Cao thủ Thiên Cung Bắc Cực xuất hiện, hàng trăm cây số quanh Thái Sơn bỗng chốc núi lở đất nứt.
Cả thành phố Thái Sơn đều rung chuyển, rất nhiều kiến trúc đều sụp xuống.
Trên núi Huệ Mi có vô số bóng đen cùng lúc bay ra, cả đầu trời đều bị một lớp màu xám che phủ.
Ngay cả người bình thường trong thế tục cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
“E là sắp xảy ra chuyện lớn rồi”.
Tần Vũ nhìn lên bầu trời lo lắng nói.
Thấy nhiều bóng đen đang chạy đến núi Thái Sơn, cao thủ Thiên Cung Bắc Cực cũng lập tức quay lại, lúc này ông cụ Thành đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa.
“Chết đi”.
Ông ta hét lên rồi lại lao về phía mấy người Tư Mã Tư.
Dù có chết thì nhà họ Thành cũng phải kéo theo đám người Tư Mã Tư chết cùng.
Thế nên ông cụ Thành cũng không do dự nhiều, khí tức cảnh giới Nhân Hoàng lao thẳng lên trời.
Thấy ông cụ Thành tức giận thành thế này, Tư Mã Tư chỉ khinh thường cười mỉa.
Khổng Tề Thiên nhìn ông cụ Thành cứ như đang nhìn một tên ngu ngốc.
Quảng Lăng Tử thì lại chẳng để tâm mấy đến lời nói của ông cụ Thành.
Thấy ông cụ Thành không màng mọi thứ lao về phía ba người, Khổng Tể Thiên giơ cuốn sách cổ trong tay, sau đó ra đòn với ông cụ Thành.
“Ông cụ, đừng giãy giụa vô ích nữa, nhà họ Thành các ông xác định chỉ có một con đường chết, nếu tôi là ông thì đã buông tay chịu trói rồi”.
Tư Mã Tử cười mỉa, bưng tách ra lên nhấp một hớp.
Lúc này ông cụ Thành đã nổi cơn lôi đình, tay cầm thanh kiếm dài đánh mạnh vào Khổng Tề Thiên.
“Khổng Tề Thiên, nhà họ Khổng ông cũng xem là gia tộc có danh tiếng, ông… ông thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi này”.
“Bỉ ổi? Hừ, ông cụ Thành, không biết là do tôi còn trẻ hay ông non khờ, thế giới này chỉ có lợi ích, không màng thủ đoạn, bản lĩnh, lẽ nào ông lại không hiểu đạo lý đơn giản này sao?”
Khổng Tề Thiên cười khinh nói.
“Hơn nữa, nhà họ Thành các ông là cái thá gì? Cả khu vực ngoài lãnh thổ ai mà không kính nể nhà họ Khổng tôi, chỉ dựa vào ông cũng dám chỉ tay dạy bảo nhà họ Khổng tôi sao?”
Khổng Tề Thiên hừ một tiếng nói.
Trước tiên không nói danh tiếng ở ngoài lãnh thổ của Khổng Tề Thiên, chỉ riêng tấm thẻ chữ vàng của nhà họ Khổng thôi cũng đã không phải là thứ mà người nhà họ Thành có thể tùy tiện trách mắng.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thành các ông cũng không phải là gia tộc có mắt không tròng, ít nhất con bé Thành Hân Nhi đó biết dự đoán trước”.
“Nhưng tiếc là đám tầm thường các ông lại không nghe lời khuyên của nó, ha ha ha”.
“Tôi thật sự không hiểu nhà họ Thành các ông đều là đám tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể tồn tại một ngàn năm được chứ?”
Khổng Tề Thiên nói.
Thật ra vào đêm hôm trước, đám người Khổng Tề Thiên đều đã nghe hết cuộc tranh cãi của người nhà họ Thành.
Thành Hân Nhi rõ ràng muốn đứng về phe Tiêu Chính Văn, nói cách khác nếu nhà họ Thành bắt tay với Tiêu Chính Văn và nhà họ Võ thật thì họ muốn thực hiện kế hoạch của mình cũng vô cùng khó khăn.
Trước tiên không nói về thực lực của nhà họ Võ, chỉ riêng sức ảnh hưởng trong thế tục của Tiêu Chính Văn thôi cũng sẽ trở thành hòn đá chắn đường của họ.
Nghe đến đây, ông cụ Thành cảm thấy cực kỳ hối hận, ước gì ngay từ đâu mình không nên dồn hết tâm tư về bên phía đám người Khổng Tề Thiên.
Tối hôm qua câu nói kia của Tiêu Chính Văn còn vang vọng bên tai cụ ta, nhà họ Thành đừng tự làm hại mình.
Có lẽ từ giây phút đó Tiêu Chính Văn đã nhìn ra hành động tiếp tục của đám người Khổng Tề Thiên.
Mà cụ ta lại xem lời nói ngọc vàng của Tiêu Chính Văn như gió thoảng qua tai, thậm chí còn cười nhạo Tiêu Chính Văn không biết gì.
Lúc này nghĩ lại từng câu hôm qua Thành Hân Nhi nói cũng là những lời vàng ngọc.
Mặc dù Tiêu Chính Văn không có lai lịch gì đặc biệt nhưng nhân phẩm của cậu ta đáng tin cậy nhất trong số những người này.
Đứng về phía Tiêu Chính Văn dù nhà họ Thành chưa chắc đã có được lợi ích gì nhưng ít nhất sẽ không có tai họa như hôm nay.
“Trời ơi, đừng trách tôi nhất thời bị lợi ích làm mờ mắt, tin tưởng vào đám sói mặt người này”.
Ông cụ Thành nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Ha ha, ông cụ, ông là tộc trưởng của nhà họ Thành ở thế tục, lẽ nào chưa từng nghe nói đến cách làm việc của nhà họ Khổng tôi sao?”
Khổng Tề Thiên cười mỉa nói.
“Vì lợi ích, nhà họ Khổng thậm chí có thể bán đứng quân vương, bán đứng đất nước, bán đứng mọi thứ trên thế gian này, nhà họ Thành ông là cái gì chứ? Thánh Huyết của Đế Tuấn là một món hời lớn đủ cho nhà họ Khổng động lòng rồi”.
Khổng Tề Thiên lạnh lùng nói.
Năm đó Khổng Khưu vì muốn làm quan chức mà đã bán đứng bạn thân của mình mới làm được một chức quan nhỏ ở Chu Vương Thất, sau đó ông ta không tiếc lừa gạt hết các môn sinh đi theo ông ta chu du khắp nơi chỉ vì muốn trốn thoát khỏi tội giết người.
Chương 1980: Thành Hạo
Nói là tham quan học tập, thật ra chẳng qua chỉ là đang trốn tránh bản án Thiếu Chính Mão bị giết, chạy trốn khắp nơi mà thôi.
Sau đó cuối cùng nhà họ Khổng cũng được Lỗ Quốc xem trọng, hơn nữa còn thể hiện xuất sắc tài năng của mình, nhận được sự tin tưởng.
Nhưng dù sao Lỗ Quốc cũng nằm ở nơi bốn bề phân tranh, sau đó lại là người nhà họ Khổng chủ động liên hệ với Tề Quốc bán đứng sạch sẽ Lỗ Quốc, lúc này Tề Quốc mới có thể tiêu diệt được Lỗ Quốc trong vài tháng.
Mặc dù sách sử quy tội diệt Lỗ Quốc cho quốc vương Tề Quốc, nhưng không có nội gián thì ai chết trong tay ai còn chưa biết chứ đừng nói Tề Quốc tiêu diệt được Lỗ Quốc.
Ngay cả chuyện bán nước cầu vinh quang mà nhà họ Khổng còn có thể làm mấy ngàn năm, vậy thì sao lại để ý đến nhà họ Thành?
Phản bội nhà họ Thành, hay nói cách khác là đâm cho nhà họ Thành một nhát dao từ sau lưng quả là cách làm việc bình thường của nhà họ Khổng.
“Rầm!”
Cuối cùng ông cụ nhà họ Thành chém một kiếm vào kết giới phòng vệ được bày bố rồi lao đến giết Khổng Tề Thiên.
Lúc này ông cụ Thành khí thế ngút trời, cực kỳ hung tợn, sát khí quanh người như có thực thể biến thành làn sương khói màu trắng.
Đám người Tư Mã Tư chỉ khinh thường nhìn ông cụ Thành, không hề lo lắng cho an nguy của Khổng Tề Thiên.
Nếu Khổng Tề Thiên chỉ có chút bản lĩnh này thì ông ta đã uống phí năm lần luân hồi rồi.
“Khổng Tề Thiên, đi chết đi”.
Ánh mắt ông cụ Thành đầy vẻ hung dữ, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cụ ta.
“Ha ha!”
Khổng Tề Thiên ngửa đầu lên trời bật cười: “Ông cụ Thành, ông mất trí rồi sao, chỉ dựa vào ông mà cũng có thể phá được sách cổ ngàn năm của nhà họ Khổng? Haizz, ông đúng là khiến tôi thất vọng quá”.
Ông ta vừa dứt lời, vô số thẻ tre cực lớn từ trên trời rơi xuống, gần như chỉ trong thoáng chốc đã bao vây ông cụ Thành trong đó.
Thấy mấy thẻ tre đó tạo ra một cái lồng nhốt, uy lực kiếm của ông cụ Thành cũng bị thẻ tre trước mặt chặn lại, lòng ông cụ Thành chùng xuống.
Vội vàng giành lấy sự sống chạy khỏi vòng vây này trước khi lồng nhốt này bị thu lại.
Ngay khi Khổng Tề Thiên đang định đuổi giết lần nữa, một bóng người màu đen bỗng xuất hiện trên bầu trời Thái Sơn.
“Nhà họ Khổng to gan, dám tác oai tác quái ở nhà họ Thành”.
Cuối cùng cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai canh giữ trong thế tục của nhà họ Thành đã ra tay.
“Nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng, các người không nên có ý đồ xấu với nhà họ Thành bọn tôi”.
Bóng người đó chậm rãi đi đến, uy lực bao phủ khắp Thái Sơn.
Ông cụ Thành nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen, con ngươi hơi co rút lại, vì người này chính là cụ tổ đời thứ ba của nhà họ Thành, tên là Thành Hạo.
Năm đó cũng từng đi theo Tiết Nhân Quý chinh chiến về phía Đông.
Không ngờ người nhà họ Thành trấn giữ trong thế tục thế mà lại là người có danh tiếng nhất này.
Nhưng tiếc là Thành Hạo đã không có sức chiến đấu như lúc đầu nữa, bây giờ chỉ đành miễn cưỡng nâng cao cảnh giới lên Nhân Vương cấp hai.
Ngay khi ông ta xuất hiện, một bóng người cũng bay đến với tốc độ ánh sáng, nhoáng cái đã xuất hiện ở phía đối diện với Thành Hạo.
“Thành Hạo? Thảo nào mấy ngàn năm nay, ngoài lãnh thổ không tìm thấy bóng dáng của ông, hóa ra đã bị thương nặng từ sau khi cuộc hành quân, vẫn luôn trốn ở Thái Sơn”.
“Nhưng tiếc là chỉ dựa vào một mình ông đã không còn sức cứu vãn nữa rồi, kết cục của nhà họ Thành cũng sẽ không thay đổi chỉ vì có ông ở đây, nếu tôi là ông thì sẽ không xuất hiện”.
Quảng Lăng Tử chắp tay ra sau lưng, mắt lóe lên hai tia sáng nhìn về phía Thành Hạo.
Phía sau hắn có Cửu U Cung chống lưng, dĩ nhiên sẽ không xem Thành Hạo ra gì, có thể nói một hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã không thể thay đổi kết cục của nhà họ Thành rồi.
Dù người có danh tiếng lừng lẫy như Thành Hạo xuất hiện cũng chỉ tăng thêm thương vong thôi.
“To gan!”
Sau khi Thành Hạo tức giận hét lên, khí tức quanh người ông ta lại tăng lên, một phương trời này núi lở đất nứt, dung nham dữ dội, như thể trải qua ngàn kiếp nạn.
“Ầm!”
Một tiếng sấm vang lên khắp bầu trời, sau đó cả bầu trời Thái Sơn đều nghe tiếng sấm chớp, cộng thêm mưa gió khá lớn.
Với khí tức ngang ngửa uy lực trời đất này, ngay cả Tư Mã Tư cũng không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt Khổng Tề Thiên cũng trở nên khó coi.
Nhưng Quảng Lăng Tử lại cười mỉa lắc đầu.
“Quảng Lăng Tử, năm đó Huệ Mi các cậu phản bội nữ đế, nếu không nhờ nhà họ Thành tôi gắng hết sức bảo vệ, các cậu đã bị đời sau của nữ đế giết sạch rồi”, Thành Hạo chỉ vào Quảng Lăng Tử, tức giận không thể phát tiết mắng.
Chương 1981: Không thoát được đâu
Từ đầu tới cuối, nhân vật thần bí của Cửu U Cung đều không nói gì, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Thành Hạo.
Thành Hạo vừa nói dứt lời, đột nhiên có một ánh kiếm giống như mặt trời giữa buổi ban trưa loé lên, lao thẳng về phía Thành Hạo như muốn đoạt mạng!
“Ầm!”
Ánh kiếm đó va đụng tại một điểm với kiếm ảnh trong tay Thành Hạo, ngay tức thì, một cỗ khí tức long trời lở đất toả ra khắp bốn phía!
Những tảng đá lớn có tuổi đời cả chục nghìn năm bên trên Thái Sơn gần như đều hoá thành cát bụi chỉ trong nháy mắt, cả mặt đất đều đang lún xuống dưới!
Lúc này, Thành Hạo vô cùng hùng mạnh, nhưng suy cho cùng cũng bị trọng thương chưa lành, nên chỉ vừa mới ra tay, khí tức của Thành Hạo đã bị áp chế luôn!
Khoảnh khắc này, ánh kiếm ngút trời đã thay thế cho ánh mặt trời buổi ban trưa, bao trùm lấy cả Thái Sơn vào bên trong!
Chỉ với một chiêu, Thành Hạo đã rơi vào thế yếu.
Nhân vật thần bí của Cửu U Cung xuất chiêu quá lạnh lùng, dù là trong mắt một người đã trải qua vô số cuộc đại chiến như Thành Hạo thì vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Vô số ánh kiếm bao trùm xuống, dù là đại trận phòng hộ của Thái Sơn thì cũng bắt đầu lay chuyển muốn sụp đổ dưới thế tiến công cường đại của vô số kiếm ảnh!
“Không ổn, mau đi!”
Thành Hạo ngay lập tức cảm nhận được khí tức chết chóc đang ép về phía mình!
Thành Hạo vươn mình lao dậy rồi bay về phía Tây Nam.
Thế nhưng không để cho những người khác hoàn hồn trở lại, vô số ánh kiếm đó đã phá được kết giới phòng ngự bên trên Thái Sơn, những nơi mà ánh kiếm lướt qua, không chỉ có người hay gia súc mà ngay tới đá núi cả chục nghìn năm cũng bị chém thành rất nhiều đoạn chỉ trong nháy mắt!
“Phụt!”
Lúc ông cụ Thành đang tập trung quan sát Thành Hạo giao đấu cùng với nhân vật thần bí kia, một tia kiếm ảnh xuyên thẳng qua cơ thể cụ ta!
Khi cụ ta cúi đầu nhìn xuống, cơ thể đã bị chém thành nhiều đoạn, vô số tia máu đang chậm rãi rỉ ra từ trong da thịt…
“Cậu…”
Mãi tới cuối cùng, ngay tới một câu chửi rủa ông cụ Thành cũng chưa thể nói xong đã hoá thành một đống thịt vụn, chết ngay tại chỗ!
Mà đám đệ tử nhà họ Thành thậm chí ngay cả kêu gào cũng chẳng thể thốt nên lời đã chết hết trên đỉnh Thái Sơn!
Máu đỏ hôi tanh men theo sườn núi chảy xuống tận chân núi, nhuộm hết toàn bộ mặt đất tòa nhà họ Thành thành sắc máu!
“Ha ha ha!”
Nhìn những cái xác nằm la liệt trên mặt đất, mấy người Quảng Lăng Tử cứ thế lên tiếng cười gằn đầy thâm độc!
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, cả nhà họ Thành, ngoại trừ Thành Kế Hào và Thành Hân Nhi ra thì chẳng một ai còn sống sót.
Mà mấy toà thành lớn bên cạnh Thái Sơn cũng lần lượt sụp đổ!
Tin tức nhà họ Thành ở Thái Sơn bị người ta tiêu diệt hết toàn bộ chỉ trong vòng một ngày vừa mới truyền ra đã khiến cho cả võ tông kinh hãi!
Các tông môn lớn gần như hoảng loạn.
Thậm chí ngay cả thế lực bốn phương còn lại của năm đại danh sơn cũng bắt đầu khiếp sợ bất an.
Bởi vì từ lúc nhà họ Thành bị tiêu diệt, cả Thái Sơn đã bị bao vây bởi một luồng khí tức, xung quanh dù là muông thú hay cỏ cây hoa lá thì gần như đều tàn lụi khô héo hết toàn bộ chỉ trong vòng một đêm!
Đây là một luồng khí tức thảm khốc không thua kém gì so với địa ngục!
Mà người bên trong thế tục càng hốt hoảng, hơn nữa có không ít du khách tới Thái Sơn du lịch lần lượt bị mất liên lạc, chỉ cần là người đặt chân vào khu vực đó thì sẽ một đi không trở về, sống không thấy người chết không thấy xác!
“Sao lại như vậy? Nhóm nhỏ thăm dò mà chúng tôi cử đi sao vừa mới đặt chân vào khu vực đó đã hoàn toàn mất liên lạc rồi?”
Trong một quân doanh cách Thái Sơn bốn trăm dặm, một sĩ quan thượng tướng lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám tin lẩm bẩm.
Nhóm nhỏ đó từng hoàn thành vô số nhiệm vụ khó khăn, thế nhưng trước giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện giống như vậy!
Cả nhóm nhỏ ba mươi mấy cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương thậm chí ngay tới một tín hiệu cầu cứu cũng chưa thể phát ra đã mất liên lạc!
“Bất luận cậu là ai, bày bố đại trận phục giết khủng bố như vậy ở trong thế tục thì cũng hơi quá rồi!”
“Giang sơn của Hoa Quốc này không chỉ thuộc về thế tục mà còn thuộc về mấy hoàng tộc lớn chúng tôi, lẽ nào cậu điên cuồng tới độ không thèm coi Đế Vương Các chúng tôi ra gì rồi sao?”
“Trở về hỏi người sau lưng cậu…”
Triệu Khang vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy một ánh kiếm loé lên từ trong Thái Sơn, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của Triệu Khang đã hoá thành vô số vụn thịt rơi từ trên không xuống dưới.
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn tận dụng cơ hội để khẳng định lại uy danh của nhà họ Triệu ở trong thế tục, dùng chiêu thức của Đế Vương Các để doạ sợ đối phương!
Như vậy thì cũng có thể đổi lại một chút ảnh hưởng bất lợi cho Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng toan tính như ý của ông ta vẫn là công cốc, không chỉ như vậy, thậm chí ngay cả mặt của đối phương cũng chưa được thấy đã bị một nhát kiếm chém thành thịt vụn luôn rồi!
Ngay tức thì, cả võ tông đều trở nên yên tĩnh, năm đại danh sơn đã hoàn toàn sững sờ!
Tần Vũ vẫn luôn quan sát sự việc phát triển cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ ngu người!
Triệu Khang - cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp hai, hơn nữa còn xuất thân từ trong hoàng tộc lại bị đối phương nhẹ nhàng chém chết chỉ với một nhát kiếm!
Điều này đã nói lên rằng đối phương căn bản không sợ Đế Vương Các, thậm chí ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng chẳng buồn coi ra gì!
Chỉ riêng cỗ khí thế này thôi cũng đủ để chấn áp bốn phương rồi!
Đặc biệt là mấy người Triệu Kế Hồng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì càng sợ tới độ đổ mồ hôi lạnh!
Triệu Khang có thể nói là chỗ dựa duy nhất của mấy người bọn họ, kết quả ông ta cũng bị người ta chém chết, đối phương thậm chí còn chẳng thèm tiết lộ họ tên, điều này nói rõ cái gì?
Bối cảnh và lai lịch của đối phương rất có khả năng cực kỳ doạ người!
“Cậu bạn, cậu làm hơi quá rồi! Thế tục không thể do mình cậu kiểm soát được đâu!”
Lúc này, trong hư không, một thân ảnh vô cùng cao lớn bất chợt xuất hiện.
Ánh mắt lạnh lùng vô tình của Hận Thiên nhìn về phía Thái Sơn!
Mặc dù bản thân Hận Thiên vẫn ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng bên trong thế tục đột nhiên xuất hiện tử khí nồng đậm như vậy, ông ta cũng cảm nhận được hết!
“Ồ? Ngay cả huyết tộc cũng tới góp vui rồi à?”
Tần Vũ không khỏi hơi nhíu mày.
Rõ ràng, Hận Thiên không có khả năng có được tin tức của Tiêu Chính Văn để trở về giúp đỡ mà là cảm nhận được tử khí phát ra từ phía Thái Sơn, nên mới ảnh xạ tới thế tục!
“Ông Triệu, nếu như lúc này còn không ra tay thì sẽ bị người đời xem thường mất! Dù gì Hận Thiên của huyết tộc cũng lộ diện rồi, mà chúng ta lại…”
Thiên Hà Đạo Quân uất hận liếc nhìn hư ảnh của Hận Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thủ đoạn này của Hận Thiên quả thực quá cao tay, ông ta thực tế vẫn đang ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi, dù đối phương là cao thủ ở bậc cảnh giới nào thì cũng không thể chém chết cao thủ vùng ngoài lãnh thổ chỉ với một nhát kiếm ngay trong thế tục!
Ngay cả cao thủ Cảnh Đế cũng không thể vượt qua bức chắn đó được!
Thế nhưng bọn họ thì lại khác, mấy người bọn họ đều ở trong thế tục, hơn nữa còn đại diện cho năm đại danh sơn!
Nếu như bọn họ không ra tay, vậy thì kết quả sẽ bị hàng chục nghìn người phỉ nhổ!
“Ra tay? Chúng ta có tư cách này sao?”, Triệu Kế Hồng đi qua đi lại, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc!
“Thiên Hà Đạo Quân, ông không biết đó thôi, những người giết người nhà họ Thành ở Thái Sơn lần này đều xuất thân từ Cửu U Cung! Ngay cả cụ tổ ba đời Thành Hạo của nhà họ Thành cũng bị ép phải tháo chạy!”
“Theo như tôi biết, mấy nghìn thành viên nhà họ Thành gần như đã bị giết sạch chỉ trong nháy mắt! Ngay cả cao thủ như Triệu Khang cũng không chống đỡ nổi uy lực từ nhát kiếm này của đối phương, chúng ta…”
Triệu Kế Hồng nói tới đây thì không ngừng lắc đầu, thời điểm này đứng ra ngoài thì có khác gì đi nộp mạng đâu cơ chứ?
Giữa danh tiếng và tính mạng, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn rồi!
Dù gì Cửu U Cung cũng quá đỗi thần bí, thậm chí tính tới hiện tại, căn bản không ai biết bọn họ tới từ đâu, thuộc về thế lực lớn phương nào!
Thế nhưng thực lực của Cửu U Cung cũng quá rõ ràng, tuyệt đối không phải là thứ mà mấy cao thủ Nhân Hoàng cấp một như bọn họ có thể ứng chiến!
Hơn nữa, Triệu Kế Hồng thực sự không gánh vác nổi tội danh gây hoạ cho Tung Sơn!
Động tới Cửu U Cung, đối với Tung Sơn mà nói có khác gì tìm đến cái chết đâu!
“Lẽ nào ông Triệu thật sự không định…”
Không đợi Thiên Hà Đạo Quân nói hết câu, Triệu Kế Hồng đã liên tục xua tay, nói: “Tuyệt đối đừng có bất cứ tâm lý gặp may nào, đó là Cửu U Cung!”
“Đừng nói là ông hay tôi, dù là người của Thiên Đạo Minh Ước thì bọn họ cũng sẽ giết thẳng tay!”
Mấy người Thiên Hà Đạo Quân nghe vậy thì cũng không khỏi thở dài, xem ra thế tục cũng sắp bị Cửu U Cung chiếm đóng rồi!
Hoa Quốc…không thoát nổi đâu!
Chương 1982: Nữ Đế
Vào khoảnh khắc Triệu Kế Hồng vừa dứt câu, vùng ngoài lãnh thổ cũng truyền tin tới!
Trận đại chiến giữa Đế Vương Các và Cửu U Cung đã sắp bắt đầu, hơn nữa lần này, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng ra tay rồi!
Đôi bên giương cung bạt kiếm, bầu không khí căng thẳng tới dị thường!
Mà lần này, Cửu U Cung rõ ràng đã có chuẩn bị từ lâu, không chỉ liên kết với hai thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ là Thiên Đạo Minh Ước và Đế Vương Các cùng một lúc mà còn cử cao thủ tới thế tục!
Thế nhưng vô cùng may mắn là người của Cửu U Cung gần như không có hứng thú với các thành phố lớn của Hoa Quốc, chỉ công chiến mỗi Thái Sơn mà thôi!
Vào lúc mấy người Triệu Kế Hồng đồng loạt thở dài, chỉ thấy một tia sáng màu đen loé qua, thân ảnh rất lớn vốn dĩ vẫn ở giữa hư không lập tức bị giết chết!
Ngay cả hư ảnh của Hận Thiên cũng bị đối phương giết chết chỉ với một nhát kiếm, điều này càng khiến cho mấy người Triệu Kế Hồng thêm chùn bước hơn!
Đối diện với cao thủ như vậy, bọn họ đâu thể tuỳ ý khiêu khích?
Rõ ràng đối phương căn bản không sợ gì cả, thậm chí ngay cả thể diện của huyết tộc cũng chẳng buồn bận tâm!
Nhát kiếm tung về phía Hận Thiên mặc dù chỉ chém vào hư ảnh của ông ta, đối với bản thân Hận Thiên mà nói thì căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì, thế nhưng điều này đã thể hiện rõ thái độ của Cửu U Cung rồi!
Bất luận là ai, dám ngăn cản Cửu U Cung thì đều phải chết!
Lúc này, Thái Sơn trước kia phong cảnh như vẽ lại phát sinh biến hoá cực lớn!
Bên trong phạm vi một trăm dặm, vòm trời như máu, gió đen thổi không ngừng!
Mặt đất nứt ra một cái hố lớn sâu cả trăm trượng, kéo dài hết cả Thái Sơn!
Dù đang là ban ngày, đứng cách rất xa cũng có thể nghe thấy những tiếng ma than khóc đầy oán thán!
Ngay cả không khí cũng mang theo một cỗ khí tức vô cùng khủng bố!
Lúc này, hai người Long Hình và Long Ngao nhìn Thái Sơn bị cỗ khí tức khủng bố này chiếm cứ thì cũng vội vàng tiến về phía Thái Sơn!
Thế nhưng hai người họ vẫn chưa kịp tiếp cận Thái Sơn thì đã bị một bức tường khí màu đen chắn ngang đường.
“Phá quân, long trảm!”
Long Ngao phẫn nộ gầm lên, rút kiếm chém về phía bức tường khí màu đen đó!
Thế nhưng lại bị một cỗ sức mạnh cường đại cắn trả, cứ thế bị trọng thương!
Nhìn thấy Long Ngao hộc máu bay ra, Long Hình phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi tung cú đấm ra!
Nhưng cú đấm kinh người đó lại đánh ngược trở lại, đập mạnh lên trên lồng ngực của Long Hình!
“Khụ!”
Long Hình lập tức phun ra một ngụm máu lớn.
“Long Hình! Long Ngao!”
Vào lúc hai người vừa bị trọng thương mà ngã xuống đất, hư không bất chợt trở nên rúng động, ngay sau đó, thân ảnh của Long Nguyệt đã lao ngay ra phía trước!
“Đừng! Long Nguyệt… Không được! Với thực lực của chúng ta thì căn bản không phá được bức tường khí này đâu!”
“Mau đi! Chỉ có đợi Long Vương trở về, mau…”
Hai người Long Ngao và Long Hình vội vàng kéo lấy Long Nguyệt.
Bức tường khí màu đen nhìn có vẻ đơn giản trước mắt rõ ràng quá mức khủng bố, ngay cả hai người bọn họ hợp lực cũng chẳng thể làm tổn hại dù chỉ một chút, ngược lại bản thân còn bị trọng thương!
Nếu như Long Nguyệt ra tay thì chắc chắn cũng sẽ bị đáp trả!
Mặc dù mấy người bọn họ đã xem nhẹ chuyện sống chết từ lâu, thế nhưng lúc này, bên trong thế tục buộc phải có cao thủ trấn giữ, nếu không một khi có biến thì Hoa Quốc sẽ chẳng thể chống chọi được!
Ngay cả mấy người Long Hình cũng bị trọng thương, lúc này, bên trong lãnh thổ Hoa Quốc gần như chỉ toàn là những tiếng oán than đầy tuyệt vọng!
Chưa nói tới chuyện võ tông và năm đại danh sơn căn bản không có gan ra tay, dù bọn họ không màng sống chết giết về phía Thái Sơn thì cũng chỉ uổng công mà thôi!
Dù gì thực lực của Cửu U Cung cũng phơi bày ra đó, ngay cả cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai căn bản cũng không trụ nổi sau nhát kiếm này của đối phương!
Lúc này, gần như tất cả mọi người đều gửi gắm hết hy vọng cuối cùng lên trên người Tiêu Chính Văn!
Lý Chính Đạo cũng đang nhìn về phía Thái Sơn, siết chặt hai tay thành nắm đấm!
“Thế tử, tuyệt đối không được kích động, thực lực của Cửu U Cung cực kỳ khủng bố, dù chúng ta có đầu lìa khỏi cổ thì cũng chưa chắc có thể làm đối phương bị thương dù chỉ một chút!”
“Hừ! Nhà họ Lý chúng tôi nào có thể nhẫn nhịn để cho bọn chúng muốn gì làm đấy như vậy!”
Lý Chính Đạo không cam tâm gầm lên một tiếng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng màu vàng lấp lánh chợt bao phủ lấy cả khoảng trời!
Cả bầu trời đều nhuốm trọn ánh vàng rực rỡ!
“Thiên hạ vốn dĩ chính là thiên hạ của tất cả mọi người, chỉ Cửu U Cung thôi thì sao có thể lộng hành ở thế gian!”
Lúc này, một cô gái tuyệt sắc mặc long bào, đầu đội kim quan, uy phong tuyệt đỉnh chắp một tay sau lưng, đứng giữa hư không, lạnh lùng nhìn về phía Thái Sơn!
Tất cả mọi người gần như đưa mắt nhìn ra cùng một lúc, đó chỉ là một ảo ảnh, thế nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng uy nghiêm!
Chỉ thấy cô gái tuyệt sắc đó giơ tay lên, tử khí xung quanh Thái Sơn cùng đồng loạt tản đi hết!
Vòm trời như máu cũng khôi phục lại hình ảnh vốn có.
Cùng lúc này, nhân vật thần bí kia của Cửu U Cung lại lên tiếng nói: “Nữ Đế! Võ! Lan! Anh!”
Võ Lan Anh?
Nghe thấy ba chữ này, gần như tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc!
Ở trong truyền thuyết, hoặc là ở trong sử sách, Nữ Đế vẫn luôn là hình tượng hại nước hại dân, sao có thể dũng cảm đứng ra vì Hoa Quốc cơ chứ?
Mà ở bên trên Thái Sơn, mấy nhân vật thần bí của Cửu U Cung dường như cũng hết sức kiêng dè nữ đế.
“Lần này e rằng sẽ không thuận lợi như vậy nữa! Sao bà ta lại đột nhiên hiện thân?”
Nghe thấy lời này, Quảng Lăng Tử không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía nhân vật thần bí kia, nói: “Ý của ông là…với thực lực của ông cũng chẳng thể…”
“Câm mồm!”
Thân ảnh màu đen đó mạnh mẽ đứng bật dậy mà quát tháo.
Cùng với sự xuất hiện của Nữ Đế, bên trong lãnh thổ Hoa Quốc, các danh sơn lớn gần như cùng lan toả ra từng màn sương khí màu trắng!
Những sương khí này bay vút lên cao cho tới tận chín tầng mây!
Không ít kẻ lão làng trong võ tông vừa nhìn đã nhận ra màn sương khí màu trắng đó chính là chân khí của long mạch.
Điều này nói lên rằng Nữ Đế đã có được sự thừa nhận của đất trời từ lâu, hơn nữa cũng nhận được sự thừa nhận của Long tộc!
Đồng thời, những lời lẽ sỉ nhục Nữ Đế kia cũng biến mất ngay theo đó!
Khoảnh khắc này, không chỉ có Hoa Quốc đang quan tâm tới chuyện này mà ngay cả thế lực các phương như Âu Lục và Mỹ Lục cũng đang lo lắng nhìn về phía Hoa Quốc!
Dù xuất phát từ đạo nghĩa hay là từ lợi ích của thế lực các phương thì cũng không một ai hy vọng Cửu U Cung độc tôn bên trong thế tục!
Thế nhưng ngoại trừ Hoa Quốc ra thì thế lực các phương khác căn bản cũng không đủ sức đối kháng với Cửu U Cung!
Thực lực của đối phương phơi bày ra đó, Nhân Hoàng cấp hai cũng không đỡ nổi một nhát kiếm của đối phương, điều đó nói lên rằng thực lực của đối phương sâu không thể lường!
Mà lúc này, sự xuất hiện của Nữ Đế lại trấn áp được tử khí đang bao trùm kia chỉ trong một lần vung tay.
Hơn nữa, bên phía Cửu U Cung lại chưa ra tay, điều này đủ để nói lên rằng đối phương cực kỳ kiêng dè Nữ Đế!
Vào khoảnh khắc mọi người đang ngập tràn hy vọng, chỉ thấy một bóng dáng màu đen đột nhiên lao khỏi Thái Sơn nhắm thẳng vào Nữ Đế!
Sau lưng hắn là gió đen và khí tím, thậm chí ngay cả những nơi hắn đi qua đều ngập tràn tuyệt vọng!
Đây là trận pháp sinh tử vô thượng, đừng nói là mấy người trong thế tục chưa từng được thấy, ngay cả không ít cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!
Cửu U Cung!
Bọn họ rốt cuộc tới từ phương nào?
Lẽ nào thật sự danh xứng với thực, đến từ địa ngục cửu u hay sao?
“Võ Lan Anh, bà quả thực rất ghê gớm, thế nhưng đáng tiếc bà đã là quá khứ từ lâu rồi, hiện tại cũng chỉ là chút tàn niệm mà thôi!”
Người thần bí của Cửu U Cung lắc đầu thở dài, rõ ràng hắn cũng cực kỳ tôn trọng Nữ Đế, thế nhưng trong lời nói vẫn mang theo mấy phần khinh thường, dẫu sao đây không phải bản thân Nữ Đế, chỉ là chút tàn niệm mà thôi!
Chương 1983: Lá cờ chữ Chu
“Nếu tôi tự mình đến thì cậu đã đầu rơi xuống đất lâu rồi”.
Nữ Đế chắp một tay sau lưng kiêu ngạo đứng đó, khí thế kiêu ngạo nhìn xuống bên dưới.
Người đời chỉ biết hoàng đế Lan Anh âm mưu chiếm ngai vàng nhưng lại không biết năm đó Nữ Đế làm tất cả mọi thứ chỉ để làm Hoa Quốc hưng thịnh trở lại.
Hơn nữa bản thân Nữ Đế cũng không tầm thường như sách sử đã nói, theo những ghi chép không chính thức, Nữ Đế có quan hệ thân thiết với Cửu Thiên Huyền Nữ.
Thậm chí cả tượng đá của Đôn Hoàng cũng cực kỳ giống như Nữ Đế.
Năm đó đối mặt với các nước láng giềng mạnh, Nữ Đế vẫn có thể dùng bản lĩnh phi thường, hơn nữa chưa từng thất bại, điều này có thể chứng minh được vấn đề rồi.
“Nếu Nữ Đế đã ở đây thì đừng nói là một tay sai của Cửu U Cung nhỏ bé, dù có là Thiên Đạo Minh Ước cũng phải kính nể bà ấy”, Lý Chính Đạo ngẩng đầu lên nhìn Nữ Đế ở trên trời, tôn kính nói.
Cũng chỉ có người nhà họ Lý mới biết năm đó Nữ Đế bá đạo thế nào.
Vì muốn trả thù cho Thái Tông mà Nữ Đế đã đích thân ra lệnh cho tô Định Phương san bằng nước Cao, giết hết cao thủ lúc bấy giờ, hơn nữa từ đó về sau, nước Cao luôn làm người hầu của Hoa Quốc.
Lúc giết hết Thổ Phiên, máu nhuộm đỏ cả vương cung, ép Thổ Phiên một trăm năm sau vẫn chịu sự thống trị của Đại Đường.
Đó mới là dáng vẻ kiêu ngạo thật sự, mới là vương quốc hưng thịnh.
Mà bản thân Nữ Đế cũng từng đánh bại rất nhiều cao thủ muốn ám sát bà ta, trong số những người này có không ít Đế Cảnh, thậm chí là cảnh giới cao hơn.
Nhưng đám người này chẳng có cơ hội giãy giụa khi ở trước mặt Nữ Đế.
“Tôi phải công nhận rằng nếu bà còn sống thì tôi thậm chí không có tư cách nói chuyện với bà ở đây, nhưng cuối cùng bà vẫn chết rồi”.
“Hơn nữa khi chết bà còn mang tai tiếng hàng ngàn năm, có thể thấy người ở thế tục ai cũng đều có thù tất báo, vì mấy đám người đã mắng nhiếc bà mấy ngàn năm nay mà làm thế có đáng không?”
Người bí ẩn của Cửu U Cung cười mỉa nói.
“Chấp sự Hắc Bào, nói mấy lời thừa thãi với bà ta làm gì, mau chóng giết bà ta đi”, Quảng Lăng Tử căng thẳng nhìn hai người ở trên không trung, gấp gáp nói.
Nếu bị Nữ Đế giết ngược lại thì cùng lắm Hắc Bào sẽ quay về Cửu U Cung ngoài lãnh thổ, nhưng Quảng Lăng Tử hắn đừng mong có thể quay về Huệ Mi nữa.
Dù sao chuyện liên quan đến thanh danh của Huệ Mi, thành công thì hắn sẽ là người có công với Huệ Mi, nhưng một khi thất bại Huệ Mi sẽ không do dự đổ hết mọi tội lỗi lên người hắn.
Đến lúc đó hắn không còn chỗ đứng trong thế tục nữa, ngoài lãnh thổ cũng sẽ không có nơi cho hắn dung thân.
“Tôi làm gì còn phải đợi cậu dạy bảo sao?”, Hắc Bào quay phắt lại, đôi mắt toát ra tử khí lạnh lùng nhìn Quảng Lăng Tử.
Khiến Quảng Lăng Tử sợ hãi toát mồ hôi lạnh vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói nửa chữ không.
“Ầm!”
Ngay khi Hắc Bào quay sang nhìn Quảng Lăng Tử, Nữ Đế phất ống tay áo rộng lên.
Không gian phía sau bà ta xuất hiện một vết nứt như bị chém đứt, chỉ thấy thủy triều vô tận dâng lên từ trong vết nứt đó, có một lá cờ lớn khắc chữ “Chu” được cắm ở đầu thủy triều.
Nữ Đế vung tay, lá cờ chữ “Chu” đó đã nằm trong tay bà ta.
Lúc này thủy triều dâng lên trong vết nứt giữa không trung phía sau bà ta cũng thay đổi rõ rệt.
Chỉ thấy trong cơn thủy triều đó như có một cái đầu rồng từ từ ngước lên, thủy triều đó cũng lập tức ngưng tụ thành một con rồng nước.
Khi Nữ Đế giơ cây cờ lên, một luồng khí tức Đế Vương cực kỳ thanh thuần bao phủ lấy nơi đó, con rồng nước như có linh trí đột nhiên mở mắt ra.
Con người màu lam nhạt vô cùng uy nghiêm, nhìn đám người bên dưới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả người võ tông và trong thế tục đều sợ đến mức toát cả mồ hôi.
Nhất là Lý Chính Đạo ngạc nhiên nhìn chằm chú Nữ Đế trong không trung, kinh hãi nói: “Chân Long! Bà… bà ấy thế mà lại là Chân Long”.
“Sao… sao lại có chuyện này được, nếu bà ấy là Chân Long sao lại bị Lý Phong Cơ…”
Như có câu nói, Thiên Tử là mệnh, không thể chạm vào mệnh trời.
Bất kể là Chân Long xuất thế thì chắc chắn nó cũng là sự tồn tại vô địch trong thế gian, còn Nữ Đế chính là rồng thật biến hóa, sao lại bị hại chết bởi âm mưu của Lý Phong Cơ được?
“Haizzz!”
Ông cụ đứng phía sau Lý Chính Đạo khẽ thở dài nói: “Đao kiếm giơ lên, người dân phải chịu lầm than”.
Nói rồi ông cụ cung kính ngẩng đầu lên nhìn Nữ Đế trong không trung, cúi người lạy một lạy.
Hắc Bào cũng ngạc nhiên không kém, không dám tin nhìn Nữ Đế nói: “Bà… bà thế mà lại là Thiên Tử Chân Mệnh, có Chân Long trong tay?”
“Xoẹt!”
Đáp lại hắn chỉ là lá cờ chữ “Chu” trong tay Nữ Đế.
Lá cờ chữ “Chu” bay phấp phới, khí tức Đế Vương đó dường như ngưng tụ thành thực thể, đòn tấn công này như muốn phá tan núi sông.
Hắc Bào không dám xem thường, vội vàng giơ một thanh kiếm dài màu vàng đen, sau khi một luồng sáng lóe lên trên lưỡi kiếm, tử khí vô biên bao phủ lấy Hắc Bào.