Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2108: Run lẩy bẩy

Tư Mã Minh Nhuệ lạnh lùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi, âm thầm ghi nhớ thật kỹ tướng mạo của người này, đợi sau khi giết chết Tiêu Chính Văn sẽ giết sạch cả nhà kẻ này.

“Chúng ta đi!”

Tư Mã Minh Nhuệ nói xong thì chạy về phía cao ốc Vy Nhan.

Nhìn ba bóng lưng của bọn họ đi xa, người đàn ông trẻ tuổi khinh bỉ cười, nói với mấy người bạn nhậu bên cạnh: “Haiz, đúng là một đám ngu ngốc, dám đến chọc giận vua Bắc Lương, đúng là chán sống rồi!”

“Haiz, mấy người ở vùng ngoài lãnh thổ chả hiểu kiểu gì, cứ hết người này lại đến người kia chạy tới chịu chết, chẳng lẽ bọn họ cho là mạng mình không đáng xu nào à?”

Một cô bé ở bên cạnh vừa uống trà sữa vừa tò mò nói.

Thấy đám người Tư Mã Minh Nhuệ đi đến gần cao ốc Vy Nhan, không ít người vây kín để hóng chuyện.

Ai cũng chờ xem ba kẻ này sẽ chết như thế nào.

“Thưa Long Vương, hình như có người tới gây chuyện!” Long Hình nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ tay vào vào đám người Tư Mã Minh Nhuệ.

“Kệ họ đi, trong thời gian tôi đến vùng ngoài lãnh thổ, mọi người phải chú trọng vào việc huấn luyện tinh anh cho điện Thần Long, còn nữa, phân phát Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhất định phải giúp mỗi người nhanh chóng luyện hóa!”

“Dạ!”

Long Hình vội vàng đáp lời.

Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn bước lên trước, đến khoảng không trên cao ốc Vy Nhan, đón đám người Tư Mã Minh Nhuệ.

“Các người đến tìm tôi à?”, Tiêu Chính Văn tỏ ra hứng thú nhìn đám người Tư Mã Minh Nhuệ.

“Hôm nay chính là ngày giỗ của mày!”, ngọn lửa giận của Tư Mã Minh Nhuệ lại bùng cháy.

Giây phút này, cơn giận đã bao trùm quanh người hắn, khí tức màu bạc của cảnh giới Nhân Hoàng cấp bốn cũng tỏa ra!

Cùng lúc đó, Tư Mã Thành và Tư Mã Nguyệt cũng chia nhau ra hai hướng khác nhau, vây Tiêu Chính Văn vào giữa!

Khí tức của ba người này gần như che phủ cả đất trời, không những thế còn khóa chặt Tiêu Chính Văn trong phạm vi công kích của mình!

“Ngày giỗ của tôi ư? Có phải anh đang nói đùa không?”

Tiêu Chính Văn nhếch môi cười, nhất thời, khí tức toàn thân anh cũng tràn hết ra!

Một luồng hơi thở mạnh mẽ tựa thủy triều đập vào mặt, luồng khí màu tím che hết hàng ngàn mét xung quanh!

Chỉ mất chưa đến nửa hơi thở, cả thế giới như đã bị giam cầm lại.

Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm ập xuống, khiến vạn dặm non sông rúng động!

Dường như đến cả ánh trăng cũng bị hơi thở này che khuất, phong tỏa chặt chẽ đám người Tư Mã Minh Nhuệ bên trong, mấy trận pháp không gian ở xung quanh đồng thời bị phá vỡ, vô số hố đen vũ trụ cùng nhau hội tụ lại!

Thấy cảnh tượng này, đám Tư Mã Minh Nhuệ chợt bối rối hoang mang!

Bọn họ vẫn cho rằng, Tiêu Chính Văn chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, nhưng khi Tiêu Chính Văn bộc lộ toàn bộ khí thế của mình, uy nghiêm mạnh mẽ hệt như thủy triều vây quanh bọn họ, lúc này họ mới nhận ra mình đã sai!

Hơn nữa còn sai vô cùng nghiêm trọng!

Tiêu Chính Văn chẳng những không phải Nhân Vương cấp năm, mà còn bỏ xa bọn họ, anh đã đạt đến Nhân Hoàng cấp năm rồi!

Ba người họ không khỏi sững sờ, Tư Mã Thành sợ đến mức hồn bay phách lạc!

Chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi mà Tiêu Chính Văn từ Nhân Vương cấp năm, đột phá thẳng cảnh giới quan trọng nhất, tiến tới Nhân Hoàng cấp năm?

Sao có thể chứ?

Đối mặt với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, bọn họ đâu còn chút phần thắng nào, đừng nói chém chết Tiêu Chính Văn, ngay cả tư cách động tay động chân với anh cũng chẳng có cửa!

Đến lúc này, bọn họ mới hiểu tại sao từ đầu đến cuối, bọn họ không thể gây ra bất cứ sự xáo động nào.

Thậm chí ngay cả một người bình thường cũng dám cười nhạo bọn họ!

Đây đúng là tự dâng mình tới cửa cho người ta làm thịt!

“Haiz, mấy tên ngu!”, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng phải lắc đầu ngán ngẩm, thở dài.

Cho dù muốn giết Tiêu Chính Văn đến mức nào thì cũng phải hỏi thăm trước tình hình liên quan đến người ta chứ?

Người ta đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, dù có đứng đó mặc cho mấy người giết nhưng mấy người dám làm gì Tiêu Chính Văn không?

Bạch Chiến Sinh giận đến mức cạn lời, ông ta viết nhanh mấy dòng vào thẻ gỗ, sau đó sai người đưa về vùng ngoài lãnh thổ.

Ánh mắt trong trẻo của Tiêu Chính Văn nhìn thẳng về ba người kia: “Không phải mấy người tuyên bố muốn lấy đầu tôi hả? Tới đây!”

Đám người Tư Mã Minh Nhuệ nghe thế thì đổ mồ hôi lạnh.

Nhất là Tư Mã Minh Nhuệ, câu nói ác độc kia là từ miệng hắn mà ra, hôm nay đối mặt với Tiêu Chính Văn vượt xa hắn, hắn đào đâu ra can đảm ra tay?

Hai người Tư Mã Nguyệt và Tư Mã Thành cũng bị khí tức cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm của Tiêu Chính Văn bủa vây, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng phải cố hết sức!

“Tư Mã Tư hãm hại mình!”

Lúc này, Tư Mã Minh Nhuệ cuối cùng cũng hiểu rõ dụng ý của Tư Mã Tư!

Rõ ràng hắn muốn mượn tay Tiêu Chính Văn để diệt trừ ba người họ!

Vào giờ phút này, ba người bọn họ đều muốn lao thẳng về vùng ngoài lãnh thổ, tìm Tư Mã Tư đối chất!

Nhưng vấn đề là đừng nói đến việc quay về vùng ngoài lãnh thổ, đối diện với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm thì bọn họ ngay cả can đảm xoay người cũng không có!

Cả người Tư Mã Thành run lẩy bẩy, hai đầu gối suýt chút nhũn cả ra, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Chương 2109: Đổi bảo vật

Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm sau khi tỏa ra toàn bộ thực lực thật sự quá kinh khủng, tựa như áp lực của thủy triều, ép tới mức hắn không ngẩng đầu lên được.

Nghĩ đến kẻ gây ra hết thảy những chuyện này là Tư Mã Tư, Tư Mã Thành hận đến ngứa cả răng!

Hắn âm thầm thề với lòng, chỉ cần hắn còn sống trở về, nhất định sẽ đánh gãy hai chân Tư Mã Tư!

Cô gái duy nhất trong ba người bọn họ là Tư Mã Nguyệt đã bị dọa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đáy quần cũng ướt cả một mảng!

Lúc này, phía dưới chợt vang lên tiếng chửi mắng!

“Mấy người đúng là quá tệ! Chưa đánh mà đã tè ra quần rồi, có còn là người học võ không hả?”

“Nồi lẩu Tứ Xuyên của ông đây mới đưa lên thôi đấy! Đền cho ông đi!”

“Ôi, phụ nữ vùng ngoài lãnh thổ mặt dày thế sao? Đang trên đường lớn luôn á!”

Nếu đổi lại là ngày bình thường, đám người bình thường kia nếu dám giễu cợt Tư Mã Nguyệt thì đã bị cô ta chém một phát chết tươi rồi!

Nhưng bây giờ đừng nói là giết người, đến cả gan để phản bác lại một câu cũng không có.

Lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết đang kề sát bên mình, thậm chí, chỉ cần Tiêu Chính Văn siết nhẹ nắm đấm, cô ta sẽ biến thành một đống bột vụn!

Bây giờ lại ngẫm đến lời nói và hành động trước kia của mình, ba người họ đều cảm thấy chẳng khác gì mấy tên hề làm trò!

Chẳng trách mấy người bên võ tông không thèm nhìn thẳng vào họ, thậm chí võ tông Hoa Quốc lớn như vậy mà ngay cả một người đón tiếp cũng không có!

Trong mắt đám người võ tông này, bọn họ chắc chắn là trò mua vui!

Buồn cười nhất là bọn họ lại chẳng hay biết gì.

“Nếu mấy người không ra tay thì tôi sẽ ra tay đấy!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

“Tiêu Chính Văn, tôi… chúng tôi là người nhà họ Tư…”

“Ồn quá!”

Không đợi Tư Mã Nguyệt nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ rung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng ra!

“Bùm!”

Tư Mã Nguyệt biết thành một đám sương máu, ngay sau đó, ánh sáng phủ kín đất trời, vô cùng đẹp đẽ!

Cô ta vốn định báo thân phận người họ Tư Mã của mình để Tiêu Chính Văn còn biết kiêng kỵ mà tìm cách thoát thân!

Nhưng cô ta lại không ngờ được, Tiêu Chính Văn vốn không thèm quan tâm, lại còn ra tay đánh chết mình luôn!

Mắt thấy đồng bọn của mình chưa kịp dứt lời đã bị chém chết ngay tại chỗ, hai người còn lại đều bày ra vẻ mặt cầu xin thảm thiết!

“Anh… Anh Tiêu, chuyện này… chuyện này đều là hiểu lầm thôi, chúng tôi… chúng tôi tới thế tục du lịch, xin…”

“Bùm!”

Tư Mã Thành cũng hệt như vậy, lời mới được nửa đã dứt hơi thở!

Đám người bình thường ở thế tục ngửa đầu nhìn ánh sáng năm màu rực rỡ trên trời tựa như đang nhìn pháo hoa, không ai thèm để ý đến chuyện khác.

Tựa như tất cả những chuyện này đều là lẽ đương nhiên!

Khi ánh mắt Tiêu Chính Văn chầm chậm nhìn lên người Tư Mã Minh Nhuệ, hắn sợ đến mức quỳ rạp dưới chân anh!

“Anh Tiêu ơi! Cầu xin anh tha cho tôi! Tôi… Tôi nguyện dùng bảo vật quý nhất của nhà Tư Mã để đổi lấy một con đường sống, xin anh Tiêu giơ cao đánh khẽ giúp cho!”

Tư Mã Minh Nhuệ không đợi Tiêu Chính Văn mở miệng đã lập tức lấy một cái gương Bát Quái trong ngực ra, hai tay dâng lên trước mắt Tiêu Chính Văn!

Hiển nhiên, đây chính là quyết định sáng suốt nhất của Tư Mã Minh Nhuệ, cho dù hắn có dùng cái gương Bát Quái này để đánh một trận với Tiêu Chính Văn cũng không có cửa thắng!

Hai bên chênh lệch nhau quá nhiều, đó vốn dĩ không phải là khoảng cách mà một hai món bảo vật có thể bổ sung được.

Tiêu Chính Văn không chỉ là Nhân Hoàng cấp năm, mà còn lĩnh ngộ được Quy Chân, sức mạnh của Quy Chân so với gương bát quái của Tư Mã Minh Nhuệ thì quả là lấy đá chọi trứng!

Trừ phi Tư Mã Minh Nhuệ cũng lĩnh ngộ được Quy Chân thì gương Bát Quái mới phát huy được tác dụng tương ứng!

“Đây là…”, Tiêu Chính Văn nhìn gương Bát Quái trong tay Tư Mã Minh Nhuệ.

“Cái này… là bảo vật vô cùng quý giá mà Gia Cát Khổng Minh đã dùng tinh hoa trọn đời của mình luyện ra - gương Bát Quái! Năm đó nó rơi vào tay của tổ tiên nhà Tư Mã chúng tôi, chúng tôi luôn cất giấu như bảo bối!”

“Mong anh Tiêu bớt giận, xin hãy vui vẻ nhận lấy!”

Tư Mã Minh Nhuệ nói với vẻ vô cùng thành kính.

“Được thôi!”, ánh mắt Tiêu Chính Văn quét ngang cái gương, tia sáng trong mắt anh chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất!
Chương 2110: Tự giải quyết

Tư Mã Minh Nhuệ buông tấm gương Bát Quái kia xuống, quay người liền hoá thành một tia sáng chạy về phía xa.

Tiêu Chính Văn cầm tấm gương Bát Quái đó lên quan sát kỹ càng một lượt, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không khỏi thầm kinh thán, nhà họ Tư Mã lại có vật quý giá như thế này sao?

Mặc dù thoạt nhìn thì đó chỉ là một tấm gương Bát Quái thông thường nhưng chỉ có Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được bên trong có càn khôn!

Bên trong gương Bát Quái rõ ràng giống như một vũ trụ mênh mông khác, thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ vô số ngôi sao đang toả sáng lấp lánh bên trong gương Bát Quái!

Xem ra Gia Cát Khổng Minh quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một tấm gương Bát Quái nhỏ xíu mà lại có thể biến đổi cả càn khôn!

Từ đó không khó để nhìn ra trình độ của Khổng Minh bên trong trận pháp rõ ràng quá đỗi kinh thiên động địa!

Dù Tư Mã Minh Nhuệ chỉ có thể phát huy ra được một phần mười chiến lực của bảo vật thì cũng đủ để trấn áp Tiêu Chính Văn nhưng không ngờ là Tư Mã Minh Nhuệ lại từ bỏ việc đối kháng.

Nhìn theo bóng lưng tháo chạy của Tư Mã Minh Nhuệ, Tiêu Chính Văn không ngừng lắc đầu.

“Hy vọng sau khi anh trở về nhà họ Tư Mã còn có thể sống sót được!”

Tiêu Chính Văn cất gương Bát Quái, rồi sải bước tới đường qua lại ở phía tây bắc Hoa Quốc.

Tư Mã Minh Nhuệ lo lắng bị Tiêu Chính Văn truy sát, căn bản không dám đi qua đường qua lại phía Hoa Quốc mà chạy thẳng về phía đường qua lại ở Âu Lục.

Mãi mấy tiếng đồng hồ sau, Tư Mã Minh Nhuệ mới trở về được vùng ngoài lãnh thổ!

Sau khi xông ra khỏi đường qua lại, Tư Mã Minh Nhuệ vẫn kinh sợ quay đầu nhìn về phía lối vào.

“Tư Mã Tư!”

Sau khi tâm trạng dần trở nên bình tĩnh, trong mắt Tư Mã Minh Nhuệ đột nhiên loé lên một tia sáng sắc lạnh!

Tất cả những chuyện này đều là hậu quả mà Tư Mã Tư gây ra!

Chưa nói tới chuyện làm mất vật báu truyền đời của gia tộc, ngay tới Tư Mã Thành và Tư Mã Nguyệt cũng chết ở thế tục!

Vừa nghĩ tới cái chết thảm của hai người này, cộng thêm tội lớn ngút trời làm mất vật báu của gia tộc, trong lòng Tư Mã Minh Nhuệ lập tức bừng bừng sát khí!

Tư Mã Tư đang ngồi xếp bằng, đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm phẫn nộ giống như tiếng sấm kinh thiên vang vọng khắp cả đất trời!

“Tư Mã Tư! Ra ngoài chịu chết đi!”

Ngay sau đó, một cỗ sức mạnh cực lớn lập tức chèn ép xuống, khoá chặt lấy vị trí mà Tư Mã Tư đang ngồi!

Tư Mã Minh Nhuệ đã bị cơn phẫn nộ lấn át đầu óc, đều là do Tư Mã Tư khiến cho hắn giống như tên hề, vượt cả vạn dặm xa xôi để đi nộp nạng!

Mãi tới bây giờ, hắn vẫn khiếp sợ không thôi, đặc biệt là khoảnh khắc bị khí tức của Tiêu Chính Văn khoá chặt lấy, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa mình và cái chết chỉ còn có một bước!

Nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn mà hắn cũng có thể đi khiêu khích hay sao?

Ngay cả một số cao thủ lão làng của nhà họ Tư Mã cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn!

Vậy nên Tư Mã Minh Nhuệ càng nghĩ càng tức, chỉ muốn tát Tư Mã Tư biến thành đống thịt nhão thì mới có thể hả giận!

Chỉ là hắn vẫn còn chưa tới được trước mặt Tư Mã Tư thì có một ông lão đã chậm rãi bước ra từ trong khu rừng phía sau lưng Tư Mã Tư.

Chỉ thấy ông lão khẽ giơ cây gậy đầu rồng trong tay lên, một trận pháp vô hình liền bao bọc lấy Tư Mã Tư vào bên trong!

“Rắc!”

Cú đấm này của Tư Mã Minh Nhuệ đập thẳng lên bên trên trận pháp đó, lập tức khiến cho Tư Mã Minh Nhuệ chấn động tới mức liên tiếp lùi ra sau vài bước!

“Ông…ông là ai?”

Tư Mã Minh Nhuệ không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của ông lão này quá mức khủng bố, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn doạ cho hắn hồn bay phách lạc thì cũng không có được sự khủng bố như ông lão này!

“Tư Mã Minh Nhuệ, nể tình cậu là thế tử của nhà họ Tư Mã, tôi cho cậu được nguyên vẹn rời đi, thức thời thì mau cút đi!”, ông lão lạnh lùng nói.

Bảo hắn cút ư?

Tư Mã Minh Nhuệ lập tức nhíu mày, nói với sắc mặt hết sức u ám: “Lão già! Đây là chuyện riêng của nhà họ Tư Mã chúng tôi, không phiền ông nhúng tay vào!”

“Còn không tránh ra thì đừng trách tôi lật mặt vô tình!”

Mặc dù ông lão có thực lực khủng bố, thế nhưng Tư Mã Minh Nhuệ không tin ở vùng ngoài lãnh thổ còn có người dám ra tay giết người của nhà họ Tư Mã!

Vậy nên hắn vừa mắng chửi ông lão vừa sải bước tiến lên trước thêm lần nữa, lao thẳng về phía Tư Mã Tư!

“Không biết tốt xấu!”

Ông lão lạnh lùng liếc nhìn Tư Mã Minh Nhuệ, sau đó vung cây gậy trong tay lên.

“Xẹt xẹt xẹt!”

Một loạt tia chớp nối tiếp nhau lao về phía Tư Mã Minh Nhuệ, hắn không thể ngờ được ông lão lại ra tay, lại còn là sát chiêu!

Hắn vẫn còn chưa kịp phản kháng đã bị ba tia chớp đánh trúng cùng một lúc, chỉ trong nháy mắt đã hoá thành cát bụi!

“Chuyện này cậu tự đi mà giải quyết, cứ nói Tư Mã Minh Nhuệ cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn!”, ông lão lạnh lùng căn dặn.

“Đương nhiên! Đệ tử biết nên làm thế nào!”
Chương 2111: Không quan trọng

Tư Mã Tư liếc mắt nhìn đống tro tàn trên mặt đất, khẽ phất ống tay áo, xua tan đi chút tro tàn cuối cùng còn vương lại của Tư Mã Minh Nhuệ!

Sau đó quay người đi về phía khu nhà chính của nhà họ Tư Mã.

Nửa ngày sau, cả nhà họ Tư Mã đều hết sức kinh ngạc và phẫn nộ.

Hai chủ mạch và sáu mươi tư chi mạch của nhà họ Tư Mã gần như đều trở nên sục sôi trước cái chết của mấy người Tư Mã Minh Nhuệ!

Khu nhà họ Tư Mã nằm bên trong một hang núi mọc kín hoa sen đỏ, một người đàn ông mặc long bào trợn trừng hai mắt.

Ánh nhìn đó lập tức đâm xuyên qua vạn dặm!

Tư Mã Viêm!

Đế Vương duy nhất của nhà họ Tư Mã!

“Cụ tổ, Tiêu Chính Văn giết bốn nhân kiệt của nhà họ Tư Mã chúng ta, thậm chí còn biến ba người Tư Mã Minh Nhuệ trở thành tro bụi! Hắn rõ ràng không coi nhà họ Tư Mã chúng ta ra gì!”

“Vẫn mong cụ tổ làm chủ cho hậu nhân của nhà họ Tư Mã chúng ta!”

Nói xong, Tư Mã Tư khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Cùng với một tiếng thở dài xa xăm, sát ý lập tức bộc phát ra, làm cho hoa sen đỏ ở hai bên hang núi đều lụi tàn!

Ánh mắt của Tư Mã Viêm như có điện, bên trong thần sắc không nhìn ra vui buồn, từng trận gió điên cuồng thổi bay long bào trên người lão!

Ánh mắt lạnh lùng của lão liếc qua người Tư Mã Tư, chỉ bị lão nhìn một cái thôi mà Tư Mã Tư đã sợ tới độ cả người không ngừng run lẩy bẩy!

“Cụ tổ, đều trách tôi! Nếu như không phải vì tôi bất tài, bị Tiêu Chính Văn cướp mất Thánh Huyết Đế Tuấn thì anh hai Tư Mã Minh Nhuệ cũng sẽ không đích thân tới thế tục để cãi lý với Tiêu Chính Văn!”

“Nếu như anh ấy không rời khỏi Đông Vực thì cũng sẽ không phải chết thảm trong tay Tiêu Chính Văn!”

“Vãn bối Tư Mã Tư xin cụ tổ cứ việc trách phạt!”

Nói xong, Tư Mã Tư quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu vái lạy.

Hắn tự biết suy nghĩ mờ ám của hắn không qua được mắt của Tư Mã Viêm, vậy nên vẫn luôn quỳ trên mặt đất, thậm chí còn chẳng dám ngóc đầu lên.

Trong mắt Tư Mã Viêm đột nhiên loé lên một tia sáng sắc lạnh!

Tia sáng đó lao thẳng về phía sống lưng của Tư Mã Tư!

“Phập!”

Tư Mã Tư chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim truyền tới từ trên sống lưng, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi!

Vào lúc hắn đang cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Viêm thì lại phát hiện ra tu vi của bản thân đang có bước tiến cực lớn!

Trong nháy mắt đã từ Nhân Vương cấp năm đột phá lên Nhân Hoàng cấp ba!

“Đi thông báo với nhà họ Khổng, nhà họ Tư Mã chúng ta đồng ý liên thủ, san phẳng thế tục, cùng diệt kẻ địch!”

“Ngoài ra, cậu mau chóng đi liên lạc với nhà họ Lục ở thế tục, bảo nhà họ Lục cùng ra tay tiêu diệt Tiêu Chính Văn!”

Giọng nói của Tư Mã Viêm hết sức uy nghiêm, khiến cho Tư Mã Tư chấn động tới mức tai ù ù.

Sau khi nghe Tư Mã Viêm nói vậy, Tư Mã Tư lập tức nở nụ cười lạnh lùng không dễ phát giác.

Liên kết với nhà họ Lục và nhà họ Khổng thì nhà họ Tư Mã sẽ không còn phải sợ nhà họ Võ!

Tới lúc đó, cao thủ của ba nhà liên thủ lại đối phó với một mình Tiêu Chính Văn, dù anh có mọc thêm cánh thì cũng khó lòng sống sót qua nổi kiếp nạn này!

Sau khi Tiêu Chính Văn chết, Thánh Huyết Đế Tuấn sẽ rơi vào trong tay của một mình Tư Mã Tư!

“Xin tuân theo pháp chỉ của cụ tổ!”

Tư Mã Tư lại dập đầu liên tiếp mấy cái, lúc này mới lùi ra sau vài bước, cung kính rời khỏi núi.

Một lúc sau, một nam thanh niên mặc đồ trắng sải bước tiến vào trong hang núi, nhìn về phía bóng lưng của Tư Mã Tư và lên tiếng: “Hắn đang nói dối!”

Tư Mã Viêm khẽ gật đầu nói: “Tư Mã Minh Nhuệ quả thực đã chết trong tay hắn, thế nhưng ván cờ thật sự mới vừa bắt đầu mà thôi!”

“Nhà họ Tư Mã chúng ta tuyệt đối không độc chiếm thực lực của Đế Vương Các, mượn cơ hội này liên kết với nhà họ Lục, nhà họ Khổng mới là thượng sách!”

“Nếu như muốn giết thằng ranh Tiêu Chính Văn thì cần gì tới bọn họ ra tay, chỉ cần vung tay là có thể giết chết hắn dù cách cả vạn dặm!”

Nam thanh niên khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Trước mắt Lữ Bố không ở vùng ngoài lãnh thổ, Khổng Lệnh Tiên cũng bị nhốt ở hồ Thiên Thu, chỉ có mình huyết tộc, chưa chắc đã là đối thủ của nhà họ Võ và nhà họ Doanh!”

“Khổng Lệnh Tiên có mặt hay không cũng không quan trọng, không phải Thiếu Chính Mão đã trở về rồi sao? Nếu có người này rồi thì thực lực của huyết tộc đủ để bù đắp vào khoảng trống của Lữ Bố!”

“Bạch Khởi vẫn đang trấn thủ ở hồ Thiên Uyên, nhà họ Doanh cũng mất chiến lực đỉnh cao, chỉ có bên phía Lý Quang Tổ là không có tổn thất gì, nhà họ Võ, nhà họ Doanh đều đã hết hy vọng rồi!”

“Nhà họ Lưu và nhà họ Lý có gì mà phải sợ?”

Ánh mắt Tư Mã Viêm sắc nhọn như kiếm, loé lên vài điểm sáng, lạnh lùng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK