Bên ngoài toà nhà trước tiên là sự im lặng chết chóc, tiếp theo đó là những tiếng hoan hô rầm rộ.
“Nếu như nguy hiểm đã qua đi thì tôi sẽ mau chóng cho nhân viên của công ty vào trong giúp đỡ tìm kiếm, bọn họ quen thuộc với công ty nhiều hơn, cũng dễ tìm thấy hơn”, lính cứu hỏa nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhanh chóng quay trở lại trong toà nhà, bắt đầu tìm kiếm kỹ lưỡng.
Bên trong chiếc thùng xanh đầy bụi, Khương Vy Nhan khó khăn hít thở, miệng bắt đầu lẩm bẩm một cách mơ hồ.
“Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn…”
Sau hơn một tiếng đồng hồ, mọi người di chuyển được vật nặng chắn trên thùng xanh đi, quả nhiên Khương Vy Nhan đang nằm bên trong, thế nhưng lúc này cả người cô đã đầy mồ hôi, hô hấp cũng vô cùng yếu ớt.
“Mau, mau thông báo cho mọi người”, lính cứu hỏa ôm Khương Vy Nhan ra ngoài.
Lúc Tiêu Chính Văn chạy tới nơi, phát hiện ra tất cả phản ứng cơ thể mà Khương Vy Nhan biểu hiện ra đã cực kỳ nghiêm trọng, nếu như không nhanh chóng làm gì đó, đợi đến khi não bị thiếu oxi quá lâu, dù không chết thì cũng sẽ biết thành một người ngớ ngẩn thậm chí là người thực vật.
Tiêu Chính Văn lập tức ôm lấy Khương Vy Nhan rồi xông về phía xe cứu hộ.
…
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tiêu Chính Văn sốt ruột chờ đợi.
“Đã tìm được kẻ ra tay chưa?”, Tiêu Chính Văn nhìn thấy Long Lân đang chạy về phía mình thì lên tiếng hỏi.
“Tìm được rồi, bây giờ đã bị tôi tống giam”, Long Lân nói.
“Chúng tôi cũng tra ra tư liệu về hắn, người này vốn dĩ là một thợ điện, là một tên côn đồ, sống nương tựa với mẹ qua ngày, bởi vì đòi nợ rồi bị ông chủ tạt axit sunfuric đậm đặc khiến cho vẻ ngoài biến dạng nên hắn vô cùng chán đời và căm hận ông chủ”.
Long Lân nói: “Dựa theo tình hình tìm hiểu trước mắt, người này rất có khả năng bị người ta lợi dụng”.
“Đợi lát nữa tôi sẽ đích thân đến thẩm vấn hắn, tìm ra kẻ chủ mưu đứng phía sau!”
Không thể cảm nhận được bất cứ cảm xúc gì giọng nói của Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng rất rõ ràng, người này đã bị liệt vào danh sách nhất định phải giết trong cuốn sổ sinh tử của Tiêu Chính Văn.
Bất luận bản thân hắn đã gặp phải chuyện gì thì tuyệt đối cũng không được phép ra tay với Khương Vy Nhan, đây là chuyện mà anh không thể khoan nhượng được nhất!
“Long Vương, anh cứ yên tâm, vợ anh ở hiền ắt sẽ gặp lành, sẽ không có chuyện gì đâu”, Long Lân nói.
Vừa nói dứt lời, đèn trên phòng phẫu thuật liền tắt ngúm.
Một bác sĩ bước ra từ bên trong, đang cởi bỏ áo khoác trắng.
“Bác sĩ, sao rồi ạ?”, Tiêu Chính Văn tiến lên phía trước.
“Người không sao, chỉ là thời gian thiếu oxi tương đối lâu, vẫn xem như may mắn vì được cứu chữa kịp thời, nếu như muộn thêm mười phút nữa thì e rằng sau này chỉ có thể nằm trên giường bệnh sống qua ngày mà thôi”.
“Dù vấn đề không lớn, thế nhưng bệnh nhân tỉnh dậy cơ thể sẽ rất yếu, hơn nữa đầu cũng sẽ đau bất thường, phải chăm sóc và hỗ trợ cô ấy phục hồi thật tốt, khoảng chừng một tuần lễ sẽ đỡ hơn rất nhiều”.
Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ”.
Tiêu Chính Văn thở phào một hơi.
Bác sĩ lại đánh giá Tiêu Chính Văn thêm một lượt rồi rời đi.
Tiêu Chính Văn bước vào trong phòng, Khương Vy Nhan đang đeo máy thở.
“Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi thật nhiều, đừng thường xuyên gây ồn cho cô ấy”.
Y tá dặn dò vài câu rồi cũng rời đi.
Mắt Khương Vy Nhan vẫn đang nhắm nghiền, lông mi khẽ rung lên.
“Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn… đừng bỏ em ở lại một mình”.
Giọng nói của Khương Vy Nhan mang theo cả tiếng khóc.
Tiêu Chính Văn phát hiện ra Khương Vy Nhan đang nói mớ, trong lòng vui vẻ không thôi, cũng vô cùng áy náy tự trách.
Những ngày gần đây, Tiêu Chính Văn đã chuẩn bị tốt đủ loại dự đoán ứng phó, bảo vệ cô, che chở cô, không để cho cô bị thương dù chỉ một chút.
Thế nhưng, những việc ngoài dự tính vẫn cứ nối tiếp nhau xảy ra!
Điều này khiến cho Tiêu Chính Văn vô cùng khó chịu!
Dù bản thân anh là vua Bắc Lương, thế nhưng vẫn không thể ngăn chặn việc người thân ở bên cạnh mình bị hãm hại đủ kiểu!
Những kẻ thù tiềm ẩn giống như nấm mọc sau mưa, từng tên từng tên nối đuôi nhau xuất hiện!
Bạn vĩnh viễn không thể lường trước được, có thể vào lúc bạn đang đi trên đường, sẽ có một sát thủ xuất hiện rồi đột nhiên đánh úp bạn!
Sau khi hít sâu vào một hơi, ánh mắt Tiêu Chính Văn liền trở nên sáng rực.
Bất luận ra sao, chỉ cần dám ra tay với Khương Vy Nhan, không cần biết hắn là người như thế nào, dù có là nhân vật khủng bố đến đâu, Tiêu Chính Văn cũng sẽ tự tay mình giết chết!
Anh bước vào trong, khẽ vuốt ve gương mặt của Khương Vy Nhan.
Không biết tại vì sao, khoảnh khắc tay Tiêu Chính Văn vừa chạm vào Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan vốn dĩ vẫn đang nói mớ chợt yên tĩnh trở lại, gương mặt còn mang theo nụ cười bình tĩnh.
Không chỉ có như vậy, Khương Vy Nhan còn dùng tay giữ chặt lấy tay Tiêu Chính Văn theo bản năng, không cho phép anh rút ra.
Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngồi bên cạnh cô một tiếng đồng hồ, đợi đến khi Khương Vy Nhan xoay người buông tay ra, anh mới có thể rút tay mình trở về.
“Vợ à, em nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại cứ giao cả cho anh”.
Tiêu Chính Văn nói nhỏ đầy dịu dàng rồi khẽ hôn lên trên trán Khương Vy Nhan một cái.
Tiêu Chính Văn quay người rời đi, bây giờ anh phải tới thẩm vấn tên khốn kia.