Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe tiếng gào thét của Vu Khiêm, Viên Thiên Canh không thèm liếc nhìn, ông ta chỉ đứng im ở đó, hai tay phong ấn khí tức của hai người họ.

Bị một tên tiểu bối trong giới thế tục xử tội như tội phạm, đây chính là sự sỉ nhục đối với bọn họ!

Bây giờ, Long Hình chỉ là một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, còn bọn họ thì sao?

Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy!

“Tôi từng gặp rất nhiều người bán nước cầu vinh, nhưng các người không chỉ phản bội quân chủ của mình mà còn phản bội quốc gia, thậm chí còn mưu đồ tấn công Thiên Tử, đây là lần đầu tiên tôi gặp người như vậy!”

“Tôi không hiểu quy tắc ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng không muốn hiểu, nhưng đã sinh ra là người thì phải hiểu hai chữ đạo nghĩa! Nữ Đế hết lòng vì Hoa Quốc, vậy mà các ngươi lại dám đào mộ của bà ấy, đây chính là tội ác tày trời!”

Nói xong, Long Hình đã tát mạnh vào mặt hai người bọn họ.

“Chát chát!”

Tiếng tát giòn giã vang lên, mặt Vu Khiêm chuyển sang màu tím.

Thượng Quan Vô Kỵ trừng mắt nhìn Long Hình.

“Viên Thiên Canh! Ông dám để một con kiếm sỉ nhục tôi! Bát Hiền Từ sẽ không tha cho ông đâu!”

Trong mắt hai người họ, Long Hình chỉ là một con kiến không hơn không kém!

Nếu không phải khí tức bị kìm hãm thì Long Hình đừng nghĩ đến việc tiến đến gần bọn họ chứ chưa nói đến tát.

“Bộp!”

Long Hình không thèm nhiều lời với bọn họ, nâng tay tát mạnh vào mặt Vu Khiêm.

Vu Khiêm còn chưa kịp hoàn hồn, con dao sắc bén trong tay Long Hình đã đâm vào giữa xương sườn của Vu Khiêm.

“A!”

Cơn đau thấu xương ập tới, cả người Vu Khiêm run rẩy.

Nếu không phải khí tức bị kìm hãm thì Long Hình sẽ không thể khiến bọn họ bị thương.

Nhưng Vu Khiêm hiện tại không khác gì người bình thường, nhìn thấy Long Hình khoét một lỗ sâu trên da thịt mình, Vu Khiên vô cùng tức giận.

Với thân phận của ông ta, sao ông ta có thể chịu đựng nổi việc bị Long Hình hành hình trước mặt mọi người?

“Viên Thiên Canh! Ông…tôi phải sống chết với ông…”

“Phụt!”

Vu Khiêm còn chưa nói xong, Long Hình lại dùng dao đâm mạnh vào sườn Vu Khiêm, một thanh xương sườn bị Long Hình lôi ra.

“Theo luật pháp Hoa Quốc, tội phản quốc sẽ bị lột da rút gân!”

“Dám làm phải dám chịu! Lúc ông to gan phản bội Thiên Tử, chắc cũng nghĩ sẽ có ngày hôm nay! Mặc dù năm đó Chu Kỳ Trấn không thể đưa ông ta trước pháp luật, nhưng ông trời luôn công bằng!”

Long Hình nói xong lại chuyển sang nhìn Thượng Quan Vô Kỵ.

Ông ta sợ hãi đến mức mặt tái mét nhìn thấy Vu Khiêm bị rút xương, đau đến chết đi sống lại, nhìn Long Hình nói: “Tên nhãi! Nếu cậu dám động đến một ngón tay của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn!”

“Cái gì? Khiến tôi chết không có chỗ chôn? Ông cho rằng đây là Bát Hiền Từ à?”

“Các người là bát hiền gì chứ? Chưa nói đến Vu Khiêm, năm đó Nữ Đế đối xử ân cần với nhà họ Thượng Quan các người thế nào, lẽ nào các người định lấy oán báo ơn sao?”

Nói đến đây, Long Hình đột nhiên cao giọng, quát lớn: “Các vị ở Đông Vực ở đây thử phán xét xem, thân là bề tôi, ai lại đi phá mộ của chủ tử chứ!”

“Thậm chí còn lớn tiếng nói muốn giết hết người nhà của Nữ Đế! Loại người như ông ta đáng chém thành trăm mảnh!”

Nghe vậy, gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Long Hình.

Phải biết rằng, cả Khổng Môn, cũng chính là tất cả đệ tử của nhà họ Khổng, đều là loạn thần tặc tử mà Long Hình nói. Có ai không vì tiền mà phản quốc phản chủ chứ?

Thừa tướng cũng vậy, thượng quan cũng thế, ngay cả Khấu Chuẩn, Trương Cư Chính cũng đều vinh hạnh vì điều này.

Lời giáo huấn của Long Hình không chỉ là nói với Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ, mà còn là nói với cả nhà họ Khổng.

Câu đó mắng chửi cả Khổng Khâu, tổ tông nhà họ Khổng.

“Ai phản đối thì bước ra đây!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn mọi người, mọi người sợ hãi thu ánh mắt, cúi thấp đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK