Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ một nhà họ Phương mà thôi, có gì ghê gớm! Tôi vẫn giữ câu nói đó, muốn đánh thì cứ việc!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn về phía Phương Đạo Võ.

Mọi người đang có mặt đều hết sức kinh ngạc, không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại công khai khiêu chiến với cao thủ Đế Cảnh!

“Tên này hình như đang chê tuổi thọ dài quá rồi sao?”, Thiên Dương cười lạnh lùng, thấp giọng nói với Nguyệt Nhi.

“Bây giờ anh ta điên cuồng bao nhiêu thì lát nữa sẽ thê thảm bấy nhiêu!”, Nguyệt Nhi cũng cười khẩy lắc đầu.

Không chỉ có hai người bọn họ xem thường Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đang có mặt dường như đều cho rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết!

Phương Đạo Võ lạnh lùng quan sát Tiêu Chính Văn, híp mắt nói: “Đúng là một tên tiểu bối xảo quyệt!”

“Nếu như tôi thật sự ra tay với cậu, dù có lấy đi đầu của cậu thì chắc chắn cũng sẽ bị người đời dị nghị!”

“Dùng cái mạng hèn của cậu để đổi lấy sự thanh khiết cuối đời của tôi, lại cho bản thân một cơ hội lưu danh sử sách, tính toán cũng không tệ đâu!”

“Tôi nể tình cậu còn trẻ tuổi, cậu tự phế bỏ tu vi đi!”

Phương Đạo Văn vừa thốt ra lời này, ngay cả Lưu Vũ Ôn cũng khẽ nhíu mày.

Xem ra tính toán của ông ta đã bị lão già nhà họ Phương nhìn thấu rồi, nếu như chỉ phế bỏ tu vi của Tiêu Chính Văn, vậy thì cây cầu nối giữa nhà họ Phương và Nguyệt Hoa Các sẽ không được kết nối hoàn toàn.

Sau này, nhà họ Phương vẫn có thể lấy cái chết của mấy người Phương Tử Anh làm cái cớ để khai chiến với Nguyệt Hoa Các!

Tính toán của ông ta cũng coi như thất bại hoàn toàn rồi!

Nghĩ tới đây, Lưu Vũ Ôn khẽ nhíu mày, đứng dậy nói: “Anh Phương, nếu đã như vậy, tôi thấy chi bằng thế này, để cậu ta nghiêm túc xin lỗi nhà họ Phương một câu, chuyện này coi như nể mặt Lưu Vũ Ôn tôi mà dừng lại ở đây, thế nào?”

Lưu Vũ Ôn đương nhiên sẽ không để cho nhà họ Phương được như ý nguyện, bảo vệ Tiêu Chính Văn không chỉ có thể làm rối loạn kế hoạch của nhà họ Phương mà còn có thể lôi kéo Nguyệt Hoa Các trong vô hình.

Vừa làm được chuyện xấu mà vừa có tiếng tốt!

Phương Đạo Võ quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Ôn, hồi lâu không lên tiếng!

Trong lòng lại đang thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông của Lưu Vũ Ôn một lượt!

Lão hồ ly này quả nhiên không dễ đối phó!

Thế nhưng dẫu sao đây cũng là lần thứ hai Lưu Vũ Ôn lên tiếng, nếu như còn không chịu nể mặt Lưu Vũ Ôn thì nhà họ Phương cũng làm hơi quá rồi!

Nghĩ tới đây, Phương Đạo Võ chỉ đành không cam tâm tình nguyện nghiến răng nói: “Được!”

“Nhà họ Phương chúng tôi sẽ nể mặt ông Lưu, chỉ cần tên này có thể quỳ xuống trước mặt người nhà họ Phương chúng tôi, dập đầu lạy liên tiếp mười lần, an ủi linh hồn trên trời của cháu trai tôi thì tôi có thể không truy cứu thêm nữa!”

Lúc này, sắc mặt của Phương Đạo Võ đã trở nên cực kỳ khó coi.

Lưu Vũ Ôn điềm nhiên mỉm cười, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Nếu như nhà họ Phương đã lên tiếng rồi thì cậu cũng xin lỗi người nhà họ Phương một tiếng trước mặt mọi người đi!”

“Cậu cũng nghe thấy rồi, chỉ cần cậu chịu hoá giải thù oán giữa đôi bên, sau này nhà họ Phương cũng tuyệt đối không truy cứu thêm nữa, thế nào?”

Lưu Vũ Ôn dường như đang nói mấy lời này với Tiêu Chính Văn bằng giọng điệu ra lạnh, thế nhưng chủ yếu thì ông ta vẫn muốn để Tần Lương Ngọc nghe được.

Theo ông ta thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là dập đầu lạy Phương Đạo Võ mấy cái mà thôi đã có thể giữ được tính mạng, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì sự trao đổi này chỉ thiệt chứ không lỗ, anh nhất định sẽ vui vẻ nghe theo!

Thế nhưng không ngờ là Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.

“Còn không mau đi xin lỗi! Ông nhà tôi có thân phận gì, có thể lên tiếng tiếng nói đỡ cho anh đã là ân huệ rất lớn rồi!”, Thiên Dương thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa có ý nghe theo thì lạnh lùng quát một câu.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn không chút do dự vung tay giáng một cái tát lên trên mặt Thiên Dương từ phía xa.

“Anh…anh dám đánh tôi!”, cả gương mặt của Thiên Dương đều sưng đỏ, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tát trước mặt nhiều người như vậy!

“Anh là cái thá gì, đây là nơi mà anh có thể lên tiếng sao?”

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người nhìn về phía Lưu Vũ Ôn và Phương Đạo Võ, nói: “Mấy người nói tôi xin lỗi thì Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nghe theo sao? Các người cho rằng tôi không biết ý đồ của các người hả?”

“Kể từ khi bắt đầu…”, Tiêu Chính Văn nói tới đây thì dùng tay chỉ vào Lưu Vũ Ôn, lạnh lùng nói: “Ông đã muốn đẩy tôi ra đầu ngọn sóng rồi, dùng tính mạng của tôi để hoá giải thù oán giữa Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương!”

“Còn ông!”, Tiêu Chính Văn lại chỉ về phía Phương Đạo Võ, lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là nhìn thấu toan tính của Lưu Vũ Ôn mà thôi, vừa không muốn bỏ qua cho tôi như thế, lại không muốn không nể mặt Lưu Vũ Ôn, vậy nên mới muốn tôi tự phế bỏ tu vi, không sai chứ?”

“Cậu!”, âm mưu của Lưu Vũ Ôn bị Tiêu Chính Văn vạch trần công khai, gương mặt già nua không khỏi nóng bừng lên, nói với sắc mặt khó coi: “Thằng ranh con! Cậu đừng có mà không biết tốt xấu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK