Ngay lập tức, đạn bay loạn xạ khắp cả phòng bao, các loại bàn, mạt chược, bài, chai rượu đều vỡ nát!
Thế nhưng.
Sau khi tiếng súng dừng lại, gã đầu trọc cũng được đỡ dậy.
Gã chống eo, ánh mắt ác độc nhìn về phía phòng bao hỗn loạn trước mắt mình!
Trên đất đã có vài cái xác cả người toàn vết đạn, hoàn toàn bị bắn cho nát bét!
“Người đâu?”
Gã đầu trọc gào lên một tiếng!
Cũng đúng lúc này, một cái xác đột nhiên bay ra!
Tiêu Chính Văn đứng lên từ trong đống xác, trong tay cầm hai khẩu súng, bắn nhanh về phía mười mấy tên đang đứng trước cửa!
“Pằng pằng pằng!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc!
Mười mấy tên ở cửa căn bản không kịp phản ứng, đạn đã ghim lên người bọn chúng giống như dây pháo!
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên trước cửa đều ngã quỵ xuống đất!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gã đầu trọc sợ đến mức tè cả ra quần!
Bởi vì ban nãy tất cả đạn đều lướt qua người hắn rồi mới ghim lên người đám thuộc hạ đang đứng hai bên.
Tiếng súng dừng lại, gã đầu trọc quỳ luôn xuống đất, cả người run lẩy bẩy, bên dưới là một bãi nước màu vàng nhạt!
Tiêu Chính Văn điềm nhiên bước đến trước mặt gã đầu trọc, chĩa súng lên đầu gã, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ai bảo các anh làm như vậy?”
Chuyện này ngay từ đầu đã vô cùng kỳ quái.
Gã đầu trọc sợ ngu người, lắp bắp trả lời: “Là… là Khương Văn Kỳ sai tôi làm thế, ông ta cho tôi mười triệu tệ, bảo tôi bắt Khương Học Bác và Từ Phân lại, sau đó dụ mấy người đến đây rồi lợi dụng thời cơ bắt hết mấy người lại”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn liền hiểu ra.
“Tại sao lại làm như thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Gã đầu trọc liều mạng lắc đầu, nói: “Đại ca, tôi cũng không biết, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi. Nhưng tôi nghe lén được bọn họ muốn độc chiếm chuyện hợp tác với bên nước ngoài gì đó, nói là chỉ cần mấy người này xảy ra chuyện thì việc hợp tác nhất định sẽ do bọn họ phụ trách”.
Tiêu Chính Văn cau mày, đột nhiên hiểu ra, rồi bóp cò, “pằng” một tiếng, viên đạn lạnh lùng kết liễu sinh mạng của gã đầu trọc.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho người của điện Thần Long: “Cử mấy người đến đây xử lý chỗ này đi”.
Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi sòng bạc ngầm.
Khi anh gặp lại Khương Vy Nhan, cô liền lao thẳng về phía anh rồi ôm chặt lấy, vừa khóc vừa nói: “Chồng à, anh không sao, tốt quá rồi, em lo lắng chết mất thôi”.
Tiêu Chính Văn bật cười, khẽ xoa lưng Khương Vy Nhan rồi an ủi: “Yên tâm đi, dù sao thì chồng em cũng là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, đối phó với mấy tên này có gì khó khăn đâu”.
Khương Vy Nhan buông Tiêu Chính Văn ra, hờn dỗi lườm anh một cái, nói: “Những người đó sao rồi?”
Tiêu Chính Văn sợ Khương Vy Nhan lo lắng nên đành nói: “À, báo cảnh sát tóm gọn cả lũ rồi”.
“Đúng rồi, gần đây Khương Văn Kỳ có điểm gì kỳ lạ không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Bác cả à?”, Khương Vy Nhan ngơ ngác, nói: “Không, gần đây mấy người bác cả rất nghiêm túc, vẫn luôn giúp đỡ em, sao vậy anh?”
“À, không có gì, đi thôi, chúng ta về nhà nào”, Tiêu Chính Văn bật cười, nhưng lại không nói kẻ chủ mưu phía sau cho Khương Vy Nhan biết.
Đến khi bọn họ trở về nhà, Tiêu Chính Văn mượn cớ có chuyện để đến công ty nhà họ Khương một chuyến.
Đến công ty, anh lao thẳng tới phòng làm việc của Khương Văn Kỳ!
Mà lúc này, Khương Văn Kỳ cũng vừa nhận được điện thoại từ thị trấn Khang Nam, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.
“Cái gì? Ngũ Long chết rồi sao? Sòng bạc ngầm cũng bị điều tra ư?”, Khương Văn Kỳ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng cúp điện thoại, tự mình lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng làm việc liền vang lên giọng nói của trợ lý: “Anh Tiêu, anh không thể đi vào, giám đốc Khương đang bận họp…”
“Rầm!”
Cửa phòng làm việc bị lực mạnh đá văng ra, Tiêu Chính Văn lạnh lùng xông vào, túm lấy cổ áo của Khương Văn Kỳ, lạnh lùng cảnh cáo: “Họ Khương kia, tôi cảnh cáo ông! Nếu như còn làm ra bất kỳ chuyện gì với Khương Vy Nhan và gia đình cô ấy thì tôi sẽ giết chết ông!”
Câu nói này bừng bừng sát khí!
Nhiệt độ trong phòng làm việc nhanh chóng giảm xuống cực hạn!
Khương Văn Kỳ cũng bị cổ áo xiết cho thở không ra hơi, nuốt nước bọt, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đang nói gì thế, tôi hoàn toàn không hiểu ý của cậu, cậu buông tôi ra, nơi này là công ty nhà họ Khương!”
Hừ!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, thẳng tay ném Khương Văn Kỳ qua một bên, ông ta nặng nề ngã xuống đất, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cay độc!
“Khương Văn Kỳ, ông không cần phải giả vờ với tôi ở đây! Ông làm gì thì tự khắc trong lòng ông rõ! Lần này tôi đến chỉ để cảnh cáo! Đương nhiên, đây cũng là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu còn có thêm lần nào nữa thì tôi sẽ đích thân tiễn ông về với suối vàng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói rồi quay người rời khỏi công ty nhà họ Khương.
Khương Văn Kỳ bò dậy, sắc mặt vô cùng u ám, phẫn nộ đập vỡ ly trà, gào mồm lên: “Đáng chết! Đáng chết! Tức chết mất! Một tên vua Bắc Lương tiền nhiệm đã bị bãi chức thì có cái gì mà kiêu ngạo và đắc ý chứ? Dám cảnh cáo tao à? Tao không tin mày dám làm gì tao!”
Mà bên này, sau khi rời khỏi công ty nhà họ Khương, Tiêu Chính Văn trở về biệt thự.
Khương Vy Nhan đã đến bệnh viện chăm sóc Khương Học Bác và Từ Phân.
Anh vừa bước vào biệt thự thì một sứ giả của điện Thần Long đã xuất hiện ngay sau lưng, quỳ một gối xuống đất rồi nói: “Long Vương, Viên Lãng của nhà họ Viên và nhà họ Quý ở Giang Bắc đã có động tĩnh rồi”.
Nghe thấy vậy, lông mày Tiêu Chính Văn liền giãn ra, khoé miệng nhếch lên nụ cười khẩy, nói: “Được, tôi biết rồi”.
Nhà họ Viên, cuối cùng thì mấy người cũng không ngồi yên được nữa rồi.
Tối đó, Tiêu Chính Văn liên lạc với Long Lân và Long Nhất, quyết định cùng nhau đến tỉnh Giang Bắc thêm lần nữa.
Sau khi tới tỉnh, gia chủ Quý Tốn của nhà họ Quý đã cho sẵn người tới tiếp đón.
“Cậu Bạch, gia chủ nhà chúng tôi mời cậu tới Tuý Hương Lâu”.
Tiêu Chính Văn điềm nhiên đáp lời: “Được, lát nữa tôi sẽ đến”.
Mà lúc này, tại Tuý Hương Lâu – nhà hàng lớn nhất tỉnh Giang Bắc.
Trong phòng bao sang trọng nhất, ba người Quý Tốn, Quý Thiên Hào, Viên Lãng ngồi ở đây đã lâu.
“Sao cậu Bạch còn chưa đến nhỉ?”, Quý Thiên Hào là một kẻ nóng vội, lúc này đã hỏi với vẻ bất mãn.
Quý Tốn lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, nói: “Nói ít thôi, yên tĩnh ngồi đợi đi”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía Viên Lãng, hỏi: “Cậu Viên, cậu cảm thấy tối nay cậu Bạch có đến không?”
Viên Lãng cười nhạt, nói: “Sẽ đến thôi”.
Nói xong, cửa phòng bao liền mở ra.
Tiêu Chính Văn mặc vest màu trắng, đeo kính, thoạt nhìn trông vô cùng phong độ.
Sau lưng anh còn có Long Lân và Long Nhất mặc vest màu đen.
“Cậu Bạch, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mời ngồi, mời ngồi”, Quý Tốn vội vàng đứng dậy tiếp đón.
Tiêu Chính Văn ung dung gật đầu sau đó ngồi xuống, vắt chéo chân, nói: “Gia chủ Quý, muộn như vậy rồi còn tìm tôi, có chuyện gì thế?”
Quý Tốn cười ha ha rót rượu cho Tiêu Chính Văn rồi lên tiếng: “Cậu Bạch, còn không phải là muốn bàn chuyện đầu tư với cậu hay sao”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Nếu là chuyện đầu tư thì giữa chúng ta không có gì để bàn bạc, tất cả đều dựa vào chế độ và quy tắc của công ty chúng tôi để chọn ra công ty ưu tú nhất. Chỉ cần công ty của gia chủ Quý đủ mạnh thì đương nhiên có thể hợp tác với chúng tôi”.
“Chuyện này…”, Quý Tốn hơi sững sờ, ánh mắt nhìn sang Viên Lãng.
Viên Lãng cười nhạt, nói: “Anh Bạch, chắc anh cũng biết thực lực phía sau của nhà họ Viên tôi, nếu như hợp tác cùng với chúng tôi thì dự án lần này ít nhất cũng mang lại cho anh một trăm tỷ tệ tiền lợi nhuận”.
Ha ha.
Tiêu Chính Văn nói: “Anh Viên, anh cũng biết đấy, tôi không thiếu tiền, đối với tôi mà nói thì tiền chỉ là con số mà thôi”.
Nghe vậy, Viên Lãng liền cau mày hỏi: “Vậy anh Bạch có hứng thú với gì vậy?”
“Nghe nói nhà họ Viên năm xưa chiếm được những mảnh giấy cũ của một bộ sách cổ từ trong tay nhà họ Tiêu, tôi rất có hứng thú với những món đồ mang hơi hướng văn hoá lịch sử như vậy”, Tiêu Chính Văn ung dung nói, “Không biết nhà họ Viên có thể cho tôi mượn chúng xem một chút không?”