Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão vùng vẫy muốn đứng dậy, thế nhưng căn bản chẳng có chút ý nghĩa gì.

Ngược lại, mặt mũi cụ ta còn bắt đầu chảy máu.

Sức mạnh cực lớn khiến cho cụ ta không thể ngẩng đầu lên nổi.

Lúc này, trong bầu trời đêm lần lượt xuất hiện những tia sáng đủ màu sắc.

Trong phút chốc, những cảnh tượng dị thường của đất trời nối tiếp nhau xảy ra, ngay cả người dân Long Kinh cũng sững sờ.

Cuối cùng, cả Long Kinh đều bị những tia sáng đủ màu sắc bao trùm, chỉ nhìn thấy màn ánh sáng lấp lánh sặc sỡ, ngay cả những vì sao trên bầu trời cũng biến mất tăm.

Cường giả ngoài lãnh thổ của các nước đã đồng loạt trở về.

Lúc này, Andre cũng đứng trước cửa, đờ đẫn nhìn hiện tượng kỳ lạ trên trời, thậm chí ngay cả người từng mạnh nhất Âu Lục này cũng không kìm được mà run lên.

Dù cụ ta cũng là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thì cũng chẳng thể khống chế được cảm giác khiếp sợ này.

“Đây rõ ràng giống như thiên thần tìm đến! Chả trách mấy trăm năm nay các giới vẫn luôn ngăn cản cường giả ngoài lãnh thổ trở về!”

Andre cảm thán thốt lên từ tận đáy lòng.

Ngay cả một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần như cụ ta mà cũng chẳng thể đối kháng lại được với sức mạnh cường đại này!

Lúc này, quần áo của Andre đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Dù là lúc đối diện với Tiêu Chính Văn thì Andre cũng chưa từng khiếp sợ tới thế, mà lúc này cụ ta lại hoảng hốt tột độ!

Chỉ có Tiêu Chính Văn chắp hai tay ra sau lưng, bình tĩnh quan sát cảnh tượng trước mắt.

Độ Thiên Chân Nhân đứng bên cạnh anh lúc này cũng không tự chủ được mà phát run.

Cảm nhận được sự khiếp sợ từ trong nội tâm của Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn quay đầu lại khẽ ho một tiếng với cụ ấy.

Trong lòng Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên chấn động, lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng biến mất luôn.

“Chả trách cả thế giới vẫn luôn không cho phép cường giả ở cảnh giới Thiên Thần nhập thế, đây rõ ràng là sự đáng sợ còn hơn cả vũ khí hạt nhân!”

“Vũ khí hạt nhân? Vũ khí hạt nhân chỉ có thể dùng một lần, nhưng cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại là một người giết vạn dặm!”

Không ít người bắt đầu đồng loạt cảm thán.

Mà đây cũng chỉ mới là nhóm cường giả ngoài lãnh thổ đầu tiên trở về giới thế tục, hơn nữa còn là nhóm yếu nhất trong số bọn họ, tuyệt đối chưa phải là những người đẳng cấp nhất trong số cường giả ngoài lãnh thổ!

Nếu như tất cả cường giả ngoài lãnh thổ cùng trở về, vậy thì cả thế giới sẽ xảy ra sự biến động nhiễu loạn có quy mô rất lớn.

Chỉ đơn giản là áp lực này cũng sẽ khiến cho trời long đất lở.

“Trong số bọn họ, đại đa số đều là cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao hoặc Thiên Thần địa cấp ba sao, nếu như bọn họ bộc lộ hết toàn bộ uy lực thì thị trấn nhỏ này sẽ bị xoá sổ khỏi bản đồ chỉ trong nháy mắt!”

Vừa nghe thế, rất nhiều người đều đổ mồ hôi lạnh!

Từ trước đến nay đã có rất nhiều tin đồn có liên quan tới cường giả ngoài lãnh thổ.

Thế nhưng rất nhiều người đều coi những tin đồn này chỉ như câu chuyện truyền thuyết mà thôi, căn bản không hề tin vào nó!

Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì mới hiểu ra những truyền thuyết đó đều là sự thật!

Chả trách ngay cả Mỹ Lục cũng phải cúi đầu trước cường giả ngoài lãnh thổ, chỉ cần một gia tộc có chút liên hệ gì đó với cường giả ngoài lãnh thổ thì sẽ mang lại cho gia tộc đó đặc quyền rất lớn!

Ở trước mặt loại sức mạnh đủ để huỷ diệt đất trời như vậy, quân lực và cường quốc gì đó đều chỉ là vô dụng!

Đây chính là sức mạnh siêu nhiên mà vũ khí hiện đại không thể đối kháng lại được.

Vốn dĩ rất nhiều người đều cho rằng trên thế giới hiện nay đã có nhiều loại vũ khí hạt nhân thì nhất định có thể áp chế được những kẻ gọi là võ giả.

Thế nhưng khi bọn họ cảm nhận được sức mạnh thật sự của những cường giả ngoài lãnh thổ này thì họ mới phát hiện ra dù có sử dụng tới vũ khí hạt nhân thì căn bản cũng chẳng thể đối kháng được với loại sức mạnh này!

Lúc này, mấy chiếc máy bay trực thăng đã xuất phát từ Long Kinh, bay thẳng tới Trần Gia Phố với tốc độ nhanh nhất.

Cánh quạt cực lớn phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc!

Ba cường giả bước từ trên máy bay trực thăng xuống, lần lượt là Đại trưởng lão võ tông, Đại trưởng lão tông miếu và chủ quản Tần Vũ của Hắc Băng Đài!

Không lâu sau khi ba người họ vừa bước xuống máy bay trực thăng, một màn sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện và chiếu sáng khắp khoảng trời một vùng cách bọn họ không xa.

Ánh mắt của mấy người Hứa Thiên Chí và Đại trưởng lão không khỏi chấn động, Hứa Thiên Chí vội vàng tiến lên trước đợi để chào đón cường giả Hoa Quốc trở về từ vùng ngoài lãnh thổ.

“Cuối cùng tôi cũng trở về rồi!”

Một giọng nói già nua vang lên.

Giọng nói này mang theo cảm giác vô cùng uy nghiêm, giống như một thiên thần liếc nhìn chúng sinh.

Ngay sau đó, một ông lão tóc trắng xuất hiện từ trong màn ánh sáng, khi hai chân của cụ ta chạm đất thì màn ánh sáng đó cũng lập tức biến mất!

“Tiền… tiền bối Trương!”

Hứa Thiên Chí vội vàng khom lưng hành lễ.

Mấy người Đại trưởng lão cũng đồng loạt tiến lên trước chắp tay hành lễ với ông lão trước mặt.

Dù gì bọn họ cũng đại diện cho giới chính trị, đương nhiên không thể có dáng vẻ hèn mọn như Hứa Thiên Chí!

“Ừ! Tôi nghe nói có một thằng oắt con tên là Tiêu Chính Văn đã liên tiếp giết chết mấy mạng người của nhà họ Trương, bảo cậu ta mau ra đây chịu chết đi!”

Hả?

Không một ai ngờ được rằng Trương Thế Phong vừa mới trở về, mở miệng ra đã chĩa thẳng mũi nhọn về phía Tiêu Chính Văn!

“Tiền bối Trương, vua Bắc Lương không có ở đây, vẫn xin…”

Đại trưởng lão võ tông vẫn chưa nói hết câu, Trương Thế Phong đã giơ tay giáng một bạt tai.

“Bốp!”

Đại trưởng lão bị Trương Thế Phong tát một mạnh ngã lăn luôn xuống đất!

“Ông…”

Trưởng lão tông miếu và Tần Vũ thấy vậy thì nổi cơn thịnh nộ!

“Hừ! Tiêu Chính Văn cũng to gan lắm, dám giết người nhà họ Trương chúng tôi! Còn cả mấy người, giới chính trị của mấy người thì có tác dụng gì? Nhà họ Trương của tôi canh giữ mộ Tổ Long, đây là công trạng lớn tới độ nào cơ chứ?”

“Đừng nói là giết mấy người dân bình thường, dù có tàn sát cả Long Kinh thì cũng chỉ là nhà họ Trương chúng tôi lấy chút lãi mà tôi! Huống hồ con cháu nhà họ Trương tôi chỉ giả mạo Tiêu Chính Văn một lát thôi!”

“Đây là vinh hạnh cho Tiêu Chính Văn cậu ta! Thằng oắt con Tiêu Chính Văn đó có tư cách gì mà lấy đó làm lí do để giết cháu trai nối dõi của nhà họ Trương! Ngay cả việc giết truyền nhân của nhà họ Trương mà Thiên Tử cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, Thiên Tử này có khác gì con chó hay không?”

Trương Thế Phong vừa mới trở về đã ăn nói không kiểm soát, giống như một con chó điên sủa loạn.

Sỉ nhục Thiên Tử không khác gì con chó ở ngay trước mặt trưởng lão võ tông và trưởng lão tông miếu, đây rõ ràng là điên cuồng tới cực điểm!

“Ông Trương, bây giờ không phải là lúc để tìm Tiêu Chính Văn lý sự, đợi sau khi trận đấu kết thúc thì giết cậu ta cũng không muộn!”

Đúng vào lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi khoảng chừng ba mươi cũng bước ra từ trong màn ánh sáng màu đỏ.

Nghe thấy giọng nói này, lửa giận của Trương Thế Phong lập tức hoà hoãn đi mấy phần.

Mấy người Đại trưởng lão võ tông cũng thở phào một hơi.

Với khí thế ban nãy, nếu như người này không ra mặt thì e rằng ba người họ đều có khả năng đã mất mạng trong tay Trương Thế Phong!

“Hừ, cũng được, nghe lời cậu Triệu vậy, đợi buổi thi đấu kết thúc, dù có phải đuổi tới chân trời góc biển thì tôi cũng phải tự tay giết chết thằng oắt Tiêu Chính Văn kia!”

Trương Thế Phong vừa mới nói hết câu, sát khí khắp người lập tức bộc phát ra, ngay cả sắc trời xung quanh cũng trở nên âm u đi không ít.

“Tiền bối Trương, lời này của ông nói hơi quá rồi, Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, đâu phải là người mà ông nói giết là giết ngay được?”

Trưởng lão tông miếu lạnh lùng nói rồi tiến lên trước một bước.

Dù nhà họ Trương canh giữ phần mộ Tổ Long thì cũng là việc mà nhà họ Trương nên làm.

Hơn nữa, nhà họ Trương đã nhận được bao nhiêu là lợi ích!

Ban nãy Trương Thế Phong đã đánh Đại trưởng lão võ tông, thật sự nghĩ giới chính trị không còn ai nữa hay sao?

“Cái gì? Ông dám tranh cãi với tôi hả?”

Trương Thế Phong lạnh lùng nhìn trưởng lão tông miếu.

“Tiền bối Trương, chuyện gì cũng cần phải nói lý, Trương Nguyệt Đông giả mạo thân phận của vua Bắc Lương hãm hại người dân, tác oai tác quái, đây rõ ràng là Trương Nguyệt Đông có tội, dù dựa theo luật pháp Hoa Quốc thì cậu ta cũng sẽ bị xử tội chết mà thôi!”

Trưởng lão tông miếu nghiêm nghị nói.

“Cái gì? Luật pháp Hoa Quốc? Người nhà họ Trương tôi trời sinh đã ở trên cả quốc gia, luật pháp gì? Người nhà họ Trương tôi cũng cần tuân thủ luật pháp sao?”

“Nhà họ Trương tôi bảo vệ phần mộ Tổ Long cho Hoa Quốc đâu chỉ nghìn năm? Hy sinh bao nhiêu vì Hoa Quốc? Đừng nói chỉ là chơi mấy con đàn bà, lấy chút tiền của chúng, dù có tiêu diệt là Long Kinh thì cũng có làm sao?”

“Với công trạng của nhà họ Trương chúng tôi, cả Hoa Quốc đều phải cung phụng như bố như mẹ, bao gồm cả Thiên Tử cũng không ngoại lệ! Ông lại nói dựa theo pháp luật Hoa Quốc ư?”

“Vả lại trận đấu lần này có liên quan đến vận mệnh, thậm chí là Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc, bảo Tiêu Chính Văn dâng chút tinh huyết thì đã là xem trọng cậu ta lắm rồi! Kết quả thế nào?”

“Tiêu Chính Văn lại vì tư lợi cá nhân mà từ chối quả quyết? Đây chính là vua Bắc Lương mà mấy người ca tụng đó sao?”

“Không có Trương Thế Phong tôi thì Hoa Quốc nhất định sẽ thất bại trong trận đấu lần này, với công trạng như vậy, muốn lấy mạng của Tiêu Chính Văn thì cũng có làm sao?”

Trương Thế Phong chắp hai tay sau lưng, gào mồm lên đầy phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK