Đám thanh niên phía sau Lý Tiểu Phi tràn đầy căm phẫn, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối họ cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.
Mặc dù đám người này ai cũng có chỗ dựa rất vững chắc.
Nhưng tiếc là lần này ra ngoài lại không có cao thủ đi theo.
Trong mắt họ chỉ cần nói tên chỗ dựa của mình ra thì tất cả mọi người đều phải nể mặt họ.
Chỉ riêng năm chữ Vân Kiếm Các Thiên Sơn cũng đủ để uy hiếp mọi thứ.
Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn này, hoàn toàn mặc kệ chống lưng và chỗ dựa của họ, mỗi lần ra tay đều là chiêu chí mạng.
Ngay cả anh Từ đến bảo vệ Lý Tiểu Phi cũng bị giết chết trong tích tắc.
Đám người này ngoài việc tự nhận mình xui xẻo ra thì còn có thể làm được gì?
Lý Tiểu Phi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Hắn đường đường là cậu chủ nhà họ Lý, thế mà hôm nay lại bị tát một bạt tai, còn bị túm lấy cổ áo chất vấn, hắn đâu thể chấp nhận được nỗi nhục nhã này.
Nhưng hắn cũng biết hiện giờ mình không thể làm gì đối phương được.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lý Tiểu Phi, vung tay lên đánh thêm mấy cái nữa.
Đánh đến mức Lý Tiểu Phi nôn ra máu, răng cũng rơi đầy đất.
Lúc này không gian im phăng phắc, ngay cả những người đi cùng Lý Tiểu Phi cũng trố mắt nhìn.
“Hài lòng rồi chứ?”
Tiêu Chính Văn nhìn Lý Tiểu Phi, sau đó vung tay lên ném hắn đến trước cửa khách sạn và nói với đám người phía sau Lý Tiểu Phi: “Còn không mau cút đi!”
Mấy người đó như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, phóng chạy như bay.
Lý Tiểu Phi được hai thanh niên đỡ dậy chạy ra ngoài khoảng mấy trăm mét thì bỗng dừng lại, hung ác quay đầu lại nhìn về phía khách sạn.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra.
Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được.
Điều đáng sợ nhất là người ra tay đánh hắn lại là một nhân vật nhỏ ở Sơn Thành.
Nhà họ Lý nhất định phải đòi lại công bằng.
“Mau điều tra cho tôi thằng chó bên cạnh Lục Thiên Lăng có lai lịch thế nào, tôi muốn khiến hắn chết không toàn thây”.
Lý Tiểu Phi siết chặt điện thoại, run rẩy vì tức giận hét lên.
Kể từ khi nhà họ Lý gia nhập vào Vân Kiếm Các Thiên Sơn, có ai dám xem thường hắn?
Ngay cả người dám cãi tay đôi với hắn cũng không có chứ đừng nói là đánh hắn.
Hơn nữa lần này anh Từ mà Vân Kiếm Các cử đến bảo vệ cho bố hắn cũng chết thảm trong tay đối phương, vẫn phải giải thích với Thiên Sơn.
“Tiểu Phi, cậu yên tâm đi, sau khi về tôi cũng sẽ nói chuyện này với sư phụ tôi”.
“Hừ, tên này dám đắc tội với người Thiên Sơn, hắn có mọc thêm cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta”.
Mấy thanh niên nam nữ bên cạnh Lý Tiểu Phi cũng phụ họa theo.
Mấy người họ ai mà không có lai lịch và chỗ chống lưng lớn mạnh, chỉ riêng hai thanh niên đỡ Lý Tiểu Phi lúc nãy cũng đã là đệ tử ngoại môn của học viện kiếm thuật Thiên Sơn.
Học viện kiếm thuật Thiên Sơn là sự tồn tại đáng sợ hơn cả Vân Kiếm Các, nghe nói trong đó đã có người sắp đột phá đến cảnh giới Thiên Thần.
Dám đắc tội với người của Thiên Sơn, dù đối phương là ai cũng chỉ có một con đường chết.
Sau khi đám người kia đi khuất, Tiêu Chính Văn bước đến kiểm tra vết thương cho quản lý tiền sảnh, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng đã xem như không nhẹ với người bình thường rồi.
“Thế nào, cần gọi cấp cứu giúp ông không?”
Tiêu Chính Văn nhìn bụng dưới của quản lý tiền sảnh.
Mặc dù cái đạp đó của Lý Tiểu Phi không gây ra nội thương cho ông ta nhưng xương sườn bên trái của ông ta đã bị gãy.
“Tôi không sao, chút vết thương nhỏ ấy mà, về bôi thuốc lên là khỏi, thật sự cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay”.
Quản lý tiền sảnh cố hết sức đứng lên, che vết thương của mình lại rồi cúi người với Tiêu Chính Văn.
“Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi lo sau này họ sẽ đến gây rắc rối cho ông, nếu họ đến nữa thì cứ gọi vào số này”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đưa số điện thoại cho quản lý tiền sảnh.
Số này không phải là số của Tiêu Chính Văn, mà là số của Long Nguyệt.
Điện Thần Long tùy ý cử một người đến cũng có thể giải quyết ổn thỏa mấy nhân vật nhỏ này trong tích tắc.
Lúc nãy Tiêu Chính Văn không ra tay nặng với đám người Lý Tiểu Phi cũng vì lo lắng chuyện này, một khi người Thiên Sơn tìm đến quản lý này thì ông ta sẽ không có cơ hội sống.
“Cậu này, thật sự rất cảm ơn cậu, cậu đã làm xong thủ tục nhận phòng chưa? Tôi sẽ tự tay làm giúp cậu”.
Quản lý tiền sảnh vô cùng biết ơn nói.
“Chúng tôi làm xong rồi, không làm phiền ông nữa, ông cứ làm việc đi”.
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa lấy một bình sứ đưa cho quản lý tiền sảnh, bên trong là thuốc trị vết thương thượng hạng.
Quản lý cực kỳ biết ơn đưa mấy người Tiêu Chính Văn vào thang máy.
Cho đến khi bước vào trong thang máy, Lục Thiên Lăng mới cảm thấy sợ hãi nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, tên họ Lý này có lai lịch không nhỏ, còn có quan hệ thân thiết với Thiên Sơn, sau này e là sẽ không có lợi cho anh”.
“Binh đến thì tướng chặn, có gì đáng sợ đâu?”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Nghe thế Lục Thiên Lăng khẽ thở dài nói: “Thật ra không phải chúng tôi sợ mà là từ khi linh khí khôi phục, người trong võ tông chưa từng xem chúng tôi là người”.
“Họ hàng thân thích gần xa của tôi đều bị giết hết cả gia tộc. Nếu không phải vì nhà tôi có quan hệ thân thiết với sếp Lãnh, e là bây giờ cũng không có cơ hội phục vụ cho anh Tiêu rồi”.
Lúc này Lục Thiên Lăng đã phục Tiêu Chính Văn sát đất.
Đừng nói là người bình thường, dù là tông phái võ tông bình thường cũng không dám khiêu khích Thiên Sơn, chứ đừng nói gì đến đánh người.
Nhưng Tiêu Chính Văn không chỉ đánh mà còn giết người của Vân Kiếm Các Thiên Sơn chỉ trong một đòn tấn công.
“Lẽ nào các anh cứ để mặc chúng bắt nạt sao? Tại sao không đi báo cảnh sát?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
Giới chính trị Hoa Quốc tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chuyện này, chỉ cần nhận được tin chắc chắn sẽ bảo người đến giải quyết.
“Haizz, anh Tiêu, anh không biết rồi, không phải Hoa Quốc mặc kệ, chỉ cần báo lên trên, giới chính trị nhất định sẽ can thiệp vào”.
“Hơn nữa đa số đều sẽ nói giúp cho những người bình thường như chúng tôi, nhưng vấn đề là dù tạm thời giải quyết được chuyện thì sau này sẽ thế nào? Đám người võ tông này đến hay đi cũng không để lại dấu vết, giết người như ăn cơm”.
“Nói thẳng ra, chúng tôi thật sự rất nhớ vua Bắc Lương, nếu anh ấy không sống ẩn thì tôi tin đám người này không dám láo xược như vậy”.
“Ừ, xem ra võ tông quá đáng lắm rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, không nói gì thêm nữa.
…
Ngay đêm hôm đó, hai luồng sáng trắng chiếu thẳng lên trời, lần lượt bay về hướng núi Đại Lương.
Hai luồng sáng liên tục thay đổi như hai chiếc cầu vồng di động, không lâu sau tụ lại dưới chân núi Đại Lương.
“Mọi người nhìn hai luồng sáng đó kìa, là ánh sáng do Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử phát ra, hơn nữa bây giờ trong vòng mười cây số quanh núi Đại Lương đã được dọn sạch”.
“Nghe nói, hoa Tử Tiêu đó sẽ nở vào khoảng chín giờ sáng mai”.
“Điều này cũng có nghĩa là cuộc đối đầu của Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử sẽ kết thúc trước sáng ngày mai. Đến lúc đó Hân Nhi nhất định sẽ cố gắng phát sóng trực tiếp cho mọi người”.
Một livestreamer xinh đẹp cầm điện thoại đang livestream.
…
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh ló rạng, hai luồng sáng bảy màu chiếu sáng cả núi Đại Lương.
Là tín hiệu hoa Tử Tiêu sắp nở.
Lúc này vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào cảnh tượng kỳ lạ này.
Cùng lúc đó xung quanh núi Đại Lương cũng bị người Thiên Sơn và Hằng Sơn bao vây, không một ai có thể tự ý xông vào.
Dưới chân núi cũng có không ít người đến xem, nhưng đều bị chặn ngoài đường lên núi Đại Lương.
“Anh Tiêu, nếu đi tiếp e là sẽ có nguy hiểm, người của mấy đại danh sơn đã phong tỏa các con đường rồi. Hơn nữa vì linh khí quay lại nên thú dữ trong núi cũng rất đáng sợ, chúng ta đừng đi nữa”.
Lục Thiên Lăng vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.