Đã là ngày thứ ba rồi, Tiêu Chính Văn giống như bốc hơi khỏi thế gian, căn bản không có bất cứ phản ứng gì.
“Cụ tổ, theo tôi thấy có lẽ Tiêu Chính Văn sợ rồi, nếu không thì dư luận lúc này đã ầm ĩ hết cả lên, sao Tiêu Chính Văn lại không dám ứng chiến cơ chứ?”
Viên Sùng Long khẳng định chắc nịch.
Viên Hỗn Thiên chỉ là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, sau khi bế quan đã đạt tới thực lực đỉnh cao của cảnh giới Thiên Vương!
Thậm chí nếu như người ở cảnh giới Thiên Thần không ra mặt thì Viên Hỗn Thiên chính là vô địch thiên hạ!
Người duy nhất có thể đối đầu với Viên Hỗn Thiên hiện chỉ có tông chủ võ tông Võ Thí Thiên!
Mặc dù trong tất cả những tin tức phản hồi trở lại đều nói rằng Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương, thế nhưng với tuổi tác của anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao mà thôi!
Viên Hỗn Thiên liếc mắt nhìn Viên Sùng Long, sau đó khẽ nheo mắt lại nói: “Cử người phao tin ra bên ngoài, ba ngày nữa tôi sẽ đích thân tới Giang Trung! Nếu ai ủng hộ người nhà họ Viên chúng ta thì hãy đích thân tới sân bay đón tôi, nếu không thì sẽ là kẻ thù của nhà họ Viên chúng ta!”
Viên Sùng Long khẽ nhíu mày, không hiểu chuyến đi này của Viên Hỗn Thiên có dụng ý gì!
Cụ tổ nhà họ Viên lặn lội đường xá xa xôi đến Giang Trung để kết oán với một thanh niên trẻ tuổi, điều này dường như không thoả đáng lắm!
“Cụ tổ, cụ đang có ý gì vậy? Với thân phận của cụ mà phải đích thân tới Giang Trung sao ạ?”
Viên Sùng Long do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng.
“Sùng Long! Cậu có hiểu thế nào là cô lập không? Hành động này vừa khiến cho người trong thiên hạ biết tới thực lực của nhà họ Viên chúng ta, cũng để cho tất cả mọi người lựa chọn đứng về bên nào, sau này đám người đó đều sẽ trở thành tôi tớ của nhà họ Viên chúng ta thôi!”
Viên Hỗn Thiên đắc ý cười lớn.
Mắt Viên Sùng Long chợt bừng sáng, lập tức hiểu ý của Viên Hỗn Thiên!
Hành động này không chỉ có thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết mà còn có thể ung dung thản nhiên thu nạp toàn bộ giới kinh doanh ở Giang Trung về dưới trướng nhà họ Viên.
Danh tiếng và tầm ảnh hưởng của nhà họ Viên đều sẽ tăng thêm một bậc!
“Cụ tổ mưu kế sâu xa, Sùng Long xin bái phục! Tôi sẽ lập tức cử người loan tin ra bên ngoài!”
Viên Sùng Long đứng lên, khí thế cũng lập tức thay đổi!
Sự trở lại của Viên Hỗn Thiên có thể nói rằng sẽ khiến cho nhà họ Viên trở nên thịnh vượng như mặt trời ban trưa trong khoảng thời gian ngắn!
Với tư cách là gia chủ nhiệm kỳ này của nhà họ Viên, có thể đích thân chứng kiến, thậm chí là tham gia vào việc này là chuyện vinh hạnh nhất cả đời này của Viên Sùng Long!
Dư luận lập tức dậy sóng!
Đặc biệt tin tức cụ tổ nhà họ Viên sắp tới Giang Trung càng khiến cho Giang Trung dậy sóng lớn hơn!
Không chỉ có tầng lớp trong giới kinh doanh Giang Trung rối loạn, ngay cả Dược Vương Cốc cũng bắt đầu rục rịch.
“Cốc Chủ, Viên Hỗn Thiên sắp tới Giang Trung rồi, với khí thế đó thì nhất định là đến để đối đầu với tên Tiêu Chính Văn! Ông xem, Dược Vương Cốc của chúng ta có nên hủy bỏ lệnh phong bế, quay trở lại thế tục hay không?”
Đại trưởng lão cầm tờ báo tối ngày hôm trước, hào hứng đi tới gần dược sư Hoàng, chỉ vào tin tức trên báo cho dược sư Hoàng xem.
Tiêu Chính Văn mà chết thì Khương Vy Nhan có thể dấy lên sóng gió gì nữa đây?
Dược Vương Cốc nhất định có thể nắm giữ uy thế của nhà họ Viên, dẹp tan tập đoàn Vy Nhan một cách dễ dàng, giành lại doanh số trong lĩnh vực y dược và thị trường và mà Dược Vương Cốc đã mất đi khi trước.
“Vớ vẩn!”
Dược sư Hoàng vừa uống trà vừa chơi cờ, thi thoảng còn nhíu mày trầm tư trong chốc lát.
Ván cờ này cụ ta đã chơi mười ngày nay, tự chơi cờ với bản thân là phương thức phá cờ mà dược sư Hoàng thích nhất!
Chiến thắng được chính bản thân thì chẳng còn gì có thể làm mình thua cuộc được nữa!
Càng là một ván cờ rối loạn thì càng phải giữ được bình tĩnh, càng không thể dễ dàng lay chuyển!
“Cốc Chủ, Tiêu Chính Văn đã chạy khỏi Giang Trung, thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ bị nhà họ Viên thôn tính, chúng ta không tận dụng cơ hội…”
“Thứ ông nhìn thấy là cơ hội, thế nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là nguy hiểm!”
Dược sư Hoàng cầm một quân cờ trắng lên rồi đặt xuống, sau đó lại cầm một quân đen lên, suy tư một lúc lâu, đột nhiên mắt sáng lên, cạch một tiếng, đặt quân cờ lên trên bàn cờ.
“Nơi này có một huyệt trống, kết quả thế nào?”
Dược sư Hoàng dùng tay chỉ vào bàn cờ.
“Ồ…”
Đại trưởng lão do dự hồi lâu, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đi nước này thì chỉ có cái chết!”
Dược sư Hoàng nhặt bốn quân quân cờ từ trên bàn cờ lên, nói: “Viên Hỗn Thiên quả thực không tầm thường, nhưng ông đừng quên, vẫn còn người đó nữa, Tiêu Long!”
“Cả Hoa Quốc đều đã biết tới chuyện này, mà Tiêu Long lại bặt vô âm tín, điều đó có nghĩa là gì?”
“Tiêu Long… vẫn còn sống sao?”
Đại trưởng lão nhìn dược sư Hoàng với vẻ khó hiểu.
“Ai dám nói chắc chắn là Tiêu Long đã chết? Tiêu Chính Văn mà chết thì nhà họ Tiêu thật sự không còn đời sau nữa rồi! Tiêu Long nhất định sẽ trở lại, vậy thì kết quả sẽ là nhà họ Viên hay là nhà họ Tiêu diệt vong đây?”
Dược sư Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía chân trời.
Một áng mây đỏ như sắc máu phản chiếu ráng chiều rực lửa.
“Ông đang nói nhà họ Viên sẽ thua nhà họ Tiêu sao?”
Đại trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, nói.
“Thua? Chưa chắc, tình thế chưa rõ ràng, thế tiến công tốt nhất chính là phòng thủ, bất động luôn luôn mạnh hơn rục rịch hành động ngu xuẩn!”
Giọng nói lạnh tanh của dược sư Hoàng vang lên, không có một chút tình cảm nào.
“Cốc Chủ anh minh, tôi đã hiểu rồi!”
Đại trưởng lão vội vàng khom lưng hành lễ, thu tờ báo đó lại rồi cung kính lùi ra bên ngoài.
Sau khi Đại trưởng lão đi khuất, dược sư Hoàng mới chậm rãi đứng dậy đi tản bộ trong sân.
Tiêu Long…
Tiêu Long chết thật rồi sao?
Một cái xác cháy đen không nói lên điều gì cả!
Tiêu Chính Văn chạy trốn rồi sao?
Hay là cậu ta còn chẳng buồn bận tâm tới Viên Hỗn Thiên?
Đủ loại phỏng đoán đều đang từ từ suy diễn trong đầu dược sư Hoàng.
Mỗi kiểu phỏng đoán mặc dù đều sẽ có kết cục không giống nhau, thế nhưng dược sư Hoàng vẫn kiên định rằng dù cho có mất đi cơ hội cực tốt trước mắt thì cũng tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm!
Lúc này, bên trong thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.
Tiêu Chính Văn và Long Ngao cùng nhảy xuống khỏi xe việt dã, nhìn về phía Côn Luân, Tiêu Chính Văn đột nhiên có một loại cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé.
“Long Vương, chỉ có một con đường dẫn lên núi, đây là ảnh trên không mà vệ tinh gửi về!”
Long Ngao đưa máy tính bảng ra trước mắt Tiêu Chính Văn.
“Ừ!”
Tiêu Chính Văn tỉ mỉ xem một lượt bức ảnh mà vệ tinh chụp được.
Núi Côn Luân được gọi là vùng biển chết!
Nếu như nơi này cũng có trái tim rồng, vậy thì nhất định sẽ là trái tim rồng Bạch Long, chủ yếu thiên về sinh tử!
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Chính Văn muốn đến Côn Luân trước tiên.
“Long Vương, lẽ nào có tới hai hay là ba trái tim rồng Kim Long?”
Long Ngao nhíu mày, hỏi với vẻ không hiểu.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Không, chỉ có một thôi, nhưng có tới năm trái tim rồng, mà chỉ khi có được cả năm trái tim rồng này thì mới có thể giải được bí mật của Long tộc, đây chính là bí mật lớn nhất cả nghìn năm nay của Hoa Quốc!”
“Nếu như thứ tự có được năm trái tim rồng không đúng thì không có cách nào có được bốn trái tim rồng còn lại. Vậy nên cả nghìn năm nay, không một ai có thể chiếm được toàn bộ năm trái tim rồng về tay mình.
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn về phía trước.
Núi Côn Luân sừng sững, xanh mơn mởn màu cỏ cây dưới tầng mây trắng, trên tầng mây đó sẽ là quang cảnh như thế nào?
Vùng biển chết…
Sau khi chỉnh trang đơn giản lại một chút, mang theo ít lương khô và nước uống, Tiêu Chính Văn và Long Ngao đi men theo đường lên núi.
Có bản đồ vệ tinh chỉ đường, suốt chặng đường đi cũng coi như thuận lợi.
Thế nhưng, mãi tới trưa ngày thứ tư, lúc Tiêu Chính Văn lại nhìn thấy mỏm đá lớn trước mắt thêm lần nữa thì không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh, nói: “Không đúng! Chúng ta trở lại điểm xuất phát ngày hôm qua rồi!”