Bốn tên bảo vệ, khí thế mạnh mẽ bước đến chỗ Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan thấy cảnh này, sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Các anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là muốn mày quỳ xuống nhận lỗi!”
Khương Văn Kỳ tức giận, phất tay nói: “Bắt nó quỳ xuống nói chuyện với lão gia!”
“Vâng!”
Mấy tên bảo vệ nhận lệnh, tóm lấy bờ vai mảnh khảnh của Khương Vy Nhan, sau đó không cần biết đúng sai ép vai cô quỳ xuống!
Khương Vy Nhan cố hết sức vùng vẫy, quát: “Không! Tôi không quỳ! Các người không có quyền bắt tôi phải quỳ! Tôi đã không còn là người nhà họ Khương nữa! Tôi là chính tôi!”
Nhưng dù Khương Vy Nhan có vùng vẫy thế nào cũng vô ích!
Khương Mỹ Nghiên ở bên cạnh, bước tới với vẻ mặt nham hiểm lạnh lùng, giơ tay tát mạnh vào mặt Khương Vy Nhan, phẫn nộ nói: “Con đàn bà đê tiện! Đều vì mày mà nhà họ Khương chúng tao mới biến thành thế này! Hôm nay mày không quỳ cũng phải quỳ!”
Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên lại ra tay, túm lấy tóc của Khương Vy Nhan, thô bạo kéo mặt cô ngẩng lên, đôi mắt cô ngập nước uất ức và kiên cường! “Phì!” Khương Vy Nhan đột nhiên nhổ một ngụm máu trong miệng lên mặt Khương Mỹ Nghiên!
“Mày! Mày muốn chết à?”
Khương Mỹ Nghiên bừng bừng lửa giận, dùng sức kéo tóc Khương Mỹ Nghiên, sau đó lại tát mạnh thêm hai cái!
Hai cái tát này, đã khiến đầu cô sưng tấy!
Mấy tên bảo vệ đột nhiên đạp một cước vào đầu gối cô, khiến đầu gối cô đập mạnh xuống đất, khuỵu xuống!
Khương Vy Nhan còn muốn giãy giụa đứng lên, nhưng mấy tên bảo vệ đã giữ chặt vai cô, khiến cô không động đậy đượ!
cLúc này, Khương Mỹ Nghiên dùng giấy ăn lau sạch mặt, từ trên cao nhìn xuống Khương Vy Nhan trước mặt, lạnh lùng nói: “Không phải mày đủ lông đủ cánh rồi hả? Sao bây giờ lại quỳ xuống rồi?”
Khương Vy Nhan trừng mắt lạnh lùng nhìn Khương Mỹ Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người đừng quá đắc ý! Nếu chồng tôi biết được nhất định sẽ không tha cho mấy người!”
“Chồng ,chồng, lại là chồng mày! Cái đồ đê tiện nhà mày, ngoài dựa vào việc bán thân ra còn biết dựa vào cái gì nữa?”
Khương Mỹ Nghiên tức giận, lại tiến lên tát một cái lên mặt Khương Vy Nhan, mắng chửi: “Mày là cái đồ lười biếng ham ăn, dựa vào đâu mà trở thành người phụ nữ của chủ soái Bắc Lương chứ?”
Khương Vy Nhan bị tát đến mức đầu óc ong ong, khóe miệng chảy máu, cười khẩy nói: “Ha ha, các người sợ rồi à? Cho nên mới không từ mọi thủ đoạn?”
“Chồng tôi chính là chủ soái Bắc Lương đương nhiệm, thống lĩnh ba trăm nghìn tướng sĩ Bắc Lương! Hôm nay các người đối xử với tôi thế này, chẳng lẽ không sợ chồng tôi trả thù các người hay sao?”
Câu nói này đã khiến Khương Thái Xương đang ngồi trên ghế và Khương Văn Kỳ đứng cạnh đó run rẩy toàn thân!
Đúng thế!
Tiêu Chính Văn chính là chủ soái Bắc Lương!
Nếu cậu ta biết thì không phải sẽ lật đổ nhà họ Khương luôn hay sao?
Khương Thái Xương do dự và hoảng sợ, nhìn Khương Văn Kỳ hỏi: “Văn Kỳ, làm sao bây giờ? Nếu Tiêu Chính Văn tới đây thì chúng ta chống đối bằng cách nào đây?”
Khương Văn Kỳ cười nhạt, nói: “Bố, bố cứ yên tâm, sau lưng chúng ta còn có người chống đỡ! Không thua kém gì Tiêu Chính Văn! Cho dù cậu ta có tới cũng không dám làm gì chúng ta!”
“Thật sao?”, Khương Thái Xương bán tín bán nghi hỏi.
Khương Văn Kỳ gật đầu mạnh, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ, sao sắc mặt bố mình vẫn tốt như vậy nhỉ?
Không phải nói rằng loại thuốc này sẽ để lại di chứng sao?
Tại sao bố mình vẫn chưa chết? Mau chết đi! Có như vậy, nhà họ Khương mới thực sự là của ông ta!
Chỉ có một mình ông ta làm chủ!
Sau đó, Khương Văn Kỳ liếc nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ dưới đất, ra hiệu cho trợ lý lấy mấy tập tài liệu, lạnh lùng nói: “Khương Vy Nhan, đừng bảo bác không cho cháu cơ hội nào, đây là tài liệu của công ty, chỉ cần cháu giao công ty Na Na cho bác, bác sẽ tha cho cháu, sẽ cho cả nhà cháu vào gia phả nhà họ Khương một lần nữa. Ngoài ra, mỗi năm bác sẽ chia lợi nhuận cho cháu mười triệu tệ, có phải rất thỏa đáng không?
Các cháu không cần hao tâm tổn phí bất cứ việc gì, nằm không cũng có thể kiếm được tiền”.
Nghe xong điều kiện đầy hấp dẫn kia, Từ Phân và Khương Thần bên cạnh rõ ràng là đã xiêu lòng!
“Con gái à, mau đồng ý đi! Không cần làm gì mà lại có thể kiếm được mười triệu tệ, không tệ đâu!” Từ Phân kêu lên. Khương Thần cũng phụ họa theo: “Đúng thế, chị, mau đồng ý với bác đi. Em không muốn bị đuổi khỏi nhà họ Khương…”
Thế nhưng!
Khương Vy Nhan cười nhạt, nói: “Khương Văn Kỳ, ông đừng nằm mơ! Công ty Na Na là tâm huyết của tôi và Tiêu Chính Văn, ai cũng đừng hòng chiếm đoạt nó!”
Nghe xong, sắc mặt Khương Văn Kỳ tối sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan, hỏi: “Cơ hội cũng đã cho mày rồi, tại sao mày lại không biết trân trọng chứ? Có phải mày vẫn muốn đợi Tiêu Chính Văn tới cứu mày không? Đừng nằm mơ nữa, hôm nay không có ai tới cứu mày được đâu! Cho nên, tao khuyên mày suy nghĩ cho kỹ những lời tao nói lúc nãy, nếu không sau này mày sẽ hối hận!”
Khương Vy Nhan hơi hoảng hốt, ánh mắt không chịu khuất phục và kiên cường nói: “Không! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý! Cho dù hôm nay tôi có bị đánh chết tôi cũng không đồng ý!”
“Được, là cô tự chuốc khổ vào mình! Hai người các cậu, đánh nó cho tôi! Đánh đến khi nào nó đồng ý thì thôi!”
Khương Văn Kỳ chỉ vào hai tên bảo vệ, tức giận quát.
Hai tên bảo vệ nhìn nhau, sau đó bắt đầu tay đánh chân đá, không hề thương xót chút nào!
Khương Vy Nhan ngã dưới đất, ôm lấy đầu, toàn thân chịu đựng trận đòn như vũ bão!
Cả phòng họp đều là tiếng kêu thảm thiết.
Khương Mỹ Nghiên ngồi một bên, khoanh tay lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhưng! Đột nhiên! Rầm! Cửa lớn phòng họp bất ngờ mở ra, một hình bóng mang theo sát khí và giận dữ cuồn cuộn ngất trời từ cửa bước vào! Bịch bịch! Mọi người vẫn chưa phản ứng kịp, mấy tên bảo vệ còn đang đánh đập Khương Vy Nhan bị ném bay ra ngoài, nặng nề đập vào cửa kính, từ trên tầng ngã rầm xuống tầng dưới, nằm trong vũng máu!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng họp kinh sợ!
Ánh mắt của mọi người đều bị bóng dáng tràn ngập sự tức giận như vị thần Tu La lấp đầy! Tiêu… Tiêu Chính Văn! Là Tiêu Chính Văn! Anh ngồi xuống, dìu Khương Vy Nhan đứng lên, ánh mắt đầy lạnh lùng, nhìn những vết thương trên người cô, rất áy náy nói: “Xin lỗi em, anh đến muộn rồi”.
Lúc này Khương Vy Nhan mở to mắt, nhìn gương mặt khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn, nước mắt trào dâng, run rẩy nói: “Chồng ơi…”
“Em nghỉ ngơi đi, để anh giải quyết”.
Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan, bế cô sang một bên.
Sau đó, anh quay người, thân hình to lớn đang cuồn cuộn lửa giận ngút trời!
Đôi mắt chứa đầy sát khí thấu tận xương, càn quét khắp nơi!
Khoảnh khắc này, trông anh như một tử thần trở về từ cõi chết, mỗi bước đi đều khiến cho cả tòa nhà phải rung động!
“Mày… mày… mày muốn làm gì? Tiêu Chính Văn! Đây là công ty nhà họ Khương! Mày đừng làm bậy!”, Khương Văn Kỳ cũng bị sát khí trên người Tiêu Chính Văn dọa sợ chết khiếp!
Ông ta cố hết sức lùi lại phía sau vài bướ!
cNhưng Tiêu Chính Văn đã đứng cách ông ta hai mét, cả người đầy sát khí nói: “Khương Văn Kỳ, cả nhà ông lại khiêu chiến giới hạn của tôi một lần nữa! Hôm nay là lúc tôi giải quyết triệt để với các người!”