Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lấy được quyền sở hữu mỏ dầu, Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt chào tạm biệt Tiêu Chính Văn và Jason rồi rời đi.

Rod cũng hài lòng nói với Jason: “Tôi biết người của gia tộc Asia Lanci vẫn luôn vô cùng thức thời mà!”

Nói xong, ông ta cất gọn văn kiện đã kí tên xong xuôi, dẫn theo bốn tên vệ sĩ nhanh chân rời đi.

Tên vệ sĩ mặc đồ đen sau lưng Jason lên tiếng: “Cậu chủ Jason, ý của ông ba là bảo anh nhanh chóng trở về gia tộc!”

“Ông ba ư? Trong mắt cậu còn có tôi hay không?”

Jason đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn tên vệ sĩ sau lưng, ném văn kiện đã ký xong vào trước ngực tên vệ sĩ đó, rồi nói: “Tôi vẫn phải tới Kaman thêm một chuyến, ông ba bảo tôi thông báo chuyện thay đổi kế hoạch cho Lục Hoài Viễn biết!”

Nói xong, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa, vẫy tay nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu có biết lái máy bay trực thăng không?”

“Đương nhiên, đó là một trong số những kỹ năng buộc phải có!”

Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp lại.

Lúc Tiêu Chính Văn sải bước tiến lên trên chuẩn bị rời đi cùng với Jason, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen lại bước đến chắn ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Sứ mệnh của anh đã kết thúc rồi! Bây giờ chúng tôi sẽ bảo vệ cho cậu chủ Jason!”

Vừa nói, hai tên vệ sĩ vừa giơ tay sờ về phía thắt lưng.

Không phải bọn chúng nhìn Tiêu Chính Văn thấy không thuận mắt mà là hôm nay nội dung nói chuyện của mấy người Jason đã đề cập tới quá nhiều cơ mật, Tiêu Chính Văn lại tình cờ nghe được hết tất cả!

Vậy nên, việc duy nhất mà bọn chúng có thể làm là giết Tiêu Chính Văn diệt khẩu!

“Kag, tôi khuyên cậu một câu, vị này là một trong số những lính đánh thuê xuất sắc, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể giết chết anh ta, nếu như không muốn chết thì cầm văn kiện này trở về gặp ông ba của tôi đi!”

“Còn về chuyện của tôi, tốt nhất là cậu bớt quản lại dùm!”

Jason lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy vệ sĩ, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Hắn chẳng hơi đâu quan tâm tới sống chết của mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen trong phòng.

Có Tiêu Chính Văn ở đó, giết mấy người này rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn nói ra câu đó chỉ vì muốn nhắc nhở Tiêu Chính Văn không thể giết hết, ít nhất phải giữ lại một tên!

“Cậu chủ Jason, ông ba…”

Hắn vẫn còn chưa nói xong, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đã phóng tới.

Bụp!

Cùng với tia máu bắn ra, một tên vệ sĩ đang đứng chắn trước mặt Tiêu Chính Văn trong số đó bay thẳng ra xa, nặng nề ngã ngay trước cửa.

“Anh! Anh dám ra tay với chúng tôi sao?”

Tên vệ sĩ cầm đầu vội vàng lùi ra sau, vẫy tay với mấy người đang đứng hai bên.

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản đáp: “Mấy người? Mấy người chỉ là lũ tép riu, hiện giờ tôi không muốn giết người, vậy nên tốt nhất đừng manh động!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay lưng lại với mấy tên vệ sĩ, nghênh ngang đẩy cửa rời đi.

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn quay người, bọn chúng giống như cảm nhận được thần chết đang đến rất gần!

Dù trong tay bọn chúng có rất nhiều súng, thế nhưng trực giác mách bảo chỉ cần bọn chúng bóp cò thì người chết không phải là Tiêu Chính Văn mà sẽ là bọn chúng!

“Người này… người này sao lại có hơi thở khủng bố đến thế!”

Kag lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn lúc này đã ngồi vào trong máy bay trực thăng.

Cùng với những tiếng ầm vang, máy bay trực thăng bay thẳng về phía Kaman cách đó mấy trăm cây số.

“Tôi cảm thấy lai lịch của người này rất đáng ngờ! Tôi đã từng gặp cường giả ở cảnh giới chủ soái, nhưng tuyệt đối không hề khủng bố tới vậy!”

Một tên vệ sĩ trong số đó vừa thu súng lại vừa khiếp sợ lên tiếng.

“Chúng ta đi! Cử người điều tra cặn kẽ tên này, có điều, trước lúc đó tuyệt đối đừng nói với bất cứ ai!”

Hai mắt Kag loé lên vẻ ác độc, nhìn về phía máy bay trực thăng đã bay đi mất tăm, lên tiếng nói.

“Rõ!”

Mấy người bọn chúng liếc nhìn cái xác kia, trầm mặc mấy giây, sau đó bước nhanh rời khỏi quán rượu.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, máy bay trực thăng đã tới không phận của Kaman.

Là thành phố lớn thứ hai nước Lý, Kaman náo nhiệt hơn rất nhiều so với Memphis.

Ngoài ra, không ít các ông vua dầu mỏ cũng thường tới nơi này du ngoạn.

Bởi vậy, người bản địa sớm đã quá quen với những loại máy bay trực thăng cá nhân giống như thế.

Jason dùng danh nghĩa của gia tộc Asia Lanci gọi điện thoại cho Lục Hoài Viễn.

Nhận được điện thoại của Jason, Lục Hoài Viễn không hề bất ngờ mà ngược lại còn cười nói: “Cậu chủ Jason, nghe nói tên họ Tiêu kia đã chết trong tay Sandos, thật vậy sao?”

Hử?

Giọng điệu đó chứng tỏ ông ta không tin lời Jason lắm.

“Hừ, không phải Sandos giết tên họ Tiêu đó mà là con nhỏ Nguyệt Ảnh, ai mà biết giữa bọn chúng lại có mâu thuẫn lợi ích gì, có điều chết cũng tốt, bớt đi không ít phiền phức cho gia tộc Asia Lanci chúng tôi!”

“Lần này tôi đến là có lời muốn nhờ ông Lục chuyển tới Quang Minh Tôn!”

Jason vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

“Ồ? Chuyện gì thế?”

Lục Hoài Viễn trầm giọng hỏi, giọng điệu ngập tràn vẻ cảnh giác.

“Chuyện quan trọng mà nói qua điện thoại, nếu bị nghe lén, hậu quả có lẽ ông cũng hiểu rõ! Là ông ba đã dặn tôi phải đích thân tới tìm ông!”

Sau đó, Jason hỏi địa chỉ khách sạn mà Lục Hoài Viễn đang ở.

Lục Hoài Viễn do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói địa chỉ của mình cho Jason: “Khách sạn Simon, tầng mười tám!”

Nói xong, Lục Hoài Viễn cúp điện thoại.

Cả quá trình vẫn chưa đến ba mươi giây.

Xem ra Lục Hoài Viễn vô cùng cẩn thận, sợ có người định vị được ông ta qua điện thoại.

“Bên kia, khách sạn Simon! Sau khi tới đó, anh tuyệt đối không được kích động! Nếu như hai cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương kia không có ở đó thì anh mới được hành động. Tuy nhiên lần này, tôi hy vọng anh ra tay với tôi nhẹ một chút!”

Dứt lời, Jason nở một nụ cười xảo quyệt.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, kéo cần điều khiển của máy bay trực thăng, bay thẳng tới sân đỗ máy bay trực thăng trên đỉnh khách sạn Simon.

Cùng với một tiếng vang rất lớn, máy bay trực thăng vững vàng đậu trên sân đỗ máy bay trực thăng.

Hai người đi thang máy trên tầng cao nhất xuống thẳng tầng mười tám, cửa thang máy vừa mở ra đã có hai người đàn ông mặc đồ đen bước nhanh lên trước.

“Xin hỏi anh là cậu chủ Jason sao?”

Một người trong số đó lạnh lùng lên tiếng hỏi.

“Không sai, chính là tôi! Muốn khám người sao?”

Jason nói rồi giơ hai tay lên.

Hai người đàn ông mặc đồ đen khẽ lắc đầu rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Vị này, xin anh giơ cao tay lên!”

Tiêu Chính Văn nở một nụ cười vô hại, chậm rãi giơ cánh tay lên, người đàn ông mặc đồ đen khám xét khắp người Tiêu Chính Văn một lúc, không phát hiện ra bất cứ bất thường gì mới cho Jason và Tiêu Chính Văn rời đi.

Đi qua hành lang tới một ngã rẽ, một tên đàn ông da trắng liếc mắt nhìn Jason, phất tay nói: “Đi theo tôi, ông Lục đang đợi anh!”

Nói xong, hắn dẫn Jason và Tiêu Chính Văn tiến về phía một căn phòng tổng thống ở phía cuối hành lang.

Khi cẩn thận quan sát nhân viên bảo vệ xung quanh, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày.

Đừng nói là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương, ngay cả một người ở cảnh giới chủ soái cũng chẳng có.

Bên cạnh Lục Hoài Viễn không thể không có cao thủ!

“Anh Tiêu, ở bên trong!”

Jason dường như nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Chính Văn, nên nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tiêu Chính Văn.

Mãi tới khi đẩy cửa phòng, Tiêu Chính Văn mới chú ý có hai gã đàn ông da trắng đang đứng sau lưng người đàn ông trung niên Hoa Quốc, bọn chúng đều là cao thủ trong số cao thủ!

Chỉ riêng hơi thở cũng đủ để khiến người ta kinh sợ.

“Ông Lục, rất vui được gặp mặt!”

Jason nở nụ cười thân thiện với người đàn ông trung niên, sau đó quơ túi văn kiện trong tay.

“Cậu chủ Jason, không phải cậu nói Tiêu Chính Văn đã chết rồi sao? Vậy cậu ta là ai?”

Sắc mặt Lục Hoài Viễn đột nhiên đanh lại, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK