Các ông trùm Giang Trung và cả đám người trong võ tông đều không khỏi chột dạ!
Xem ra Tiêu Chính Văn thật sự đã đối đãi rất nhân từ với bọn họ rồi!
Ông Trần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, phẫn nộ quay người bước về phía sân bay.
Tiêu Chính Văn dám coi thường ông ta, không giữ thể diện cho ông ta trước mặt mọi người, ông ta nhất định sẽ báo mối thù này!
Ông Trần vừa đi vừa tính toán trong lòng nên cáo trạng Tiêu Chính Văn như thế nào trước mặt Thiên Tử!
“Ông Trần, tên Tiêu Chính Văn này không thể động vào đâu, cậu ta… cậu ta cũng quá tàn độc rồi!”
Ông Trần quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Giết cậu ta cần gì phải dùng tới đao kiếm!”
Nói xong ông ta bước nhanh vào trong xe, đi thẳng về phía sân bay.
Tiêu Chính Văn cầm bộ áo giáp trở về biệt thự, bộ áo giáp này quả thực rất phù hợp với ý của Tiêu Chính Văn.
Bây giờ Khương Vy Nhan đang mang thai, hoàn toàn không có chút thực lực nào, chẳng khác gì một người bình thường.
Mà bộ áo giáo này vừa hay có thể mang tới tác dụng bảo vệ hoàn hảo.
Chỉ là không biết kích cỡ của nó có vừa với cơ thể hay không, vậy nên Tiêu Chính Văn mới cầm bộ áo giáp đi thẳng lên phòng ngủ của anh và Khương Vy Nhan trên tầng hai.
“Vy Nhan, bộ áo giáp này không tồi chút nào, trọng lượng cũng tương đối nhẹ, em mặc thử xem sao”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa bộ áo giáp vào trong tay Khương Vy Nhan.
Vết máu bên trên lớp áo giáp đã được Tiêu Chính Văn gột rửa sạch sẽ.
Khương Vy Nhan giơ tay nhận lấy bộ áo giáp màu vàng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là bộ áo giáp có thể bảo vệ cho cả cơ thể, bất luận là độ dày hay độ dài, ít nhất cũng phải nặng tới mấy chục cân.
Thế nhưng lúc cô cầm nó trên tay lại phát hiện ra nó nhẹ như cánh ve!
“Bộ đồ này nhẹ thế sao?”
Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, nói với vẻ không dám tin.
Tiêu Chính Văn cười híp mắt nhìn Khương Vy Nhan.
Đây là một trong số các thần binh, khác với những vũ khí và công cụ phòng bị cấp huyền hay cấp thiên ngoài kia.
Mỗi một bộ thần binh đều có đặc tính riêng của nó.
Giống như Kim Sư Giáp thì có năng lực phòng ngự cực mạnh.
Đương nhiên cũng chỉ có thể phòng bị được những đòn công kích vật lí, còn nếu dùng cú đấm mạnh để phát động tiến công giống Tiêu Chính Văn ban nãy thì năng lực phòng ngự của bộ áo giáp này gần như bằng không.
Ngoài ra, đặc điểm lớn nhất của Kim Sư Giáp là cực nhẹ!
Vậy nên Tiêu Chính Văn mới nghĩ tới việc tặng bộ áo giáp này cho Khương Vy Nhan!
“Bụp”.
Khương Vy Nhan vừa mới cài nút áo giáp thì cả bộ áo giáp đột nhiên tự co dãn, dường như đang tự điều chỉnh kích cỡ sao cho có thể kết hợp hoàn hảo với thân hình của Khương Vy Nhan.
Tiêu Chính Văn không khỏi gật đầu, không ngờ Âu Lục cũng có thứ tốt như thế!
Gia tộc Asia Lanci quả là có những điểm hơn người.
Vũ khí huyền cấp trên thế giới này nhiều nhan nhản, thậm chí vũ khí cấp thiên cũng chưa chắc là thứ không thể có được.
Thế nhưng thần binh lại là thứ vô cùng quý hiếm trên thế giới!
Dù là Long Các thì cũng chỉ có một bộ thần binh!
“Chồng à, bộ… bộ đồ này cởi ra kiểu gì vậy?”
Khương Vy Nhan tìm mãi một lúc lâu mà không tìm ra được nút áo giáp ở đâu.
Không phải sau khi mặc lên thì không thể cởi ra được đấy chứ?
“Đây!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa dùng tay ấn lên vị trí mắt của đầu sư tử trên ngực Khương Vy Nhan.
Bụp một tiếng, Kim Sư Giáp lại trở về với kích cỡ ban nãy, rồi rơi thẳng xuống mặt đất.
“Trên đời vẫn còn món đồ thần kỳ như vậy sao?”
Khương Vy Nhan không dám tin tất cả những chuyện này là thật, rõ ràng còn ảo diệu hơn cả mấy thứ biểu diễn trên tivi.
“Ừ, đương nhiên là có, chỉ là số lượng không nhiều, lúc anh không ở bên cạnh em thì bộ áo giáp này có thể bảo vệ cho sự an toàn của em!”
Tiêu Chính Văn nhặt Kim Sư Giáp lên rồi đặt vào trong tay Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan nhận lấy Kim Sư Giáp rồi cười nói: “Em vẫn hy vọng anh bảo vệ cho em hơn”.
“Đương nhiên, anh sẽ luôn luôn bảo vệ cho em!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ hôn lên trán Khương Vy Nhan.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn màn hình, bên trên không có số điện thoại.
Đây chắc chắn là điện thoại từ Thiên Tử, Tiêu Chính Văn không chút do dự, ấn nghe máy: “Chào Thiên Tử!”
“Chủ soái Tiêu, nghe nói Charlie đã chết rồi. Mặc dù bản vương cũng muốn nhìn thấy kết quả này, thế nhưng bên phía Lục Hoài Viễn lại nguy hiểm nhiều hơn rồi, không có gia tộc Asia Lanci đứng ra hoà giải, chuyện này…”
“Thiên Tử, thật ra chuyện Lục Hoài Viễn bị bắt cũng có quan hệ trực tiếp với gia tộc Asia Lanci. Nếu không thì trước khi chết Charlie sẽ không nói ra những lời đó!”
Tiêu Chính Văn thuật lại một lượt những lời Charlie đã nói cho Thiên Tử nghe.
“Ừ! Chủ soái Tiêu phân tích rất có lý, nếu là như vậy thì không chỉ có Charlie, ngay cả những hành động thương mại đang nhắm vào Hoa Quốc lúc này có khả năng đều có liên quan tới bọn họ!”
Tiếp đó, Thiên Tử bàn bạc với Tiêu Chính Văn một số cục diện trước mắt.
Các nước đều đang rục rịch ngóc đầu dậy, muốn xuống tay thật mạnh với ngành thương nghiệp của Hoa Quốc, mà sở dĩ bây giờ vẫn chưa có hành động gì là bởi họ đều đang chờ xem chuyện của Lục Hoài Viễn sẽ được xử lý như thế nào!
“Thiên Tử, sáng ngày mai tôi sẽ đích thân tới Phi Lục, nhất định sẽ đưa Lục Hoài Viễn an toàn trở về Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn bảo đảm với Thiên Tử.
“Không, chủ soái Tiêu, nếu cậu định tới Phi Lục thật thì theo tôi thấy chi bằng hãy diệt trừ toàn bộ các thế lực địa phương đang bị kiểm soát bởi Âu Lục đi, cũng coi như chủ soái Tiêu san sẻ bớt khó khăn cho bản vương, cậu thấy thế nào?”
Thiên Tử nói với giọng điệu thương lượng.
Thiên Tử cũng biết vợ của Tiêu Chính Văn là Khương Vy Nhan sắp sinh con, yêu cầu này của mình quả thực hơi thái quá.
“Chuyện này…”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức nhìn về phía Khương Vy Nhan, nhìn phần bụng đã nhô cao của cô, tự mình rơi vào giữa hai lựa chọn khó khăn.
“Chủ soái Tiêu, bất luận cậu có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ lập tức cử bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất của bệnh viện tới Giang Trung, chăm sóc cho Khương Vy Nhan 24/7!”
Thiên Tử thấy Tiêu Chính Văn dường như đang hơi khó xử nên vội vàng tranh thủ thời cơ.
Tiêu Chính Văn trầm tư trong chốc lát, nói: “Được rồi, tôi sẽ tận lực, ra sức vì đất nước vốn là việc đàn ông nên làm”.
“Chủ soái Tiêu quả nhiên đại nghĩa, cậu yên tâm, tôi sẽ cử người tiếp ứng cậu ở bên đó, sẽ không để cho cậu phải một mình xông pha!”
Thiên Tử nói thêm mấy lời khách sáo với Tiêu Chính Văn rồi cúp điện thoại.
Tiêu Chính Văn vừa mới đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên thêm lần nữa.
“Anh Tần!”
Tiêu Chính Văn nhận điện thoại, cười nói với Tần Vũ.
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn tới Phi Lục thật sao? Tình hình bên đó có thể vô cùng nguy hiểm!”
Tần Vũ lo lắng nói qua điện thoại.
Thật ra gần đây Hắc Băng Đài đã tổn thất không ít thành viên ở Phi Lục.
Thậm chí có những thành viên vốn sinh ra ở Phi Lục cũng đồng loạt bị ra tay độc ác.
“Lục Hoài Viễn không thể chết ở Phi Lục, điều này ảnh hưởng tới việc thương nhân của Hoa Quốc chúng ta có thể kinh doanh bình thường tại các nước khác hay không!”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên trả lời.
Tần Vũ ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu mới nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, theo tin tình báo đáng tin cậy của chúng tôi, Lục Hoài Viễn đang bị nhốt bên dưới một kim tự tháp!”
“Thế nhưng muốn tiến vào khu vực đó thì e rằng sức lực của một người là không đủ!”
“Hắc Băng Đài của chúng tôi ở bên đó vẫn còn một tiểu đội hành động, tôi có thể bảo bọn họ chi viện cho cậu, còn nữa, một đội viên trong số đó chính là cháu gái của ông Dương, phiền cậu để ý một chút!”
Hả?
Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn hơi băn khoăn hỏi: “Ông Dương? Ông Dương nào?”
“Dương Hưng Hoa, hiện là một trong số các trưởng lão của Long Các, trước đây tôi đã chuẩn bị đích thân tới Phi Lục, nhưng ý của Thiên Tử là để cậu đi giải quyết vấn đề ở Phi Lục, tôi đi Vy Hào, do đó sự uỷ thác của ông Dương phải nhờ cả vào cậu Tiêu rồi!”
Tần Vũ giải thích qua điện thoại.
Dương Hưng Hoa?
Tiêu Chính Văn cũng có chút ấn tượng về người này, tính cách cũng được coi là chính trực, hơn nữa còn hết mực trung thành với quốc gia!
Vậy nên Tiêu Chính Văn cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.
“Được thôi, cô ấy tên là gì?”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên hỏi.
“Dương Linh Nhi! Còn nữa, đội trưởng của tiểu đội hành động đó có nhiều kinh nghiệm tại địa phương, tên là La Quốc Hoa! Tới lúc đó tôi sẽ cử người đó tới đón cậu!”
Tần Vũ trầm giọng nói.
“Được, sáng ngày mai tôi sẽ xuất phát!”
Sau đó, Tiêu Chính Văn nói với Tần Vũ về thời gian cất cánh và hạ cánh của chuyến bay mình đã đặt xong.