Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong, những tiếng bước chân trầm ổn đã lập tức truyền tới.
Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông nghe thấy tiếng bước chân bên trong biệt thự thì vội vàng đứng lui sang một bên.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chính Văn đã sải bước tới trước cửa, ánh mắt lạnh tanh đánh giá ba người đang đứng trước cửa, nói: “Để thánh chỉ ở lại, mấy người có thể đi rồi!”
Cái gì?
Ông Trần và hai người đàn ông trung niên kia đều sững sờ!
Tiêu Chính Văn đang có ý gì?
“Tiêu Chính Văn, tôi phụng mệnh Thiên Tử đến để…”
“Đưa đây!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng giơ tay ra, trầm giọng nói với ông Trần.
“Tiêu Chính Văn! Tôi là khâm sai!”
Ông Trần vừa mới hô lên, Tiêu Chính Văn đã giơ tay giáng cho ông ta một bạt tai, lại lạnh lùng lên tiếng: “Thánh chỉ ở đâu, đưa đây!”
Ông Trần bị Tiêu Chính Văn tát mạnh, vừa ôm lấy một bên má đỏ ửng vừa oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Ông ta không cam tâm!
Tiêu Chính Văn đã không còn bất cứ thực quyền gì nữa, dựa vào đâu mà vẫn vênh váo hung hăng như thế!
Thế nhưng lúc ông ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Tiêu Chính Văn thì trong lòng không khỏi run rẩy!
Dù không muốn nhưng ông ta vẫn run rẩy đưa bản thánh chỉ do chính tay Thiên Tử viết ra.
Đúng lúc này, Khương Vy Nhan vừa trở về từ công ty, xe vừa dừng trước cửa đã nhìn thấy Tiêu Chính Văn giáng một cái tát lên mặt ông Trần.
Khương Vy Nhan liếc mắt nhìn ông Trần rồi vội vàng tiến lên trước hỏi: “Chồng à, sao anh lại nổi giận như thế?”
Tiêu Chính Văn ôm thánh chỉ vào trong lòng, sau đó lạnh lùng nói với ông Trần: “Cút!”
Sau đó, anh dìu Khương Vy Nhan cùng đi vào bên trong biệt thự.
Ông Trần và hai người đàn ông trung niên kia tức giận tới mức mặt mày xám như gan lợn.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị Tiêu Chính Văn đuổi đi chỉ với một từ “cút”.
Sự tiếp đón nhiệt tình và niềm nở trong tưởng tượng của họ, còn cả bữa tiệc tối thịnh soạn rõ ràng chỉ là một giấc mộng đẹp!
“Tiêu Chính Văn!”
Ông Trần căm hận nghiến răng, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, sắp phun ra lửa tới nơi.
Thế nhưng cả Hoa Quốc này, có ai dám làm gì Tiêu Chính Văn cơ chứ?
“Ông Trần… chúng ta…”
Hai người đàn ông trung niên cũng là cấp dưới của ông Trần.
Vốn dĩ muốn tới Giang Trung làm hùm làm hổ, thư thả tận hưởng một khoảng thời gian.
Kết quả thì hay rồi, bị Tiêu Chính Văn đuổi thẳng cổ.
“Hừ! Chúng ta đi, tôi thật muốn xem xem rốt cuộc ai sẽ thắng!”
Ông Trần bực dọc phất tay áo rồi quay người rời đi.
Hai người đàn ông mặc đồ đại cán cũng vội vàng đuổi theo.
Quay vào trong biệt thự, Khương Vy Nhan mới chỉ tay ra bên ngoài cửa, nói: “Ông lão ban nãy là ai thế?”
“Đến truyền thánh chỉ!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa mở thánh chỉ ra nhìn qua một lượt.
Nội dung bên trên đương nhiên là mấy lời hi vọng Tiêu Chính Văn đừng giết Charlie.
Đồng thời, Thiên Tử còn đặc biệt nói rõ tầm quan trọng của người này!
Hiện giờ Hoa Quốc đang bàn bạc với gia tộc Asia Lanci, hơn nữa đã tới thời khắc mấu chốt.
Nếu như lúc này Charlie chết ở Hoa Quốc thì tất cả mọi nỗ lực khi trước đều sẽ đổ sông đổ bể!
Khương Vy Nhan liếc nhìn, thấy ba chữ Lục Hoài Viễn thì không khỏi sửng sốt: “Người này không phải tổng giám đốc công ty dầu mỏ Hoa Quốc sao?”
“Ông ta sao vậy?”
Tiêu Chính Văn dịu dàng nói: “Nghe nói là bị một nước nhỏ ở Phi Lục bắt giữ, cơ mà có vẻ vấn đề cũng không lớn lắm!”
“Nghe nói nhà họ Lục rất có tiếng nói trong giới thương mại của Hoa Quốc!”
Khoảng thời gian này, Khương Vy Nhan cũng tiếp xúc với không ít công ty lớn tầm cỡ trong cả nước.
Còn có không ít công ty xuyên quốc gia, vậy nên vẫn thường nghe bên đối tác nhắc đến cái tên Lục Hoài Viễn này!
Có thể thấy người này rất có tầm ảnh hưởng ở trong thương giới.
“Đó là đương nhiên, một người nắm giữ gần một nửa chuỗi cung ứng dầu mỏ của Hoa Quốc, tầm ảnh hưởng đương nhiên không hề nhỏ. Nếu không thì người ta cũng sẽ không giam lỏng ông ta để uy hiếp Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn lờ mờ cảm nhận được đối phương tuyệt đối không thể là một nước nhỏ của Phi Lục, rất có khả năng phía sau còn có một thế lực ngầm nào đó.
Nếu không thì sao Âu Lục lại loan tin gia tộc Asia Lanci rất có tầm ảnh hưởng ở đất nước này cơ chứ?”
Kỳ thực, nói thẳng ra là do mấy nước nhỏ ở Âu Lục, thậm chí bao gồm cả đám do Mễ Quốc đứng đầu, bởi vì lần trước Tần Vương ép vua thoái vị không tranh được lợi lộc gì nên mới đột nhiên ra tay với Lục Hoài Viễn.
Họ coi Lục Hoài Viễn như quân cờ để đàm phán với Hoa Quốc, đòi hỏi Hoa Quốc những lợi ích không thể đạt được trên chiến trường.
“Chồng à, thế thì có phải anh lại sắp phải xa nhà không?”
Khương Vy Nhan hơi nhíu mày nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, hơi bất lực nói: “Anh vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nên buộc phải đi xem thử, nếu không thật sự không thể yên tâm được!”
“Chồng à… thế nhưng…thế nhưng em sắp sinh rồi, khoảng thời gian gần đây vẫn hay cảm thấy… đứa bé ở trong bụng cứ đạp em miết…”
Khương Vy Nhan thầm thì nói.
Cô biết Tiêu Chính Văn không phải kiểu người quá xem trọng tình cảm.
Hơn nữa bản thân anh còn là trụ cột của Hoa Quốc!
Bảo anh vì cô mà bàng quan đứng nhìn trước an nguy của Hoa Quốc, mặc dù Tiêu Chính Văn cũng có thể làm được, thế nhưng điều đó sẽ khiến anh vô cùng khó chịu!
Cô chỉ hy vọng lúc đứa bé chào đời, Tiêu Chính Văn có thể ở bên cạnh mình, và người đầu tiên mà đứa bé nhìn thấy khi sinh ra chính là cô và Tiêu Chính Văn!
“Yên tâm đi, anh đã hỏi bác sĩ về thời gian dự sinh của em rồi, hơn nữa lần này tới Phi Lục cũng sẽ không quá lâu, nhiều nhất là sau một tuần anh sẽ trở về thôi!”
Tiêu Chính Văn nắm lấy tay Khương Vy Nhan nói.
Nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, Khương Vy Nhan cũng thấy yên tâm hơn.
Tiêu Chính Văn nhìn xuống bụng của Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Kể từ lúc này em không được xuống bếp nữa, tất cả mọi việc cứ giao hết cho người giúp việc làm đi!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa dìu Khương Vy Nhan quay trở lại phòng, sau khi đỡ cô nằm xuống giường, anh lại tìm một cái chăn đắp cho cô.
Tỏ ý Khương Vy Nhan có thể ngủ một giấc thật ngon trước giờ cơm tối để xua tan đi mệt nhọc sau một ngày làm việc.
Sau khi dỗ Khương Vy Nhan ngủ, Tiêu Chính Văn lại gọi điện thoại cho Lãnh Kế Hồng.
Bảo ông ta trong khoảng thời gian tới gánh vác bớt một số chuyện vụn vặt trong công ty, dù gì Khương Vy Nhan cũng đã mang bầu tám tháng, không thể ngày nào cũng chạy tới công ty được.
“Cậu Tiêu cứ yên tâm! Kể từ ngày mai tôi sẽ chuyển phòng làm việc của mình đến tập đoàn Vy Nhan, khoảng thời gian này nhất định sẽ giúp sếp Khương san sẻ mọi công việc trong công ty!”
Lãnh Kế Hồng vội vàng bảo đảm với Tiêu Chính Văn qua điện thoại.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau khi cúp điện thoại thì quay trở lại sau vườn, tiến hành hoàn thiện trận pháp mà mình đã bố trí trước đó.
Chớp mắt, thời gian hai ngày đã trôi qua, vết thương của Tiêu Chính Văn về cơ bản cũng bình phục được bảy tám phần.
Lúc này, không chỉ có các tông môn gần Giang Trung đang nhìn vào Tiêu Chính Văn.
Mà ngay cả hai người ông Lư và dược sư Hoàng cũng âm thầm cử người giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Chính Văn 24/7!
Mặc dù trận chiến giữa anh và Charlie không lớn lắm, nhưng kết quả sau cùng lại tạo nên ảnh hưởng cực lớn!
Ảnh hưởng đến kết quả đàm phán cuối cùng giữa gia tộc Asia Lanci và Hoa Quốc, lại ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa Hoa Quốc với các nước Phi Lục và cả Âu Lục.
Cục diện bên trong Hoa Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc, thậm chí có thể thay đổi cả lề lối chính trị Hoa Quốc!
Tiêu Chính Văn vừa mới ăn sáng xong, bên ngoài cửa biệt thự đã vang lên những âm thanh ồn ào.
Hơn nữa thanh âm còn càng lúc càng lớn, trước cửa rõ ràng đang náo nhiệt như một buổi chợ phiên.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, Khương Vy Nhan đang ở trong nhà dưỡng thai, ai lại chạy đến trước cửa nhà bọn họ gây sự?
Anh đang định cử người ra ngoài nhìn xem thì một đệ tử của Thiên Kiếm Tông vội vàng chạy vào trong nói: “Anh Tiêu, không hay rồi, mấy tên nước ngoài và không ít người của võ tông đang bao vây trước cửa nhà chúng ta!”
“Ít nhất cũng phải có hơn một nghìn người!”
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông đó lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói.