Vừa dứt lời, khí tức của hai người đã lập tức tăng lên gấp mấy lần.
Nhưng lúc khí tức của Tần Lương Ngọc hoàn toàn bộc phát, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia cực quang!
Cực quang chói lọi bao phủ toàn bộ thành Đại Phong.
Giống như kết giới bao trùm, ngăn cách thành Đại Phong khỏi Đông Vực.
Cực quang chói mắt có một không hai này lập tức lan tràn khắp Đông Vực!
Lúc này, hầu như trưởng lão của tất cả tông môn trong Đông Vực đều lần lượt ngước mắt lên trời.
Ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch trên núi Thái Thương cũng đồng thời nhìn cực quang chói mắt trên bầu trời rồi khẽ cau mày.
Khổng Thế Phương nhìn luồng cực quang kia, nói: “Lẽ nào Đại Đế sắp ra đi rồi?”
“Phương hướng đó hẳn là đến từ thành Đại Phong, lẽ nào Tần Lương Ngọc…”, Tư Mã Huy cũng cau mày.
Lúc này, trong Nguyệt Hoa Các, khí tức của Tần Lương Ngọc vừa bộc phát, sắc mặt của bà ta đột nhiên khựng lại, sau đó…
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi.
“Các chủ!”
“Các chủ, bà…”
Cả Nguyệt Hoa Các trở nên hỗn loạn.
Một loạt tiếng than khóc vang lên, các đệ tử của Nguyệt Hoa Các lần lượt chạy đến hậu điện.
Khí tức của Tần Lương Ngọc cũng dần yếu đi.
Viên Thiên Canh nhíu mày, nhìn về phía hậu điện của Nguyệt Hoa Các, nói: “Lẽ nào, thọ nguyên của bà đã tận rồi sao?”
Lúc này, người trong thành Đại Phong đến trợ uy cũng nhìn về phía hậu điện với vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt, đám người do Lan Đình Ngọc dẫn đầu cũng kinh ngạc không kém.
Tần Lương Ngọc là Đại Đế, cũng là chỗ dựa duy nhất của thành Đại Phong.
Nhưng luồng cực quang đó lại là dấu hiệu báo trước cho sự ra đi của bà ta.
“Cho dù bây giờ tôi ra đi, thì ông cũng đừng mong…”
Tần Lương Ngọc còn chưa kịp nói xong, một trận sét kinh hoàng lập tức đổ xuống.
Bùm!
Sấm sét đánh vào Tần Lương Ngọc vốn đã vô cùng yếu ớt, một làn ánh sáng trắng bao phủ khắp người bà ta.
Đại Đế ra đi khác với những người khác, sức mạnh kinh thiên động địa thậm chí có thể phá hủy cả một thành phố trong tích tắc.
Vì vậy, mỗi một vị cao thủ cảnh giới Đại Đế ra đi, sức mạnh của trời đất sẽ bị trói buộc theo cách này.
Tuy sức mạnh kinh thiên động địa này không thể hạn chế hoàn toàn mỗi cử động của Tần Lương Ngọc, nhưng ở một mức độ nhất định, nó có thể bảo vệ thành Đại Phong bình an vô sự.
Nhìn thấy sức mạnh đáng sợ này, ngay cả Viên Thiên Canh cũng cảm thấy ớn lạnh, chậm rãi đi ra khỏi Nguyệt Hoa Các.
Khi sấm sét phóng xuống, sự cân bằng giữa trời và đất dường như bị phá vỡ, dã thú trên núi chạy tứ phía, vô số mây đen lập tức bao phủ bầu trời thành Đại Phong!
Dường như cả bầu trời cũng bị hạ xuống vài vĩ độ.
Lúc này, Phương Vạn Vũ đã vững vàng bước đến hậu điện của Nguyệt Hoa Các.
Khí tức quanh người ông ta như biển cả, bừng bừng sát khí.
Lan Đình Ngọc và các trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng nhận ra Phương Vạn Vũ không có ý tốt, liếc mắt nhìn Phương Vạn Vũ, nói: “Phương Vạn Vũ, ông muốn gì?”
“Muốn gì ư?”
Phương Vạn Vũ nở nụ cười nham hiểm nói: “Thành Đại Phong lẻ ra phải đổi chủ từ lâu rồi. Tần Lương Ngọc chiếm thành Đại Phong hàng trăm năm, đã đến lúc phải trả giá cho những gì bà ta đã làm!”
Ông ta vừa dứt lời, trên bầu trời lập tức truyền đến vài luồng khí tức mạnh mẽ có một không hai!
Chỉ thấy một lá cờ rồng trắng bay trong gió.
“Aisin Gioro Azig?”
“Khổng Trung Thư, cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng?”
Lúc này ở phía sau Azig, khí tức của ba vị cao thủ Đế Cảnh đã không ngừng lộ ra. Cộng thêm cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Khổng và Phương Vạn Vũ, tổng cộng có năm vị cao thủ Đế Cảnh đều tập trung ở Nguyệt Hoa Các.
Ngay cả Thần Toán Tử cũng thay đổi sắc mặt.
Người nhà họ Aisin Gioro và nhà họ Khổng chắc chắn sẽ không xuất hiện vô căn cứ. Điều này cho thấy nhà họ Phương có ý định loại bỏ Tần Lương Ngọc từ lâu rồi.
Sở dĩ bọn họ không làm vậy, chỉ là đang chờ thời điểm yếu đuối nhất của Tần Lương Ngọc mà thôi.
Giờ phút này, Tần Lương Ngọc còn không có sức đánh trả một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng, chứ đừng nói đến việc giáp mặt với năm vị cao thủ Đế Cảnh.
“Lẽ nào nhà họ Phương không màng đạo nghĩa, muốn lợi dụng nguy hiểm của người khác để ra tay với Đại Đế?”, Thần Toán Tử tức giận quát lớn.
Mặc dù Thần Toán Tử và nhà họ Phương nước sông không phạm nước giếng, đồng thời cũng không qua lại với Nguyệt Hoa Các.
Nhưng ông ta coi thường hành động cháy nhà hôi của của bọn họ, đây mới là lẽ phải!
“Ha ha!”