Lúc này, Sát Long vô cùng kinh hãi, gật mạnh đầu nói: “Được được được, anh cứ nói, bất kể là việc gì, Sát Long tôi cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ hoàn thành cho anh”.
Người đàn ông trước mặt này quá đáng sợ!
Còn đáng sợ hơn đại ca của hắn!
Đại ca của hắn đã đạt đến thực lực chiến thần thiên cấp bốn sao.
Nhưng bây giờ, trong mắt Sát Long, hai người trước mặt rõ ràng còn hơn cả đại ca hắn.
Luồng sát khí đó, khí thế đó, khiến hắn không nhịn được cả người run rẩy.
“Rất đơn giản, thu hết toàn bộ các địa bàn làm ăn của nhà họ Quý giúp tôi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Sát Long nghe thấy thế thì lập tức hiểu ý của Tiêu Chính Văn.
Anh ta đây là muốn mình trở mặt hoàn toàn với nhà họ Quý đây mà.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Được”, Sát Long đồng ý.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó hỏi: “Tam Tuyệt còn lại ở đâu?”
Sát Long nghe thấy thế thì ánh mắt run lên, vội vàng đáp: “Đại nhân, Tam Tuyệt còn lại không ở tỉnh Giang Bắc, mà phụ trách ở nơi khác”.
“Ừ, có thời gian thì thông báo với bọn họ, bảo là tôi muốn gặp. Đương nhiên, nếu bọn họ không phục thì cứ việc đến tìm tôi”.
Tiêu Chính Văn nói xong, liền rời khỏi lâu đài.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Sát Long mới được các đàn em kéo ra khỏi đống đổ nát.
Cả người hắn toàn máu, run lẩy bẩy, đứng dậy, sợ hãi nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn và Long Lân.
Rất lâu sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lập tức liên hệ với Tam Tuyệt khác, nói với họ chuyện này! Bảo bọn họ nhanh chóng trở về tỉnh bàn bạc đối sách!”
“Ngoài ra, báo với nhà họ Quý, tôi sẽ thu hết các địa bàn làm ăn của họ! Nếu có ý kiến khác thì giết không tha!”
Sát Long ra hai mệnh lệnh, rồi nhanh chóng quay về lâu đài chữa trị vết thương.
Còn ở bên này, sau khi Tiêu Chính Văn và Long Lân rời khỏi lâu đài, Long Lân khó hiểu hỏi: “Long Vương, sao anh không giết tên Sát Long đó?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Có những người có thể lợi dụng được, chúng ta mới đến Giang Bắc, làm việc còn nhiều bất tiện, vừa hay lợi dụng Sát Long có thể thăm dò phản ứng của nhà họ Quý và nhà họ Viên phía sau”.
“Tôi hiểu rồi”.
Long Lân gật đầu, rồi nói tiếp: “Nếu Tam Tuyệt còn lại trở về thì sao?”
“Theo tôi thì sống, chống tôi thì chết”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt bắn ra tia sáng.
Ngày hôm sau.
Nhà họ Quý xảy ra một việc lớn.
Trong trang viên nhà họ Quý.
Quý Tốn, Quý Thiên Hào, và rất nhiều nhân vật cốt cán của nhà họ Quý, đang bàn bạc làm sao để liên lạc được với cậu Bạch là doanh nhân nước ngoài kia.
Đúng lúc này, quản gia chạy vào, hét lên: “Gia chủ, gia chủ, không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Hỗn xược! Không nhìn thấy chúng tôi đang mở cuộc họp gia tộc sao?”
Quý Tốn vỗ mạnh vào chiếc ghế thái sư, lạnh lùng quát.
Người quản gia quỳ phịch xuống, kêu lên: “Gia chủ, xảy ra chuyện rồi!”
“Chuyện gì?”, Quý Tốn lạnh lùng hỏi.
“Mấy chục địa bàn làm ăn của chúng ta đều bị Tứ Tuyệt thu mất rồi ạ! Còn đánh không ít người của chúng ta bị thương…”, quản gia kêu lên.
Quý Tốn nghe thấy thế thì đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế thái sư, lạnh lùng nói: “Ông nói sao? Tứ Tuyệt cướp mất địa bàn làm ăn của chúng ta? Sao có thể thế được? Sát Long đang làm gì vậy? Sao cậu ta có thể làm vậy chứ?”
Quản gia lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết, vừa sáng ra thì tôi nhận được tin, mấy chục địa bàn của chúng ta đã bị đám Sát Long cướp hết”.
Quý Tốn nổi giận đùng đùng, nói: “Lập tức truyền lệnh xuống, đừng để xảy ra mâu thuẫn với bọn họ”.
Dứt lời, ông ta cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gọi cho Sát Long, lạnh lùng chất vấn: “Sát Long, cậu đang làm gì vậy?”
Lúc này, Sát Long ở đầu bên kia lạnh lùng đáp: “Chào gia chủ Quý, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu đừng giả ngu với tôi, tôi hỏi cậu, cậu đang làm gì vậy hả? Tại sao lại cướp địa bàn làm ăn của nhà họ Quý chúng tôi?”
Quý Tốn chất vấn, sắc mặt ngày càng tức giận.
Vì chuyện của cậu Bạch, ông ta đã đau cả đầu.
Bây giờ, Sát Long lại làm như vậy, khiến ông ta có cảm giác hai đầu đều là địch.
Sát Long mỉm cười đáp: “Ồ, gia chủ Quý nói chuyện này à? Không có gì, chỉ là dạo này các anh em hơi nghèo, muốn mượn mấy địa bàn làm ăn của ông kiếm chút tiền, không có gì quá đáng chứ?”
“Cậu!”
Quý Tốn nghe thấy vậy, tức đến mức suýt ngất, lạnh lùng nói: “Sát Long! Cậu hãy nhớ, Tứ Tuyệt cậu phát triển là nhờ vào nhà họ Quý của tôi! Nếu không có nhà họ Quý tôi, mười tám thành phố Giang Bắc đã không có Tứ Tuyệt rồi! Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, bảo người của cậu rút hết đi”.
Ha ha.
Sát Long cười khẩy đáp: “Gia chủ Quý, ông nói đúng, Tứ Tuyệt quả thực dựa vào nhà họ Quý để phát triển. Nhưng mấy năm nay, chúng tôi cũng làm không ít việc cho ông, vừa giết người vừa cướp của, đã trả hết món nợ ân tình của nhà họ Quý các ông rồi. Bây giờ đã phát triển nhanh như vậy, mà gia chủ Quý chỉ cho chúng tôi chút lợi nhuận thế, chúng tôi phải nuôi các anh em kiểu gì chứ?”
“Sát Long, nếu cậu cảm thấy tiền không đủ, thì có thể nói với tôi. Nhưng cậu động đến các địa bàn làm ăn của chúng tôi như vậy, bảo nhà họ Quý chúng tôi còn làm ăn kiểu gì nữa?”
“Tôi ra lệnh cho cậu lần cuối, lập tức trả lại cho nhà họ Quý, nếu không đừng trách nhà họ Quý vô tình”.
Quý Tốn vô cùng tức giận.
Ông ta không ngờ mình lại nuôi ong tay áo.
Sát Long cười khẩy nói: “Vậy sao? Thế thì tôi sẽ chờ sự vô tình của gia chủ Quý!”
Dứt lời, Sát Long cúp luôn máy.
Ở bên này, Quý Tốn nổi trận lôi đình, tức giận ném điện thoại xuống đất, gầm lên: “Sát Long khốn kiếp! Tứ Tuyệt khốn kiếp! Tôi biết ngay là sẽ có ngày hôm nay mà!”
“Mọi người lập tức cử đội tinh nhuệ của nhà họ Quý ra, cướp địa bàn làm ăn về cho tôi! Cứ nói ý của Quý Tốn tôi là kẻ nào dám ngăn cản thì giết không tha!”
“Vâng, thưa gia chủ!”, quản gia nghe thấy thế liền vội vàng rời khỏi trang viên.
Lúc này, Quý Thiên Hào đứng dậy, lạnh lùng nói: “Anh cả, tên Sát Long kia không phải là người đơn giản, là một cường giả cấp chiến thần, trong trang viên của chúng ta cũng chỉ có sáu cao thủ thực lực quân vương mà thôi”.
Đương nhiên Quý Tốn biết điều đó, khóe miệng ông ta nở nụ cười u ám, nói: “Chú hai, chú tưởng mấy năm nay tôi không có chuẩn bị gì sao? Nuôi hổ thành họa, tôi đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, nên đã sắp xếp con át chủ bài khác rồi. Bây giờ chú đến Lão Phượng Lâu ở khu Tây Thành, mời ba anh em nhà họ Phượng ra tay. Đây là ngọc bội của tôi, bọn họ nhìn thấy sẽ tự hiểu”.
“Ba anh em nhà họ Phượng?”
Quý Thiên Hào nhận lấy ngọc bội, vẻ mặt kinh ngạc.
Ba anh em nhà họ Phượng này chính là ba kiêu hùng từng nổi danh Giang Bắc.
Năm đó, ba anh em họ thành lập Tam Phượng Đường lớn nhất Giang Bắc, với ba mươi nghìn đàn em.
Tập trung các anh hùng hào kiệt các lộ của mười tám thành Giang Bắc.
Ba anh em nhà họ Phượng lúc đó cũng là gia tộc hàng đầu của mười tám thành Giang Bắc.
Đáng tiếc, về sau, vì hành động của bên trên, ba anh em nhà họ Phượng bị bắt, nhốt mười mấy năm mới được thả ra.
Hiện giờ đã sa cơ thất thế, họ chỉ có thể làm ăn nhỏ lẻ nhờ Lão Phượng Lâu ở khu Tây Thành.
Nhưng chẳng ai quên được.
Ba anh em nhà họ Phượng năm đó, là những cao thủ võ đạo nổi danh như cồn.
Nhất là Thất Thương Quyền – tuyệt học của nhà họ Phượng, còn danh chấn khắp mười tám thành Giang Bắc.
Nghe đồn ba anh em họ đều là những cao thủ cấp chiến thần.
Người kém nhất cũng có thực lực của chiến thần huyền cấp hai sao.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, có khi thực lực của ba người này lại tiến lên một tầm cao mới rồi.