Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Chấn Húc vội đáp: “Thưa thủ lĩnh Tưởng, bây giờ người này đang ở tập đoàn Vy Nhan, hắn là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn và vợ hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn này”.

“Nhưng hắn còn một thân phận khá đáng sợ khác, không biết thủ lĩnh Tưởng đã biết hay chưa?”

Tưởng Duy Thắng cau mày, lạnh lùng nhìn Hàn Chấn Húc: “Nói!”

Hàn Chấn Húc cũng hoảng sợ khi nhìn ánh mắt này, vội đáp: “Thủ lĩnh Tưởng, người này chính là vua Bắc Lương!”

“Cái gì? Vua Bắc Lương?”

Tưởng Duy Thắng nghe đến cái tên này cũng giật nảy mình.

Thậm chí ý nghĩ báo thù gì đó cũng biến mất.

Vua Bắc Lương là nhân vật tối thượng.

Nếu ông ta ra tay với vua Bắc Lương thì chẳng phải là đang tuyên chiến với quân đội Hoa Quốc sao?

Hậu quả này không thể tưởng tượng nổi!

Thấy sắc mặt Tưởng Duy Thắng bỗng thay đổi, Hàn Chấn Húc nói tiếp: “Nhưng thủ lĩnh Tưởng, ông đừng lo quá, theo ý của nhà họ Viên thì Tiêu Chính Văn đã từ chức vua Bắc Lương rồi, hơn nữa hình như còn bất hòa với Thiên Tử nên mới về lại Giang Trung”.

Nghe ông ta nói thế, Tưởng Duy Thắng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại lần nữa lóe lên tia sáng, trong đó còn chứa sát khí ngùn ngụt.

“Hừ! Một người bình thường không phải vua Bắc Lương mà cũng dám giết đệ tử yêu quý của tôi, đúng là không xem Tinh Kiếm Tông ra gì. Nếu đã vậy thì hôm nay tôi phải đi giết hắn, vừa lúc nhân cơ hội này tuyên bố với thế giới, đắc tội với Tinh Kiếm Tông thì cho dù là vua Bắc Lương tiền nhiệm cũng phải chết để đền tội!”

Sát khí trên người Tưởng Duy Thắng tỏa ra nồng đậm!

Nếu Tiêu Chính Văn vẫn còn là vua Bắc Lương thì ông ta không dám ra tay.

Nhưng bây giờ không phải nữa thì ông ta chẳng còn lo lắng gì.

Nếu ông ta giết Tiêu Chính Văn, không chừng còn có thể làm tên tuổi rạng danh khắp thiên hạ và được Thiên Tử khen ngợi.

Một mũi tên trúng hai con chim!

Suy nghĩ một lát, Tưởng Duy Thắng ngồi thẳng người dậy, lạnh lùng nói: “Theo tôi đến tập đoàn Vy Nhan giết Tiêu Chính Văn”.

“Vâng!”

Hàn Chấn Húc mừng rỡ đi theo Tưởng Duy Thắng ra khỏi phòng họp, bước lên xe đi thẳng đến tập đoàn Vy Nhan.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe dừng ngay trước cửa tập đoàn Vy Nhan.

Tưởng Duy Thắng dẫn theo đám người Hàn Chấn Húc bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà văn phòng của tập đoàn Vy Nhan, sau đó hừ một tiếng, quát tháo: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, cậu giết đệ tử yêu quý của tôi, hôm nay tôi đây đến lấy mạng cậu để đền tội”.

Ông ta vừa hét lên, khí thế Thiên Vương huyền cấp hai sao trên người cũng bao trùm lấy xung quanh.

Lúc này có mấy chục bảo vệ chạy từ trong tập đoàn ra.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Tưởng Duy Thắng chỉ cười khẩy rồi bước lên trước một bước.

Rầm!

Thoáng chốc, mấy chục bảo vệ đó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà đã hộc máu, văng ra xa rồi ngã lăn quay xuống đất.

Đám người Hàn Chấn Húc đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc không thôi.

Đáng sợ!

Thật sự khủng khiếp!

Đây là sức mạnh của Tưởng Duy Thắng sao?

Sức mạnh của cường giả Thiên Vương là như này à?

Chỉ vừa chạm mặt, họ còn chưa nhìn rõ Tưởng Duy Thắng ra tay thế nào, dường như khí thế đã đánh bay mấy chục bảo vệ này.

“Thủ lĩnh Tưởng đúng là cao nhân!”

Hàn Chấn Húc vội vã tâng bốc nói.

Tưởng Duy Thắng lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước qua người mấy bảo vệ đi vào tòa nhà, tức giận quát: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, cậu cút ra đây chịu chết đi! Giết đệ tử yêu quý của tôi rồi, cần gì phải làm rùa rụt cổ thế!”

Tiếng hét này vang vọng khắp cả tòa nhà.

Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng họp bàn chuyện công ty với mấy người Khương Vy Nhan.

Tô Tĩnh bỗng chạy vào, sắc mặt trắng bệch hoảng hốt nói: “Sếp Khương, anh Tiêu, xảy… xảy ra chuyện rồi!”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tô Tĩnh trả lời: “Bên ngoài, bên ngoài có một ông lão kỳ lạ đã đánh mấy chục bảo vệ của chúng ta bị thương, còn nói muốn anh Tiêu ra ngoài gặp ông ta…”

Nghe thế, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng, sau đó dẫn người ra khỏi phòng họp đến thẳng sảnh lớn tầng một của công ty.

Lúc này trong sảnh lớn đã có mấy chục bảo vệ hộc máu, hôn mê bất tỉnh không rõ sống chết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Khương Vy Nhan đều sợ hãi che miệng, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ai đã làm chuyện này?

Khủng khiếp quá!

Còn Tiêu Chính Văn lại nghiêm mặt nhìn mấy người đang đứng trong sảnh lớn.

Cùng lúc đó Tưởng Duy Thắng cũng nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đi đến, ông ta cười khẩy nói: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, cuối cùng cậu cũng chịu ra rồi”.

Tiêu Chính Văn cau mày lạnh lùng hỏi: “Ông là ai?”

Sắc mặt Tưởng Duy Thắng u ám, cười nói: “Cậu giết đệ tử của tôi mà giờ còn hỏi tôi là ai à? Cũng được, vậy tôi nói cho cậu biết, tôi là thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông, tên là Tưởng Duy Thắng. Hôm nay đến đây là muốn lấy đầu của cậu để báo thù cho đệ tử yêu quý của tôi”.

Nghe ông ta nói thế, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại: “Thủ lĩnh Tinh Kiếm Tông? Tôi chưa từng nghe nói đến, ngoài ra đệ tử của ông là ai?”

Nghe thấy thế, Tưởng Duy Thắng như bị kích thích tức giận quát: “Thằng ranh ngông cuồng này! Thế mà cậu lại chưa từng nghe đến Tinh Kiếm Tông ư? Đệ tử của tôi là Quách Diễn, là người bị cậu giết ngày hôm qua đó!”

Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhớ ra.

Hóa ra là tên đó!

“Ha ha”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Tôi nhớ ra rồi, hóa ra ông ta là đệ tử của ông, thảo nào thực lực lại kém cỏi như vậy, còn dám đến tận cửa khiêu khích”.

“Cậu! Cậu nói gì? Cậu kiêu ngạo quá rồi đấy! Hôm nay tôi phải lấy đầu cậu báo thù cho đệ tử của tôi”.

Tưởng Duy Thắng hét lên, khí thế Thiên Vương huyền cấp khủng khiếp bỗng bộc phát bao trùm cả tập đoàn Vy Nhan.

Những người bình thường đứng xung quanh hoàn toàn không chịu nổi, lập tức ngã xuống đất.

Khương Vy Nhan vì đang mang thai nên không trụ vững được, cũng may Tiêu Chính Văn giơ tay ra đỡ lấy cô, chặn lại uy lực và sát khí đáng sợ từ Tưởng Duy Thắng cho cô.

Tưởng Duy Thắng cũng lấy làm ngạc nhiên.

Không ngờ Tiêu Chính Văn lại không bị uy lực Thiên Vương huyền cấp hai sao của ông ta làm ảnh hưởng.

“Khá lắm, xem ra thực lực của cậu cũng không hề thấp”.

Tưởng Duy Thắng nói: “Nhưng cho dù có vậy thì cùng lắm cũng chỉ là Thiên Vương, vẫn không đủ để đánh bại được tôi”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn cười nhạo, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén nói: “Ồ? Ông nghĩ tôi chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương thôi à?”

Vừa dứt lời.

Tiêu Chính Văn bộc phát khí thế của mình ra.

Một tiếng “ầm” vang lên, ngay sau đó uy lực đáng sợ, sâu không thấy đáy trên người Tiêu Chính Văn như một làn sóng lớn che lấp Tưởng Duy Thắng.

Khí thế Thiên Vương huyền cấp hai sao của ông ta chẳng là gì ở trước mặt Tiêu Chính Văn.

Bịch bịch bịch!

Thậm chí ông ta liên tục lùi về sau mười mấy bước.

Lúc này hai chân ông ta đều không ngừng run rẩy.

Sao, sao lại như vậy?

Tưởng Duy Thắng hoảng sợ đến mức sững sờ!

Ông ta bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn trấn áp.

Thế mà Tiêu Chính Văn đã đột phá Thiên Vương huyền cấp hai sao rồi!

Vậy chẳng phải thực lực của Tiêu Chính Văn đã vượt qua ông ta sao?

Chuyện này không thể nào!

Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi thôi!

Không đợi Tưởng Duy Thắng phản ứng lại, sát khí cả người Tiêu Chính Văn bùng nổ, đôi mắt anh như thần chết nhìn chằm chằm Tưởng Duy Thắng, chắp hai tay sau lưng nói: “Quỳ xuống!”

Ầm!

Anh nói sao ông ta làm vậy!

Tưởng Duy Thắng không chịu nổi áp lực từ Tiêu Chính Văn, đầu gối khuỵu xuống quỳ dưới đất.

Đá hoa trên nền đất nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK