Hắn nhớ rõ khi ở Thiên Sơn, hắn cũng từng sử dụng Thiên Tuyệt Trận nhưng uy lực lại nhỏ hơn rất nhiều.
Nhìn cơn lốc xoáy dữ dội như vậy, còn mang theo tia chớp và tiếng hú lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Trương Nguyệt Đông như thể đã thấy được cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm rồi.
“Xoẹt!”
Bỗng dưng các vì sao trên bầu trời bỗng sáng rực, sau đó con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn phóng ra, một luồng sáng lao thẳng vào trung tâm cơn lốc xoáy.
“Phá!”
Tiêu Chính Văn hét lên một tiếng, một luồng sáng bắn vào con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn từ chín tầng mây, con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào trong cơn lốc xoáy.
Ầm!
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, sau đó trong cơn lốc xoáy trên chạm chân trời, dưới nối liền mặt đất vang lên một tiếng kêu bi thương.
Sau đó cơn lốc xoáy đó suy yếu dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Trương Nguyệt Đông không dám tin nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy một con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường vòng cung vô cùng đẹp lao thẳng về phía mình.
Bụp!
Lần này màn sáng màu xanh trước mặt Trương Nguyệt Đông cũng không thể ngăn con dao lại được, con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào vai trái hắn.
“Phụt!”
Một dòng máu bắn ra, cơ thể Trương Nguyệt Đông không tự chủ văng ngược ra đằng sau.
Tiếng “Bịch” rõ to vang lên, Trương Nguyệt Đông đập mạnh người xuống đất, đau đến nỗi hắn gần như sắp nghẹt thở.
Hắn đã kiêu ngạo thành quen ngay từ nhỏ, chưa từng bị thương nặng như thế, cả đầu vai trái sắp bị con dao quân đội năm cạnh đâm nát.
Trương Nguyệt Đông còn chưa kịp bò dậy thì một bàn tay lớn rất có lực túm lấy bả vai còn lại của hắn.
“Răng rắc!”
Một âm thanh rõ to vang lên, bả vai còn lại của Trương Nguyệt Đông cũng bị nghiền nát.
“A!”
Trương Nguyệt Đông đau đớn suýt ngất, cơ thể run lên không ngừng.
“Tiêu… Tiêu Chính Văn, tha cho tôi đi! Tôi… tôi không dám nữa, anh tha cho tôi, giết tôi cũng chẳng có ích gì với anh, chúng ta không có thù oán gì”.
Trương Nguyệt Đông run rẩy nói.
“Không có thù oán gì ư?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Mày mạo danh tao đi khắp nơi làm chuyện ác, mày còn dám nói giữa chúng ta không có thù oán sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nhấc chân giẫm lên bàn chân Trương Nguyệt Đông.
Lại một tiếng răng rắc do xương gãy vang lên, Trương Nguyệt Đông hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Lúc này hắn dường như cảm nhận được cái chết đang ở gần ngay trước mặt.
“Không… Tiêu Chính Văn, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, tôi… tôi giao hết toàn bộ tài sản của tôi cho anh, đừng giày vò tôi nữa được không?”
Trương Nguyệt Đông khóc lóc cầu xin Tiêu Chính Văn.
Đã đến nước này đừng nói là trận pháp, dù chỉ là nhấc cánh tay lên cũng là chuyện không thể nào với Trương Nguyệt Đông.
“Toàn bộ tài sản ư? Mày nghĩ Tiêu Chính Văn tao là người rất thiếu tiền sao?”
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Trương Nguyệt Đông, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Vậy… vậy anh muốn gì, chỉ cần tôi có, tôi… tôi đều cho anh hết. Cầu xin anh tha cho tôi một mạng! Tôi… Tôi nhất định sẽ về Thiên Sơn sám hối hết những lỗi lầm trước kia của mình. Tôi… Tôi có thể thanh minh với cả tỉnh Xuyên là tôi đã hủy hoại thanh danh của anh”.
“Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Tiêu Chính Văn anh, được không?”
Trương Nguyệt Đông khóc lóc đảm bảo với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn híp mắt, cố ý giả vờ do dự nhìn Trương Nguyệt Đông.
Thấy Tiêu Chính Văn tỏ ra do dự, sự thất vọng dưới đáy lòng Trương Nguyệt Đông bỗng dấy lên một tia hy vọng.
“Tiêu Chính Văn, tôi… tôi còn kỹ năng bí truyền của Tam Tuyệt Trận, ngay ở trên người tôi đây, tôi… tôi có thể đưa kỹ năng bí truyền Tam Tuyệt Trận cho anh, đây là tuyệt kỹ độc nhất mà nhà họ Trương chúng tôi truyền lại cho hàng trăm đời con cháu”.
“Với thiên phú của anh, sau khi có Tam Tuyệt Trận nhất định có thể trở thành vô địch thiên hạ. Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh đồng ý tha cho tôi, tôi lập tức đưa cho anh”.
Trương Nguyệt Đông vì mạng sống mà chẳng màng đến bất kỳ thứ gì nữa.
Với những người như Tiêu Chính Văn, tiền chỉ là một con số mà thôi, không có bất kỳ sức hấp dẫn nào.
Thế nên Trương Nguyệt Đông mới nghĩ đến kỹ năng bí truyền của Tam Tuyệt Trận, có lẽ đây là thứ duy nhất khiến Tiêu Chính Văn do dự.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Trương Nguyệt Đông: “Ở đâu?”
Trương Nguyệt Đông thậm chí không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Ở trong mép quần lót của tôi, được may ở trên quần lót, anh… anh có thể lấy bất cứ lúc nào”.
Nếu hai vai Trương Nguyệt Đông không bị nghiền nát thì hắn đã tự mình lấy ra rồi.
Tiêu Chính Văn vươn tay ra kéo quần bên ngoài của Trương Nguyệt Đông ra, sau đó xé luôn cả quần lót của hắn.
Có một miếng lụa trắng được may bên trong, trên đó viết chằng chịt nội dung quan trọng của Tam Tuyệt Trận bằng chữ viết cổ.
Đọc lướt qua hai lần, Tiêu Chính Văn đã ghi nhớ hết những chữ viết cổ phức tạp này vào đầu.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ anh có thể thả tôi đi được chứ?”
Trương Nguyệt Đông ngẩng đầu lên căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Chính Văn lại chẳng hề hòa nhã.
“E là tao không thể thả mày được, nhưng có thể giữ cho mày toàn thây”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Vừa nghe anh nói thế, Trương Nguyệt Đông nổi cáu.
Chẳng phải đã nói là giao đồ ra thì Tiêu Chính Văn sẽ tha cho mình sao?
Nhưng sao chuyện lại thế này, Tiêu Chính Văn hối hận rồi ư?
“Tiêu Chính Văn, mày đường đường là vua Bắc Lương, sao có thể nói không giữ lời thế chứ?”
Trương Nguyệt Đông hét đến khản cả cổ cứ như thể bố mẹ hắn vừa qua đời.
“Ồ? Nhưng tại sao tao lại không nhớ mình từng đồng ý với mày cái gì nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nhìn Trương Nguyệt Đông như đang nhìn tên ngốc.
Mẹ kiếp!
Trương Nguyệt Đông suýt thì nghiến nát răng, vừa rồi hắn vội quá nên không đợi Tiêu Chính Văn đảm bảo đã…
Nhưng lúc này hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.
“Tiêu…”
Không để Trương Nguyệt Đông lên tiếng, con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng đâm về phía hắn.
“Phụt!”
Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Sau đó cắm thẳng xuống đất từ trán Trương Nguyệt Đông.
“Phụt!”
Thi thể Trương Nguyệt Đông ngã ngược xuống đất, đến khi chết hắn vẫn trợn to hai mắt.
“Anh Tiêu!”
Lúc này Đàm Hiểu Vân cũng chạy từ khách sạn ra, nhìn thấy thi thể trên mặt đất cũng khiếp sợ.
Cô ta vội lùi về sau mấy bước, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chuyện này…”
“Không liên quan gì đến cô, về đi, đừng tự tìm đến cái chết nữa, tên này đã chết thay cô rồi”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Anh Tiêu, tôi… tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?”
Lúc này Đàm Hiểu Vân thật sự không biết nên thể hiện sự biết ơn của mình với Tiêu Chính Văn như thế nào.
Nếu không có Tiêu Chính Văn thì hiện giờ cô ấy đã chết rồi, có thể là ngay cả nhà họ Đàm đã không còn tồn tại nữa.
“Không cần cảm ơn, cô về đi!”
Tiêu Chính Văn khẽ vỗ vai Đàm Hiểu Vân nói.
Đúng lúc này vài chiếc xe thương mại màu đen chạy như bay đến, vừa đến gần một ông lão đã nhảy xuống xe, sải bước nhanh chân đi đến trước mặt Trương Nguyệt Đông.
“Cậu… cậu chủ Trương?”
Ông lão hoảng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu… Tiêu Chính Văn, lần này cậu gây ra họa lớn rồi”.