Sức mạnh thật sự đã hình thành, đây chính là một đòn chết.
Thế nên bất kể đối phương có mạnh thế nào cũng không thể nào ngăn được.
Vì thế bộ quyền pháp này mới được gọi là Thiên Đạo Vô Ảnh.
Thật ra không phải vô ảnh mà là vô hình.
Trong vô hình, hình thành thế cục chết làm người đang ở bên trong quyền ảnh dần dần chết đi như phương pháp nước ấm nấu ếch.
Lúc này Lục Hoài Viễn như Thiên Thần từ trên trời xuống, xung quanh gió ập đến, vô số đất đá bay tứ tung khắp quảng trường.
Giống như có một bàn tay vô hình ở giữa trời đất bao bọc toàn bộ quảng trường vào trong lòng bàn tay.
“Haizz! Thật ra xem trận đấu của hai người họ chỉ mất thời gian vô ích”.
“Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, kinh nghiệm chính là khuyết điểm lớn nhất của cậu ta, có lẽ sẽ đánh bại được cao thủ bình thường, nhưng…”
Nói đến đây, Sandos không khỏi tiếc nuối nói: “Dù sao đó cũng là Quang Minh Tôn! Từ khi bắt đầu trận đấu Tiêu Chính Văn đã nằm ở thế yếu rồi, đây chính là sự khởi nguồn cho bi kịch của cậu ta”.
Mặc dù Sandos rất muốn Tiêu Chính Văn có thể thắng, nhưng chuyện trên thế giới này sẽ không thay đổi theo ý muốn của con người.
Quả nhiên Sandos vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã rơi vào đợt vây đánh điên cuồng của Lục Hoài Viễn.
Quyền ảnh như vũ bão tấn công từng đợt vào người Tiêu Chính Văn.
“Cậu nghĩ cậu dung hợp trái tim rồng Xích Long và trái tim rồng Kim Long thì có thể tung hoành không kiêng dè gì sao? Vậy chỉ có thể nói là cậu còn quá trẻ, quá tự phụ”.
“Dù dung hợp trái tim rồng, muốn có toàn bộ sức mạnh đó cũng phải cần thời gian thích ứng, không phải cứ dung hợp thì có thể có được sức mạnh thật sự của trái tim rồng”.
“Giữa cậu và tôi không chỉ cách biệt về kinh nghiệm đánh nhau đâu. Chỉ riêng về khoảng hiểu biết sức mạnh Long tộc thì cậu cũng đã thua thảm rồi”.
“Tiêu Chính Văn, cả đời này tôi đều theo đuổi và truy tìm bí mật của Long tộc, cậu nghĩ mấy trận pháp đó và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ không phát sáng của cậu còn có tác dụng sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, mọi thứ của cậu đều bị tôi nhìn thấu hết rồi. Thanh giáo dài Liệt Long của cậu chẳng có bí mật đáng nói gì ở trước mặt tôi cả”.
Dứt lời, Lục Hoài Viễn tiếp tục thừa thắng xông lên.
Cứ như ông ta đã nhìn thấu hết mọi con át chủ bài của Tiêu Chính Văn.
Lúc này thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ mà Tiêu Chính Văn thường dùng hoàn toàn không có tác dụng gì nữa.
Cậu ta còn tư cách gì đấu với mình chứ?
Tiêu Chính Văn vừa dung hợp trái tim rồng Kim Long chưa đến nửa năm, cậu ta có thể dùng được mấy trận pháp tinh xảo đó sao?
Chưa kể bây giờ là chiến trường vô cùng nguy hiểm, dù có cho Tiêu Chính Văn thời gian, trận pháp mà anh có thể dùng cũng chẳng có tác dụng gì với Lục Hoài Viễn.
“Cậu nghĩ trước đây cậu giết Âm Dương Tôn thì có thể khiêu chiến với tôi sao? Biết rõ thân phận của tôi thế mà còn dám đến, đúng như tính cách của cậu. Nhưng sự kiêu ngạo của cậu chắc chắn sẽ hại chết cậu”.
“Bây giờ cậu thấy hối hận chưa? Tiếc là cậu không còn cơ hội để đưa ra lựa chọn nữa”.
Lục Hoài Viễn vừa nói vừa tiến thêm một bước.
Bước thứ sáu.
Trên bầu trời ở quảng trường đều vang lên những tiếng ầm ầm gào rú.
Sát khí lập tức lan ra trong phạm vi mấy cây số.
Lúc này sát khí trên bầu trời quảng trường như có thực thể ngưng tụ thành mưa.
Mỗi một giọt mưa rơi xuống đất đều tạo ra một cái hố, hệt như đạn xuyên qua đậu phụ.
Tiêu Chính Văn cũng bị ép lùi về sau lần nữa.
Lúc này Lục Hoài Viễn vung hai nắm đấm lên, gần như hình thành nên một thế cục chết chỉ trong một đòn.
Cũng ngay lúc này mắt Tiêu Chính Văn lóe lên một tia sáng.
Đúng thế!
Chính là lúc này, cơ hội phản công đến rồi.
“Hừ, Jason, chuẩn bị quan tài cho anh Tiêu của cậu đi, mạng sống của anh ta đã hết rồi”.
Quang Minh Tả Sứ nhìn Tiêu Chính Văn và Lục Hoài Viễn trên sàn đấu, cực kỳ tự tin nói.
Quang Minh Tả Sứ đã nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy không dưới mười lần.
Có vẻ khoảnh khắc Quang Minh Tôn siết chặt hai nắm đấm như tạo ra sơ hở cực lớn cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng thật ra đó lại là một cái bẫy dụ người.
Rất nhiều cao thủ đều chết dưới chiêu này của ông ta.
Tiêu Chính Văn có thể là ngoại lệ được sao?
Quang Minh Tả Sứ vừa dứt lời, Sandos cũng nhắm mắt lại lắc đầu nói: “Kinh nghiệm của Tiêu Chính Văn quá ít, vừa rồi thế tấn công đã hình thành, sao Lục Hoài Viễn có thể để lộ ra sơ hở lớn thế được chứ”.
“Chứng tỏ đó là một cái bẫy giăng cho Tiêu Chính Văn! Đáng tiếc!”
Lúc này quả thật Tiêu Chính Văn cũng lập tức phản đòn như Quang Minh Tả Sứ và Sandos nói.
Nhưng hiển nhiên anh cũng trúng kế rồi.
“Cậu đúng là khiến tôi thất vọng, sớm biết dùng chút kế sách nhỏ có thể bắt được cậu thì cần gì phải phiền phức thế chứ”.
Lục Hoài Viễn cười nhạo nói.
Lúc này Lục Hoài Viễn nghĩ mình đánh giá cao Tiêu Chính Văn quá rồi.
Biểu hiện bây giờ của anh thậm chí khiến Lục Hoài Viễn cảm thấy Tiêu Chính Văn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, ngay cả sơ hở rõ ràng như thế mà cậu ta cũng nghĩ là sai sót của Lục Hoài Viễn.
Đúng là nực cười!
Xem ra những lời đồn đại về Tiêu Chính Văn cũng phóng đại quá.
Chỉ là những người đó càng không có cấp bậc gì hơn Tiêu Chính Văn mà thôi.
Lúc này Lục Hoài Viễn thầm cười nhạo.
Nghĩ lại cũng đúng, ông ta đánh giá cao cậu thanh niên này chẳng qua là vì cuốn Thiên Sơn Thư Lục đó thôi.
Bất kỳ ai có được Thiên Sơn Thư Lục đều không thể xem thường.
Nhưng kiến thức, kinh nghiệm và khả năng của Tiêu Chính Văn đâu thể so sánh với Quang Minh Tôn ông ta được chứ?
Lần phản công này của Tiêu Chính Văn cũng bị Lục Hoài Viễn dễ dàng tránh thoát.
Sau đó nghiêng người đánh một đòn vào ngực Tiêu Chính Văn.
Đòn tấn công này là đòn chết chắc.
Hơn nữa cú đấm này cũng là đòn cuối cùng ngưng tụ sát khí.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn bị trúng đòn thì chắc chắn sẽ chết.
Ngay khi Lục Hoài Viễn nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một nụ cười: “So sánh kinh nghiệm ư? Ông nên biết Thiên Sơn Thư Lục không gì là không có”.
Vốn dĩ cú đấm của Lục Hoài Viễn chắc chắn sẽ đánh trúng ngực Tiêu Chính Văn.
Nhưng chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay lên nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay Lục Hoài Viễn, đòn tấn công lập tức thay đổi góc độ và phương hướng.
“Cái gì?”
Lục Hoài Viễn biến sắc.
Những cao thủ ở đẳng cấp như ông ta dù chỉ hơi sơ sẩy một chút thôi cũng đều trở thành đòn chí mạng.
Nhưng vừa rồi Tiêu Chính Văn đã làm được điều đó như thế nào?
Tại sao Tiêu Chính Văn biết điểm yếu của ông ta ở đâu?
“Ông thật sự nghĩ tôi không biết điểm yếu của ông ở đâu à? Thật ra tất cả chiêu thức của ông đều được nhắc đến rất đầy đủ trong Thiên Sơn Thư Lục, càng khiến ông không ngờ đến là trong đó còn cách phá giải nữa”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, giọng nói ẩn chứa sự chế giễu.
Đánh nhau với Tiêu Chính Văn bằng quyền pháp được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, đây vốn dĩ là một hành động cực kỳ ngu ngốc.
Lục Hoài Viễn lại đắc ý tự mãn về chuyện này, đúng là nực cười.
Lẽ nào đây chính là kinh nghiệm của Lục Hoài Viễn sao?
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn bình tĩnh, một tay siết chặt nắm đấm, đòn tấn công hoàn hảo đã đánh trúng ngực Lục Hoài Viễn.