Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Lưu vừa thốt ra lời này, ngay cả Lâm Tuyết cũng không ngừng gật đầu.

Mặc dù sau khi linh khí khôi phục, cơ thể mỗi người đều nảy sinh biến hoá rất lớn, không chỉ có sức đề kháng mạnh hơn mà sức lực cũng tăng hơn không ít.

Thế nhưng đồng thời những con dã thú cũng trở nên hung hãn hơn!

Bảo Lâm Tuyết đi đối phó với một con mãnh hổ rõ ràng chẳng khác gì bảo cô ta đi làm mồi cho nó!

Vậy trận chiến năm đó của Tiêu Chính Văn không phải cũng giống thế sao?

Đối diện với mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ, hơn nữa đều là cao thủ cao hơn anh một, hai bậc, Tiêu Chính Văn cũng giống như Lâm Tuyết bây giờ, còn mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ thì chẳng khác gì con mãnh hổ.

Kết quả của cuộc đối đầu căn bản không cần phải đoán, mọi người đều đã biết rõ mồn một.

“Vậy nên trận chiến năm đó, nếu là Tiêu Chính Văn giao đấu thật, thì cô cho rằng có hợp lý không?”

Ông Lưu chắp hai tay sau lưng, cao ngạo lên tiếng.

Lời này vừa mới thốt ra, mọi người xung quanh cũng đều ngơ ngác!

Dù gì ông Lưu cũng là một trong số những cao thủ ở Hoa Sơn, lời ông ta nói rất đáng tin cậy.

Hơn nữa, chỉ có người trong giới võ thuật thật sự mới hiểu những gì mà Tiêu Chính Văn phải đối diện năm đó rốt cuộc là thách thức lớn tới mức nào!

Nói cách khác, người bình thường có thể bị che mắt, nhưng ông Lưu không thể bị trò mèo này lừa gạt!

Vả lại, khi võ tông ngày một phát triển, bây giờ ngày càng có nhiều người bình thường đều hiểu cách biệt giữa mỗi cảnh giới lớn đến mức nào!

Chưa cần nói tới cảnh giới Thiên Thần, dù là cảnh giới chiến thần thì cách biệt giữa mỗi cảnh giới cũng như trời với đất!

Giống như Thiên Lăng Tử, mặc dù đã đạt tới thực lực Thiên Thần một sao đỉnh cao.

Thế nhưng chỉ cần gã vẫn chưa đột phá lên cảnh giới Thiên Thần hai sao thì khi đối diện với cường giả ở cảnh giới Thiên Thần hai sao, gã cũng chỉ như con kiến mà thôi!

Sức mạnh mà hai người có thể điều động căn bản không ở cùng một trình độ, như vậy thì còn đánh thế nào được nữa?

“Ông Lưu, vậy chẳng phải trước kia Tiêu Chính Văn đã mượn sức mạnh của người khác và lừa gạt tất cả mọi người sao?”

Lâm Tuyết lại hỏi tiếp.

“Ừ, cuối cùng cô cũng hỏi đến vấn đề mấu chốt rồi, tôi nghĩ có lẽ mấy người đều nhớ rõ trận chiến đó, cảnh tượng dị thường xuất hiện trên bầu trời, chín ngôi sao vô cùng chói mắt, ánh sáng thậm chí còn lấn át cả mặt trời!”

“Đó chính là tuyệt kĩ Thiên Tinh Cửu Diệu nổi danh của Hạo Thiên - Sáng Thế Chủ trong phái Quang Minh! Mấy người phải biết rằng Hạo Thiên là cao thủ cảnh giới Nhân Vương, một kẻ ở cảnh giới Thiên Thần một sao như Tiêu Chính Văn sao có thể học được kiến thức đã bị thất truyền của ông ấy chứ?”

“Nếu như nói năm đó Tiêu Chính Văn chỉ là một con rối, mà sau lưng cậu ta là Hạo Thiên - Sáng Thế Chủ thay cậu ta ra tay, vậy thì tất cả những chuyện này đều dễ dàng giải thích!”

“Dù là cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ thì căn bản cũng chẳng thể chiến thắng được Hạo Thiên ở cảnh giới Nhân Vương! Giữa bọn họ là cách biệt cảnh giới rất lớn, bất cứ cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần nào cũng chỉ nhỏ bé như con kiến khi ở trước mặt cường giả ở cảnh giới Nhân Vương!”

“Cũng chính bởi vì điểm này nên các danh sơn đều kín tiếng phê bình trận chiến ngày hôm đó của Tiêu Chính Văn. Hơn nữa, tổ chức như phái Quang Minh cũng rất thần bí, nửa chính nửa tà!”

“Theo những gì tôi biết, rất nhiều cao thủ Hoa Quốc chúng ta đều chết trong tay Hạo Thiên. Tiêu Chính Văn cấu kết với loại người này thì có khác biệt gì so với việc bán nước cầu vinh? Vậy nên tôi vẫn luôn cho rằng Tiêu Chính Văn ở ẩn là do lo lắng hành động xấu xa của mình sẽ bị bại lộ!”

Ông Lưu vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông ta!

Ông ta nói không sai, nếu như là Hạo Thiên ra tay, vậy thì mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ ở cảnh giới Thiên Thần kia dẫu sao cũng không phải là đối thủ!

Thậm chí Hạo Thiên có thể giết chết tất cả mọi người chỉ trong khoảnh khắc giơ tay lên cao!

“Thế nhưng giữa Tiêu Chính Văn và phái Quang Minh cũng từng nảy sinh xung đột, Quang Minh Tôn chính là do Tiêu Chính Văn áp giải về Hoa Quốc, hơn nữa Vũ Thiên Tôn cũng từng phát sinh mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, Hạo Thiên vẫn sẽ giúp anh ta sao?”

Lâm Tuyết bối rối hỏi.

Nghe thấy lời này, ông Lưu không khỏi phá lên cười.

“Tiểu Lâm à, cô không hiểu phái Quang Minh rồi, giữa bọn họ không phải quan hệ lệ thuộc. Hơn nữa đối với Hạo Thiên mà nói, Thập Tôn của phái Quang Minh có cũng được mà không có cũng chẳng sao!”

“Giết một Quang Minh Tôn, đối với phái Quang Minh mà nói căn bản chẳng đáng là gì. Chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể mang lại lợi ích lớn hơn thì Hạo Thiên hoàn toàn có thể tha thứ cho sai lầm quá khứ của cậu ta!”

“Chỉ có điều rốt cuộc Tiêu Chính Văn đã đưa ra điều kiện gì mới thuyết phục được Hạo Thiên ra tay giúp cậu ta, chuyện này chỉ có đi hỏi chính Tiêu Chính Văn thôi!”

Những lời này của ông Lưu có thể nói rằng có lực sát thương rất lớn.

Chỉ đơn giản mấy câu nói đã huỷ hoại hết tất cả công trạng của Tiêu Chính Văn, thậm chí còn bôi nhọ Tiêu Chính Văn thành kẻ bán nước cầu vinh!

Thế nhưng những gì ông Lưu nói lại hợp tình hợp lý, nghĩ kỹ thì đúng là thật sự cũng có khả năng này!

Nếu như sự thật đúng là như vậy, một khi truyền tin ra ngoài, có thể sẽ gây chấn động toàn thế giới!

Dù gì bây giờ cả Hoa Quốc, thậm chí cả thế giới đều cho rằng ngày hôm đó Tiêu Chính Văn đã dựa vào thực lực ở cảnh giới Thiên Thần một sao để giết chết mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ!

Vậy nên thế giới mới khuất phục dưới chân Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc!

Nếu như chuyện này thật sự là do Hạo Thiên bao che làm thay, vậy thì Hoa Quốc và Tiêu Chính Văn có là cái thá gì?

Ai còn sợ Hoa Quốc nữa đây?

Ai còn coi Tiêu Chính Văn ra gì nữa đây?

“Bỏ đi, không bàn luận tới tên phản đồ Tiêu Chính Văn nữa, chúng ta vẫn nên xem cuộc so tài giữa hai người ngày hôm nay thôi!”

Ông Lưu cố ý nhấn mạnh hai chữ phản đồ, rõ ràng là đang định tội cho Tiêu Chính Văn!

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng đã tới đỉnh núi.

Hai người Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử quả thực đang giao chiến, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì tình hình của Trương Lăng Phong còn cực kỳ không lạc quan!

Chỉ thấy Trương Lăng Phong lúc này đầu tóc rối tung, đạo bào trắng tinh trên người đã nhuốm toàn vết máu, hai mắt ngập tràn nỗi căm hận trợn mắt nhìn Thiên Lăng Tử.

Mà Thiên Lăng Tử lúc này lại chẳng chút thương tích gì, chắp một tay sau lưng, dáng vẻ bình thản thờ ơ!

“Nghe đồn Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương mấy người độc nhất vô nhị, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền, điều đáng tiếc duy nhất là trình độ của anh vẫn chưa thuần thục, uy lực của Thiên Tuyệt Trận mãi chưa thể phát huy được ra!”

“Nếu như cho anh thêm mười năm, có lẽ Thiên Võng Trận của tôi sẽ rất khó để đánh bại được anh, có điều đó là chuyện của mười năm nữa, hôm nay, anh Trương phải nhường cho tôi bông hoa Tử Tiêu này thôi!”

Vào lúc Thiên Lăng Tử sắp sửa khom lưng ngắt bông hoa Tử Tiêu, trong rừng cây đột nhiên vang lên một tiếng gầm cực lớn!

“Gừ!”

Chỉ thấy một con mãnh hổ lông đốm cao to hơn gấp mấy lần loài gấu ngựa đột nhiên xông ra từ trong rừng cây.

Ơ!

Thiên Tử Lăng và Trương Lăng Phong đều ngẩn ra!

Trước đó không phải cao thủ của năm đại danh sơn đã kiểm tra kỹ đỉnh núi rồi sao?

Đối diện với biến cố dị thường này, cảm xúc của hai người không tránh khỏi trở nên căng thẳng.

Đừng thấy bọn họ đã là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần mà lầm, thực tế khi linh khí được phục hồi, có một số loài thú kỳ lạ cũng thông qua nguồn lợi đất trời này để nâng cao thực lực!

Giống như con mãnh hổ ba đầu đã tiêu diệt một trung đoàn của Âu Lục khi trước, con mãnh hổ này không chỉ từng ăn một bông hoa Tử Tiêu, thực lực của một con mãnh hổ bất kỳ cũng không yếu hơn cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao!

Bản thân mãnh hổ đã có sự nhạy bén đặc trưng của mãnh thú, cộng thêm thực lực cường hãn của cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao, đừng nói là một trung đoàn, dù là một sư đoàn thì cũng đều phải bỏ mạng!

Mà con mãnh hổ bọn họ gặp phải ngày hôm nay rõ ràng cũng thuộc vào loại dị thú đã từng ăn bảo vật của đất trời!

Hơn nữa giữa hai mắt của con hổ còn lờ mờ thấy được một tia sáng trắng!

Chỉ thấy hai mắt con mãnh hổ đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bông hoa Tử Tiêu sắp nở, uy thế hung hãn dâng lên khắp người, mỗi một cọng lông đều dựng đứng hết cả lên.

“Gừ!”

Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ, con mãnh hổ đó lao thẳng về phía Trương Lăng Phong.

Trương Lăng Phong siết chặt nắm đấm, sau đó tung một cú đấm về phía mãnh hổ!

“Bốp!”

Cú đấm của hắn đập mạnh lên trên người mãnh hổ, nhưng cũng chỉ loé lên tia lửa mà thôi!

“Anh Trương đừng hoảng, tôi tới giúp anh!”

Thiên Lăng Tử nói rồi giơ thanh kiếm dài lên, ánh kiếm dày đặc như màng lưới phủ xuống từ trên không, ánh sáng che phủ khắp trời chỉ trong nháy mắt!

Mới đầu, con mãnh hổ đó còn có thể chống chọi được, thế nhưng tới cuối cùng vẫn không thể tránh được sự truy sát của lưới kiếm, cơ thể chia năm xẻ bảy chỉ trong nháy mắt, máu tươi bắn tung toé ra khắp mặt đất!

“Thiên Lăng Tử, cảm ơn anh đã giúp tôi giết con dã thú này, có điều rất tiếc, bông hoa Tử Tiêu này tôi đã quyết tâm phải có được rồi, ra tay đi!”

Trương Lăng Phong lại nâng kiếm bằng hai tay, lạnh lùng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK