiện giờ không ít nhân viên bình thường đều đã phải kiêm thêm nhiều chức vụ.
“Ôi, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ, công ty của chúng ta thiếu điều cử nốt bảo vệ đi luôn rồi!”
Khương Vy Nhan cười gượng nói.
“Tuyển thêm người!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói ra ba chữ này.
Với khối lượng công việc bây giờ của tập đoàn Vy Nhan, chỉ số nhân viên đó thì không thể nào đáp ứng đủ được.
“Những người thật sự hiểu về y dược quá ít, thêm cả chuyện một số nhân tài đỉnh cao sớm đã bị các doanh nghiệp y dược tuyển dụng hết rồi, chúng ta chỉ có thể tuyển mấy sinh viên vừa tốt nghiệp, rất khó!”
Khương Vy Nhan cũng vô cùng bất lực với tình cảnh trước mắt.
“Sếp Khương, công ty của chúng tôi có không ít nhân tài phù hợp với yêu cầu của cô, nếu như cô không chê thì có thể để bọn họ tới tập đoàn Vy Nhan xin ứng tuyển!”
Lãnh Kế Hồng không bỏ qua thời cơ, nói.
Khương Vy Nhan khẽ cau mày nói: “Làm thế không hay lắm thì phải? Dù gì tập đoàn Lãnh Thị cũng là một công ty lớn, nhân viên cũng không rảnh rỗi gì”.
“Không vấn đề gì, có thể phục vụ cho sếp Khương là vinh hạnh của chúng tôi!”
Lãnh Kế Hồng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.
Sau vài phút bình tĩnh, cảm xúc của Lãnh Kế Hồng cũng ổn định hơn nhiều.
Dù sao cũng đã leo lên thuyền của Tiêu Chính Văn, tiếp theo tất cả đều phải nghe theo ý trời thôi.
Dù nhà họ Lãnh bị các gia tộc giàu có của Giang Trung lật đổ thật thì đó cũng là số mệnh!
Biểu cảm lúc này của Lãnh Kế Hồng đột nhiên trở nên tự nhiên như vậy, Tiêu Chính Văn cũng không khỏi liếc nhìn ông ta.
Xem ra Lãnh Kế Hồng vẫn có tố chất tâm lý!
“Vậy thì cảm ơn sếp Lãnh nhiều!”
Khương Vy Nhan nói xong lại quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lúc này cô mới đồng ý với đề nghị của Lãnh Kế Hồng.
Thấy Khương Vy Nhan gật đầu, Lãnh Kế Hồng lập tức nhoẻn miệng cười.
Cử nhóm nhân viên này sang cũng tương đương với việc kéo gần hơn mối quan hệ với Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn!
Vào lúc mấy người Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, một người đàn ông mặc đồ đại cán cũng dừng xe lại và đẩy cửa bước xuống.
Người này chính là Quách Diễn!
Bởi vì ban nãy nhìn thấy cảnh tượng Viên Hỗn Thiên không bị nước mưa làm ướt, ông ta đang định tới trước cửa tập đoàn Vy Nhan để dạy dỗ Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng xét tới việc ông cụ Viên đang ở đó, chút bản lĩnh của ông ta hoàn toàn chẳng đáng là gì nên mới đi theo cả chặng đường tới trước cửa Vọng Tinh Lâu.
Quách Diễn nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, giơ tay lên và rút ra một thanh kiếm từ bên hông, bước về phía Tiêu Chính Văn dưới màn mưa.
Thanh kiếm đó quét trên mặt đất toé lên tia lửa, không khí xung quanh lập tức bị bao phủ bởi sát khí vô hình.
“Anh Tiêu!”
Lãnh Hàn Băng là người đầu tiên phát hiện ra Quách Diễn, vội vàng hô lên một tiếng với Tiêu Chính Văn.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã biết Quách Diễn đi theo sau mình cả chặng đường từ lâu, chỉ là chưa có động tĩnh gì.
Quách Diễn chẳng qua chỉ là một đại tông sư võ đạo cấp chủ soái một sao mà thôi, đừng nói là làm Tiêu Chính Văn bị thương, ngay cả những người xung quanh anh, ông ta cũng đừng hòng động tới!
“Tiêu Chính Văn!”
Quách Diễn đứng trong màn mưa, gào lên một tiếng về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn dừng bước, tiếp tục đi về phía cửa Vọng Tinh Lâu.
Quách Diễn thấy mình bị Tiêu Chính Văn phớt lờ thêm lần nữa, hai mắt dường như muốn toé ra lửa!
“Tôi là đại đệ tử Quách Diễn của Tinh Kiếm Tông mà cậu lại dám khinh thường tôi!”
Quách Diễn giận tới mức khuôn mặt trở nên méo mó, ông ta cầm theo thanh kiếm dài lao nhanh về phía Tiêu Chính Văn.