Đột nhiên, một tia sáng rực rỡ tỏa ra, âm thanh chết chóc rung chuyển bầu trời.
Hàng ngàn đệ tử nhà họ Khổng xông lên, nhưng đã tan biến trong màn ánh sáng trong chốc lát.
Các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ vừa xông đến gần Chư Thiên Thần Điện đã trở thành bia tập bắn sống.
Đám người Hồng Ấn tàn sát không thương tiếc, trong chốc lát, hàng chục nghìn đệ tử ở vùng ngoài lãnh thổ đã chết trước cửa Chư Thiên Thần Điện.
Đây không phải chiến trường, mà là địa ngục nhân gian, mười vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới điên cuồng chém giết.
Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến những chuyện đang xảy ra ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, mà đưa mắt nhìn về sơn cốc.
Khi Tiêu Chính Văn định khóa chặt vị trí của làng Khổng Thánh, thì trên bầu trời truyền đến một tiếng động lớn.
“Bùm bùm bùm!”
Ánh sáng rực rỡ rải khắp mặt đất, chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời đêm!
Đồng thời các cực của địa cầu bị đảo lộn, tất cả đồng hồ trên thế giới đều ngừng hoạt động.
Thời gian như thể ngừng trôi.
Trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy chói mắt, giữa trung tâm vòng xoáy có những vệt sáng màu lam.
Hành lang thời không xuất hiện trên bầu trời địa cầu, khiến thời gian của cả thế giới dừng lại.
Tiêu Chính Văn vội vàng phất tay, ra hiệu cho âm binh ngừng tiến công, sau đó quay đầu nhìn về phía hành lang thời không.
Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ngẩng đầu lên nhìn vòng xoáy màu lam đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
“Cậu Tiêu, đó là…” Tần Lương Ngọc cũng nghi hoặc, lẽ nào đây là trò quỷ quái khác của Chư Thiên Thần Giới?
Càng là như vậy thì càng phải nhanh chóng kết thúc trận chiến với Chư Thiên Thần Giới, nếu không, bốn phương tám hướng đều có địch.
“Đó là hành lang thời không!” Tiêu Chính Văn nhìn cổng hành lang thời không, bình tĩnh nói.
Hành lang thời không?
Tần Lương Ngọc cũng chưa từng nhìn thấy hành lang thời không thật sự là thế nào.
Mặc dù ở vùng ngoài lãnh thổ cũng có truyền thuyết liên quan, nhưng hầu hết mọi người chỉ coi đó là một câu chuyện hư ảo mà thôi.
“Trên đời này thật sự có hàng lang thời không sao?” Viên Thiên Canh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào lối vào của hành lang thời không.
“Đúng vậy, mọi người chuẩn bị đi, hành lang thời không mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, chúng ta nhất định không được bỏ lỡ cơ hội lần này.
Tiêu Chính Văn nói xong liền phất tay ra hiệu cho mọi người.
Một giây sau, trong vòng xoáy xanh khổng lồ xuất hiện một thành trì to lớn.
Thành trì đó đơn giản, sừng sững như cổng trời, xây trên không trung.
Một luồng khí tức cổ xưa ập tới, không khí trở nên căng thẳng.
“Rút quân!”
Tiêu Chính Văn phất tay ra hiệu cho Phù Kiên, âm binh rút lui về âm phủ như thủy triều.
Tiêu Chính Văn cũng dẫn người trở về giới thế tục.
Lúc Tiêu Chính Văn trở về Long Kinh, Võ Anh Hào cũng đến văn phòng của tập đoàn Vy Nhan.
Võ Anh Hào trở lại lần này mang đến cho người ta một luồng khí tức mạnh mẽ phi thường, thậm chí còn khiến người ta phải sùng bái.
Hiển nhiên, sau khi dung hợp Thánh Huyết Đế Tuấn, Võ Anh Hào đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh.
Tiêu Chính Văn không hề kinh ngạc chút nào, vì dù sao đó cũng là Thánh Huyết của Đế Tuấn.
“Anh Tiêu, anh vẫn khỏe chứ?”
Võ Anh Hào mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp, Võ Thế Tử nay đã khác xưa rồi nhỉ!” Tiêu Chính Văn khẽ cười, ra hiệu cho Võ Anh Hào ngồi xuống nói chuyện.
“Anh Tiêu, hành lang thời không đã xuất hiện rồi, lẽ nào cậu không định đi tìm hiểu sao?” Võ Anh Hào nhấp một ngụm trà, cười hỏi.
Tiêu Chính Văn trầm tư hồi lâu rồi nói: “Hành lang thời không mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, nếu tôi nói không có hứng thú thì là nói dối”.
“Nhưng nếu tôi rời khỏi giới thế tục, đến hành lang thời không thì e rằng vùng ngoài lãnh thổ sẽ xảy ra biến cố lớn!”
“Anh Tiêu, nhà họ Võ và nhà họ Doanh sẽ không ngồi yên đâu. Bây giờ nhà họ Khổng đang ở thế yếu, không thể làm gì vùng ngoài lãnh thổ, xin anh Tiêu hãy yên tâm!” Võ Anh Hào bảo đảm với Tiêu Chính Văn.
Trong chuyến đi đến hành lang thời không lần này, người bạn đồng hành đáng tin cậy duy nhất của Võ Anh Hào là Tiêu Chính Văn.
Nếu dựa vào sức lực của mình thì không thể đi hết hành lang thời không, cho nên anh ta mới đặc biệt tới đây để thương lượng.
Thực ra rất cả hoàng tộc đều biết đến sự tồn tại của hành lang thời không, cũng biết rõ ý nghĩa của hành lang thời không, Chư Thiên Thần Giới mạnh mẽ như vậy cũng là vì có liên quan đến hành lang thời không.
“Được thôi, nếu đã vậy, thì mọi người cùng đi tìm hiểu thử xem!” Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.
Cùng lúc đó, ở phía Chư Thiên Thần Giới, Thiên Tuyệt cũng nhận ra sự thay đổi lớn ở địa cầu, lúc nhìn thấy thành trì cổ kính, bọn họ cũng ngừng tấn công.
“Hành lang thời không đã xuất hiện ở địa cầu!”
“So với di tích Long Tộc, hành lang thời không quan trọng hơn nhiều! Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này!”
Một vị thiên tài nói.
Hồng Ấn dù không cam lòng nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Dù sao ý nghĩa của hành lang thời không cũng vượt xa ân oán với Tiêu Chính Văn.
Bên kia, Võ Anh Hào đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói với Tiêu Chính Văn: “Thực ra, trước chúng ta, đã có sáu vị Đại Thánh tiến vào hành lang thời không!”
“Đại Thánh? Anh Võ nói đến…” trong đầu Tiêu Chính Văn nảy ra vài cái tên lưu truyền từ thời cổ đại.
Chương 2832: Điểm đến cuối cùng
Dám tự xưng là Đại Thánh, hoặc là được người đời sau gọi là Đại Thánh, nhìn khắp vạn cổ cũng chỉ có vài người như vậy mà thôi!
Hoả Thần Chúc Dung, Thuỷ Thần Hình Thiên, Thương Hiệt, Thần Nông, Chuyên Húc, Đế Cốc!
Thậm chí ngay cả Hoàng Đế cũng chưa thể xếp chung, cũng có thể nói rằng Đại Thánh thực thụ cũng chỉ có sáu người này mà thôi!
Trong ba giới trên trái đất, Đại Thánh lưu danh thiên cổ cũng đều có quan hệ cực kỳ mật thiết với hành lang thời không!
Hàng vạn năm nay, trên trái đất cũng chưa từng xuất hiện Đại Thánh giống như sáu người bọn họ, chính bởi vì quan hệ của hành lang thời không.
Những Đại Thánh tới từ thời kỳ thượng cổ này đã sáng tạo nên tất cả mọi thứ của thế giới này!
Nếu như không có Hoả Thần Chúc Dung thì chắc hẳn tất cả mọi người vẫn còn sống cuộc sống ăn lông ở lỗ.
Nếu không có Thương Hiệt tạo ra chữ viết thì tới tận bây giờ loài người vẫn đang chìm trong mông muội!
Mặc dù chỉ có chữ viết của Hoa Quốc là kế thừa từ chữ viết tượng hình, thế nhưng tất cả mọi kiểu chữ viết trên thế giới đều bắt nguồn từ chữ vuông của Hoa Quốc!
Trong cuốn sách có liên quan tới lịch sử Âu Lục được xuất bản từ mấy chục năm về trước đã chỉ ra rất rõ rằng Khoa Đẩu Văn được phát minh sáng tạo ra sau khi chữ vuông du nhập vào Âu Lục.
Tác giả của bộ sách đó còn đặc biệt đưa ra rất nhiều ví dụ thực tế!
Ví dụ như trong ngôn ngữ của Âu Lục, chỉ có Cá, Thập, Bách, Thiên chứ không có Vạn, mà trong chữ viết của Hoa Quốc thì sự diễn đạt về con số lại là chuẩn xác nhất.
Hơn nữa, còn có người từng phát hiện ra ở bên trong viện bảo tàng Phổ rằng một loạt học giả thiên văn như Copernicus đã viết thư cho giáo sĩ Tư Thiên Giám đi sứ Đại Minh.
Nội dung được viết bên trong chính là một số nghi vấn có liên quan tới việc đo lường quỹ đạo sao do mấy người Copernicus đưa ra.
Mà giáo sĩ lại sử dụng nội dung bên trong bản thảo của Tư Thiên Giám Đại Minh, nói cách khác, trước thời kỳ giữa của Đại Minh thì cả Âu Lục còn chẳng tồn tại lịch pháp!
Một dân tộc ngay cả lịch pháp cũng không có thì sao có thể có nền nông nghiệp phát triển, không có nền nông nghiệp phát triển thì không thể sở hữu dân số lớn!
Mà dân số mới là tiêu chuẩn để đo sự văn minh của một quốc gia trong thời kỳ cổ đại!
Nói cách khác, Hoa Quốc mới là tổ tiên thật sự của thế giới này!
Cho dù ở phương diện nhân văn hay là khoa học kỹ thuật thì Hoa Quốc vẫn luôn đứng ở đỉnh cao thế giới!
Tất cả những chuyện này đều khởi nguồn từ hành lang thời không, vậy nên khi Tiêu Chính Văn đọc được ghi chép có liên quan tới hành lang thời không ở bên trong Thiên Sơn Thư Lục thì đã rất có hứng thú với hành lang thời không!
Thứ gọi là Thiên Tiên bên trong truyền thuyết cũng có liên quan tới hành lang thời không.
Dựa theo ghi chép bên trong Thiên Sơn Thư Lục, Thiên Tiên thực sự căn bản không có sự khác biệt về cảnh giới mà chỉ là một kiểu xưng hô đơn thuần mà thôi!
Chỉ cần đột phá cảnh giới Thiên Cảnh cấp chín là có thể xưng là Tiên!
Thánh Nhân và Đại Thánh bên trên đã vượt qua phạm vi của Tiên từ lâu!
Thế nhưng trong mắt một số người con cưng của trời, chỉ có cao thủ ở ngưỡng Đại Thánh mới ở cảnh giới Thiên Tiên thực sự, có thể tự do qua lại giữa các vũ trụ lớn!
Tiện tay là có thể huỷ diệt thế giới một phương, thậm chí có thể lật đổ cả một vũ trụ, hoặc là tự tạo ra vũ trụ một phương!
Đây chính là cách biệt của tầm nhìn, Tiêu Chính Văn đã nắm rõ những thứ này từ lâu!
“Thật ra bên trong hành lang thời không ẩn chứa vô vàn hiểm nguy, người bình thường căn bản chẳng thể đi hết, ngay cả Thuỷ Thần Hình Thiên của thời kỳ thượng cổ cũng chỉ đi được một nửa mà thôi!”
Võ Anh Hào thở dài.
Thân là người kế thừa của hoàng tộc, Võ Anh Hào từ nhỏ đã hiểu rõ về những thông tin bí mật của thời kỳ thượng cổ này như trong lòng bàn tay, so với những người khác, anh ta càng hiểu rõ về sự nguy hiểm của hành lang thời không!
“Ồ? Anh Võ sao lại nói ra lời này?”, Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.
“Thật ra thời đại của Thương Hiệt không chỉ có một mình ông ta tiến vào hành lang thời không, Hậu Nghệ cũng là một trong số đó, còn có hàng trăm người cũng cùng tiến vào con đường rèn luyện giống như bọn họ!”
“Thế nhưng kết quả lại chỉ có một mình ông ta bình an trở về, những người khác đều bị chôn vùi bên trong hành lang thời không!”
“Đây cũng là lý do quan trọng giải thích tại sao Hậu Nghệ không có truyền nhân!”
Võ Anh Hào nói với biểu cảm nghiêm trọng.
Hành lang thời không vừa là nơi để rèn luyện, nhưng cũng là nơi chôn thân của vô số nhân vật anh hùng!
Từ cổ chí kim, không biết có bao nhiêu người con cưng của trời từng làm chấn động cả một thời đại đã ôm hận nằm lại bên trong hành lang thời không!
Có điều chính vì hành lang thời không có muôn vàn hiểm nguy, mỗi một người có thể sống sót đi ra tới cuối cùng đều trở thành Đại Thánh tối cao vô thượng!
Vậy nên đối với tất cả mọi người mà nói thì hành lang thời không đều có một sức hấp dẫn gần giống như ma tuý.
Lần này, hành lang thời không cũng hoàn toàn mở ra!
“Chỉ có hành lang thời không được mở ra bên phía địa cầu sau cùng mới có thể gặp được Thời Không Thánh Thành! Đây cũng là lý do tại sao mấy hoàng tộc lớn đều bất chấp nhảy vào hành lang thời không!”
“Nghe nói người có thể tới được Thời Không Thánh Thành sẽ có được bản lĩnh vật đổi sao dời, có thể tự do qua lại bên trong bất cứ thời không nào!”
“Phá vỡ cấm kỵ của thời không, có được cơ thể bất tử thực thụ!”
Võ Anh Hào càng nói thì biểu cảm càng trở nên nghiêm trọng.
Nghe thấy lời này, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi chấn động!
Chả trách mấy chục nghìn năm trở lại đây, Chư Thiên Thần Giới chưa từng buông bỏ ý định công đánh địa cầu, cho dù vào thời kỳ Thần Vương Đế Tuấn đã làm cho Chư Thiên Thần Giới bị thiệt hại nặng nề thì cũng không thể khiến cho bọn họ chấm dứt chiến tranh!
Hoá ra là bởi vì chỉ có thông qua đường dẫn bên phía địa cầu tiến vào hành lang thời không thì mới có thể tới được Thời Không Thánh Thành!
Nơi đó mới là điểm đến cuối cùng của tất cả mọi người!
Chương 2833: Phản hồi của nhà họ Trần
Vào lúc Tiêu Chính Văn đang nói chuyện với Võ Anh Hào, mấy người Long Nguyệt và Long Hình cũng dẫn theo mấy người Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng đẩy cửa bước vào bên trong.
“Long Vương, hiện giờ chỉ thiếu một mình Trần Huy Tổ! Ông ta vẫn ở nhà họ Trần, chúng tôi nhất thời không liên hệ được!”, Long Nguyệt tiến lên trước một bước, báo cáo với Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, không phải anh định dẫn bọn họ cùng vào trong hành lang thời không đấy chứ?”, Võ Anh Hào nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khác lạ.
Với thực lực bây giờ của Võ Anh Hào thì còn chẳng dám đảm bảo bản thân có thể trở về toàn thây, mấy người Long Nguyệt đi thì không phải giống như tự nộp mạng hay sao?
“Không sai! Hành lang thời không mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này!”, Tiêu Chính Văn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh Tiêu, xin đừng trách tôi nói thẳng! Cho dù là anh hay là tôi, tới hành lang thời không, có thể trở ra toàn thây hay không còn chưa nói trước được, bọn họ mà đi thì gần như chỉ còn đường chết!”
“Không phải là tôi coi thường anh Tiêu mà là bên trong hành lang thời không có quá nhiều biến số, cho dù là Nguỵ Tiên đỉnh cao thì cũng chỉ có thể quanh quẩn ở ngoài cửa mà thôi chứ không dám vào trong quá sâu!”
Võ Anh Hào nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Hành lang thời không còn có biệt danh là quê hương của Đại Thánh, cũng chính đây là nơi sinh ra Thánh Nhân và Đại Thánh, có thể thấy được đó là nơi nguy hiểm tới độ nào!
“Nếu như không rèn luyện thì lúc nào bọn họ mới có thể trưởng thành? Dù là điện Thần Long hay là thế tục thì đều không thể chỉ dựa vào sự bảo vệ của một mình tôi!”
“Vả lại, sớm muộn gì cũng tới ngày phải kết oán với Chư Thiên Thần Giới, đến lúc đó, nếu như thế tục không có thực lực mạnh mẽ thì chắc chắn sẽ bị Chư Thiên Thần Giới tiêu diệt!”
“Thay vì tới lúc đó nước mất nhà tan, chi bằng bây giờ mạo hiểm thử một lần!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Thật ra với trình độ hiểu biết của Tiêu Chính Văn về hành lang thời không thì bảo vệ tính mạng của vài người chỉ là chuyện nhỏ.
Hơn nữa mấy người Long Nguyệt cũng cực kỳ có niềm tin vào Tiêu Chính Văn!
Chỉ cần là dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Chính Văn, bọn họ căn bản không thể gặp nguy hiểm tới tính mạng!
Cho dù thật sự giống như Võ Anh Hào nói, vì thế tục, vì Hoa Quốc, bọn họ cũng sẽ không khước từ!
Võ Anh Hào thấy mấy người Long Nguyệt đều mang theo vẻ mặt bình thản thì cũng chỉ đành gật đầu nói: “Nếu đã như thế thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là các vị nhất định phải thật cẩn thận mới được!”
Thật ra không phải Võ Anh Hào chưa từng nghĩ tới chuyện dẫn con cháu nhà họ Võ tới hành lang thời không, chỉ là khí thế và sự dũng cảm này không phải ai cũng có!
“Cho dù bọn họ chẳng thể đi hết cả chặng đường thì cũng có thể tìm ra được một số “cảng tránh gió” bên trong chặng đường này, hàng chục nghìn năm trở lại đây, cũng có không ít người dân Hoa Quốc xây dựng cứ điểm ở bên trong hành lang thời không!”
“Tôi tin rằng nể tình đồng bào, đối phương cũng sẽ không thấy chết không cứu!”, Võ Anh Hào trầm tư một lúc rồi lại lên tiếng.
“Ồ? Bên trong hành lang thời không còn có người của Hoa Quốc chúng ta ư?”, Long Hình nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên, từ xưa tới nay, cũng chỉ người Hoa Quốc mới có tư cách tiến vào hành lang thời không, hơn nữa theo như tôi được biết, còn có không ít nhân vật lớn bên trong truyền thuyết, vẫn ở lại bên trong hành lang thời không!”
“Vậy nên nếu thật sự các vị thực sự gặp phải nguy hiểm tới tính mạng thì vẫn còn có cơ hội sống sót!” Võ Anh Hào nói.
“Ồ? Thật sao?”, Tần Lương Ngọc lên tiếng với vẻ không dám tin.
“Đương nhiên có, Đế Tân và Khương Thượng đều ở bên trong, bề ngoài Khương Thượng là môn đồ của Côn Luân, thế nhưng thực tế thì không phải, ông ta là do Võ Vương cử đi truy sát Đế Tân!
“Hơn nữa thực lực của bản thân Khương Thượng cũng có thể xưng là con cưng của trời một thời, cũng là nhân vật đủ để dẫn dắt cả một thời đại!”
Dù là ai trong số hai người họ thì cũng đều đủ để chấn động nhân thế!
Đế Tân thân là Nhân Hoàng cuối cùng, sự sống chết của ông ta vẫn luôn là một bí ẩn!
Còn về Khương Thượng thì càng giống như nhân vật trong truyền thuyết!
“Vậy nên nói, nếu như anh Tiêu cố chấp muốn dẫn mấy người vào trong, gặp phải rắc rối thì cũng có thể đi tìm bọn họ, ít nhất có thể nhận được chút ít sự giúp đỡ!”, Võ Anh Hào khẽ cười nói.
Dẫu sao mọi người cũng đều là con cháu Hoa Quốc, hơn nữa vật đổi sao dời, có lẽ cũng sẽ không có thù oán gì nữa đâu.
Chỉ là, Võ Anh Hào vừa mới nói dứt lời, một thành viên trong điện Thần Long bước nhanh tới trước mặt Long Nguyệt, thấp giọng thì thầm mấy câu.
Sau khi người đó đi, Long Nguyệt nói với biểu cảm hơi nghiêm trọng: “Long Vương, bên phía nhà họ Trần ở vùng ngoài lãnh thổ đã có hồi âm rồi, bọn họ nói…”
“Nói gì?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn về phía Long Nguyệt.
“Bọn họ nói Trần Huy Tổ là con cháu nhà họ Trần bọn họ, đi hay là ở đều không phiền Long Vương bận tâm!”, Long Nguyệt do dự một lát rồi vẫn nói ra câu trả lời của nhà họ Trần.
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng.
Lúc này, bên trong khoảng sân nhà họ Trần, cụ tổ nhà họ Trần đang lạnh lùng nhìn Trần Huy Tổ đã bị đánh đến mức da thịt nát bươm, nói: “Hừ, thằng ranh Tiêu Chính Văn, vẫn muốn bảo cậu tới hành lang thời không à? Rõ ràng là người ngốc nói mê!”
Trần Huy Tổ thoi thóp ngẩng đầu lên đối mặt với cụ tổ nhà họ Trần, nghiến răng nói: “Cụ tổ, ông làm vậy là không công bằng! Tôi cũng là con cháu nhà họ Trần!”
“Hỗn xược!”, thị nữ phía bên cạnh vung roi da lên vụt thẳng lên trên lưng Trần Huy Tổ!
Chương 2834: Giở trò gian trá
Trần Huy Tổ ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Cụ tổ, tôi cứ tưởng ông công tư phân minh, không ngờ ông lại đối xử với tôi như vậy!”
“Sao thế! Cậu dám nghi ngờ tôi sao? Kể từ ngày bố cậu phản bội nhà họ Trần, cả nhà cậu đã không còn quan hệ gì với nhà họ Trần nữa rồi!”
“Nếu không phải vì truyền thừa của nhà họ Trần thì cậu nghĩ tôi sẽ cho người đón cậu về nhà họ Trần sao?” cụ tổ nhà họ Trần lạnh lùng nhìn Trần Huy Tổ.
“Cụ tổ, ông sẽ phải trả giá đắt vì chuyện hôm nay!” Trần Huy Tổ nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức như Chuẩn Thánh đột nhiên bốc lên từ dưới chân cụ tổ nhà họ Trần, ép Trần Huy Tổ không thể ngẩng đầu lên nổi.
“Cậu thật to gan, dám uy hiếp tôi!”
Đến lúc này, Trần Huy Tổ mới nhìn cụ tổ nhà họ Trần với vẻ kinh ngạc không ngờ nhà họ Trần lại có một vị cao thủ đạt cảnh giới Chuẩn Thánh.
Luồng khí tức đó vô cùng mạnh mẽ, cường giả Thiên Cảnh không thể có uy lực lớn mạnh như vậy.
Ngay cả những thị nữ nhà họ Trần cũng bị ép không ngẩng đầu lên nổi.
“Cậu chỉ có tên nhãi Tiêu Chính Văn kia là chỗ dựa, ở trước mặt tôi, cậu ta là cái thá gì chứ? Đừng nói cậu ta không dám tới nhà họ Trần ngông cuồng, cho dù cậu ta dám tới thì có thể làm gì tôi! Có thể làm gì tôi hả?”
Cụ tổ nhà họ Trần dám nói lời này, một mặt là vì thực lực của chính mình, mặt khác là vì phía sau ông ta còn có chỗ dựa vững chắc.
Mặc dù Trần Phong bại dưới tay Tiêu Chính Văn, nhưng hắn không phải là người có sức chiến đỉnh cao nhất trong nhà họ Trần.
Cao thủ thật sự của nhà họ Trần là cụ tổ nhà họ Trần, có ông ta quản lý, ai dám đến nhà họ Trần làm loạn?
“Cụ tổ, hy vọng ngày gặp lại cậu Tiêu, ông vẫn có thể nói ra những lời này!” Trần Huy Tổ cố gắng chống lại luồng sức mạnh kia, nhưng thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, cuối cùng Trần Huy Tổ phun ra một ngụm máu lớn.
Mặc dù vậy, Trần Huy Tổ vẫn không chịu cầu xin sự thương xót từ cụ tổ nhà họ Trần, cố gắng ngẩng đầu lên, nói với vẻ khinh thường: “Ông nói bố tôi phản bội nhà họ Trần, tôi thấy ông mới là kẻ phản bội lớn nhất của nhà họ Trần!”
“Nhà họ Trần có bao nhiêu cơ nghiệp đều bị ông bán cho Chư Thiên Thần Giới hết rồi! Ông mới là kẻ quên tổ tổng!”
Trần Huy Tổ cũng biết một vài chuyện đã qua của nhà họ Trần, hơn nữa, năm đó bố của Trần Huy Tổ phản bội nhà họ Trần là để bảo vệ toàn bộ cơ nghiệp của nhà họ Trần.
Ngay từ năm đó, cụ tổ nhà họ Trần đã cấu kết với một số thế lực ở Chư Thiên Thần Giới, không chỉ vậy, rất nhiều công pháp và trận pháp ở vùng ngoài lãnh thổ cũng từ nhà họ Trần truyền đến Chư Thiên Thần Giới.
Nếu không, Chư Thiên Thần Giới cũng không thể thu phục vùng ngoài lãnh thổ.
Bố của Trần Huy Tổ không thể chịu đựng được điều này, cho nên mới tranh cãi với cụ tổ nhà họ Trần, để tránh hậu họa về sau, cụ tổ nhà họ Trần đã nhiều lần phái người ám sát bố của Trần Huy Tổ.
Nhưng may mắn là bố của Trần Huy Tổ đã thoát khỏi nhà họ Trần một cách an toàn.
Nhưng cả nhà ba người họ vừa thoát khỏi nhà họ Trần thì ông nội của Trần Huy Tổ đã bị cụ tổ nhà họ Trần giết chết trong cơn thịnh nộ.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cả nhà Trần Huy Tổ bị giết hại, nhưng nhà họ Trần lại không hề ra tay cứu giúp.
“Hỗn láo! Sao ông dám vu khống cụ tổ!” thị nữ bên cạnh quất một roi lên người Trần Huy Tổ.
“Vu khống? Ha ha ha! Ông ta xứng sao?”
“Cô hỏi ông ta xem năm đó ông ta đã bán đứng nhà họ Trần như thế nào? Bán đứng vùng ngoài lãnh thổ ra sao?”
“Mặc dù Trần Huy Tổ tôi bất tài, nhưng sẽ không bao giờ tạo phản! Mặc dù nhà họ Trần đến từ vùng ngoài vũ trụ, nhưng nhiều đời nhà họ Trần đã ở đây!”
Cho dù là vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục thì đều có ơn dưỡng dục với nhà họ Trần! Ông không báo đáp lại còn muốn lấy ơn báo oán sao?”
“Nhà họ Trần có loại người bất trung bất nghĩa như ông, tôi thật xấu hổ khi làm con cháu nhà họ Trần!”
Trần Huy Tổ hét lớn.
Sau đó, một giọt máu bị Trần Huy Tổ ép ra khỏi cơ thể.
Giọt máu này chính là huyết mạch truyền thừa của nhà họ Trần.
Nhìn kỹ, giọt máu này không hoàn toàn là màu đỏ tươi, mà có một tia màu vàng nhàn nhạt.
Dòng máu chảy trong người nhà họ Trần đều sẽ có màu vàng.
Chỉ là độ thuần khiết không giống nhau.
So với anh em Trần Phong và Trần Ngạo, huyết mạch của Trần Huy Tổ thuần khiết hơn mấy lần.
Đây vốn là chỗ dựa lớn cho Trần Huy Tổ, nhưng lúc này, Trần Huy Tổ đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt với nhà họ Trần, cho nên mới rút giọt máu của nhà họ Trần ra khỏi cơ thể.
“Đây là tinh huyết của nhà họ Trần, tôi trả lại cho nhà họ Trần, từ nay về sau, tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Trần nữa!”
Nói xong, Trần Huy Tổ phá vỡ giọt máu đó.
Một tia sáng vàng mờ nhạt vụt đi, khí tức của Trần Huy Tổ cũng giảm xuống mấy cấp bậc.
Cảnh giới hạ xuống Đế Cảnh cấp bảy.
Mặc dù vậy, uy lực của Trần Huy Tổ vẫn rất mạnh mẽ, ông ta bò dậy từ mặt đất, khó khăn đứng thẳng người, kiêu ngạo nhìn cụ tổ nhà họ Trần.
“Nếu cụ tổ Trần Khánh Chi dưới suối vàng biết chuyện này, chắc chắn sẽ khiển trách những đứa con cháu bất hiếu! Nhà họ Trần từng rất trung nghĩa, nhưng đến đời ông lại giở trò gian trá!”
“Các người không chỉ hủy diệt tương lai của chính mình, mà còn hủy diệt cả danh danh nghìn năm của nhà họ Trần! Để tôi xem đến ngày các người gặp cụ tổ Trần Khánh Chi, các người sẽ giải thích thế nào!”
Chương 2835: Chết lặng
“Từ nay về sau, Trần Huy Tổ tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Trần nữa, mãi mãi không còn liên hệ!”
Nói xong, Trần Huy Tổ quay người, định rời khỏi nhà họ Trần.
Nhưng cụ tổ nhà họ Trần sao có thể để ông ta rời đi dễ dàng sau khi bị mắng chửi như vậy.
“Thằng nhãi! Dám sỉ nhục tôi, cậu nghĩ hôm nay cậu còn có thể rời khỏi nhà họ Trần sao?”
Cụ tổ nhà họ Trần tức giận đứng lên, hai mắt vô cùng căm phẫn.
“Để tôi xem ai dám ngăn ông ấy lại!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ ngoài sân nhà họ Trần truyền đến.
Nghe thấy giọng nói này, Trần Huy Tổ vô cùng cảm động, ông ta không ngờ người này sẽ đích thân đến nhà họ Trần vì ông ta.
“Ai mà dám to gan lo chuyện nhà họ Trần?” cụ tổ nhà họ Trần quát lớn, nhìn về phía cổng.
“Tôi đây!”
Vừa dứt lời, cổng bị người ta đá văng, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt đám người nhà họ Trần.
Lý Bạch phía sau bước lên, vẫy tay với Trần Huy Tổ: “Ông Trần, ông vẫn ổn chứ?”
“Lần trước tôi cảm thấy có gì đó không ổn, người như ông sao có thể cai rượu chứ! Có chuyện gì ông cứ nói thẳng với cậu Tiêu, sao chúng tôi có thể nhìn ông bị con chó già đó bắt nạt được!”
Nghe Lý Bạch nói vậy, sắc mặt của cụ tổ nhà họ Trần sa sầm lại.
Chưa từng có ai dám đứng trước mặt ông ta mà gọi ông ta là chó.
“Haiz! Đây là chuyện nhà tôi, hơn nữa, trước đây…” Trần Huy Tổ nói đến đây liền cúi đầu với vẻ mặt xấu hổ.
“Trước đây ông còn ôm hy vọng về nhà họ Trần? Haiz, ông Trần, vấn đề lớn nhất của ông là quá tốt bụng, ông coi mình là người nhà họ Trần, nhưng người ta có coi ông là người nhà đâu!”
Lý Bạch nói xong thì lấy quần áo của một vị tướng đưa cho Trần Huy Tổ mặc vào.
“Hừ! Hôm nay các người đừng hòng dẫn cậu ta ra khỏi nhà họ Trần! Ngay cả các người cũng phải ở lại đây!”
Cụ tổ nhà họ Trần khinh thường nói.
Nếu muốn giết người diệt khẩu thì phải giết cả đám người Lý Bạch.
Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn cụ tổ nhà họ Trần: “Này ông già, ông nói dối không biết ngượng mồm sao?”
“Ông còn nhớ trước đây tôi từng nói gì không? Trần Huy Tổ là người của điện Thần Long, ai dám động vào ông ấy, đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của điện Thần Long!”
“Tôi không tính toán những chuyện đã qua, nhưng hôm nay, ông ấy đã cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Trần, nếu ông còn dám động đến ông ấy thì chính là kẻ thù của Tiêu Chính Văn tôi!”
“Có phải trong mắt ông, tôi dễ thỏa hiệp quá nên ông có thể tùy ý điều khiển không?”
Vừa dứt lời, khí tức quanh người cụ tổ nhà họ Trần đột nhiên thay đổi.
Một luồng khí tức cảnh giới Chuẩn Thánh bao trùm tứ phía.
Lúc này, cụ tổ nhà họ Trần cũng vứt bỏ lớp ngụy trang, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy sát khí.
Những năm qua, cụ tổ nhà họ Trần luôn ở ẩn, rất ít quan tâm đến thế sự, nhưng có rất nhiều người sợ hãi khi nghe đến tên ông ta.
Nhắc đến cái tên Trần Khai Viễn, có ai mà không sợ phát run?
Đệ tử nhà họ Trần nhìn thấy cụ tổ đều phải cung kính gọi tiền bối, chỉ từ điểm này cũng có thể nhìn ra trước đây uy lực của ông ta ở vùng ngoài lãnh thổ lớn mạnh thế nào.
Lúc này, cụ tổ nhà họ Trần chưa mở hoàn toàn cảnh giới, mà cả trời đất đã rung chuyển.
Ông ta là cao thủ Chuẩn Thánh, phất tay cũng có thể hủy diệt trời đất một phương, ngay cả trời đất đều phải nghe theo ông ta thì đám người Tiêu Chính Văn có thể làm gì chứ?
Mặc dù nói cụ tổ nhà họ Trần là kẻ phản bội, nhưng thực lực của ông ta không hề thua kém Tử Hoàn và Mã Vương Gia.
Hơn nữa cụ tổ nhà họ Trần đã ở vùng ngoài lãnh thổ mấy ngàn năm, uy nghiêm không thể xâm phạm, ngay cả nhà họ Khổng cũng phải tôn kính vài phần, bây giờ Tiêu Chính Văn dám đến tận nơi khiêu chiến, ông ta có thể nương tay sao?
Vì vậy, vừa bắt đầu, cụ tổ nhà họ Trần đã ra sát chiêu.
“Bùm!”
Không trung chấn động, một đạo kiếm khí không thua kém gì Tử Hoàn phóng ra.
Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn đòn tấn công của cụ tổ nhà họ Trần, càng không để ý đến uy lực đáng sợ giữa trời đất, chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng có con át chủ bài là khí vận Đế Vương, không phải cao thủ Chuẩn Thánh vào cũng có thể sánh bằng khí vận Đế Vương.
Giống như Khổng Khưu tự xưng danh là Khổng Thánh, nhưng lại không thể như quan công, được gọi là quan đế.
So với khí vận Đế Vương, khí tức Thánh Nhân vẫn còn thua kém một bậc.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn chỉ cần phất nhẹ tay đã có thể hóa giải uy áp đáng sợ và đòn tấn công của cụ tổ nhà họ Trần.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chết lặng!
“Hả?”
Cụ tổ nhà họ Trần há hốc mồm.