Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2320: Thạch sùng

“Đừng nói là Thiên Tinh, dù là tôi cũng lần đầu thấy thế giới lại có một nhân thần như thế xuất hiện”.

Đánh giá này của Trần Thiệp đã không chỉ là lời khen ngợi mà là sự cảm phục từ tận đáy lòng.

Vì trước đó ông ta cũng từng gặp Hồng Ấn, chẳng qua là cảnh giới Đế Cảnh cấp một, nếu đối mặt giết Trần Thiên Cổ thì cùng lắm chỉ có thể được xem là vượt cảnh giới.

Mặc dù vượt cảnh giới càng cao thì độ khó càng lớn nhưng giang sơn có nhân tài, nhất là ngoài lãnh thổ rộng lớn thì nhân tài càng nhiều.

Nhân tài như vậy không hề hiếm ở vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng xa hàng ngàn mét mà có thể giết một người chỉ với một kiếm thì lại cực kỳ lạ.

Dù là Trần Thiệp hiện nay cũng phải phục bản lĩnh này.

“Đại Đế Trần khiêm tốn quá, ngoài lãnh thổ các ông cũng lớp lớp nhân tài”.

Hồng Ấn như thể nghe được lời khen hơi quá của Trần Thiệp bèn truyền âm vào trong cung điện mà Trần Thiệp đang ở.

Mọi người đều không khỏi ngạc nhiên và hoảng hốt.

Vừa rồi giọng Trần Thiệp không lớn, chỉ có bọn họ có thể nghe thấy thôi, thế mà Hồng Ấn lại có thể nghe được từng câu nói của Trần Thiệp khi ở cách đó hàng ngàn mét, đúng là không thể tin được.

“Ý ông chắc là Tiêu Chính Văn đó nhỉ?”, Trần Thiệp nhìn ra ngoài hang núi bình thản nói.

“Tiêu Chính Văn? Chưa từng gặp, cũng khó nói lắm nhưng mong rằng có thể đánh với cậu ta một trận”.

Hồng Ấn cực kỳ bình tĩnh nói như thể đang nói đến một câu chuyện rất bình thường.

Thế mà không phải là Tiêu Chính Văn?

Trần Thiệp không khỏi cau mày, ngoài Tiêu Chính Văn thì hiện giờ ngoài lãnh thổ nào còn ngôi sao mới chói mắt nào như thế?

Có thể nói thiên tài đứng đầu thành Thiên Đô – Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ của nhà họ Mạnh hoàn toàn không lọt vào mắt Trần Thiệp.

Ông ta nghĩ hai người này chẳng qua chỉ thổi phồng cho nhau, không có tài cán gì cả, càng không đảm nhận nổi cái danh thiên tài.

“Tôi muốn xin ông chỉ bảo, rốt cuộc là thiên tài nào mà có thể khiến ông đánh giá cao như thế?”, Trần Thiệp cũng bình tĩnh hỏi.

Hai người cách không khí nói chuyện với nhau như gần trong gang tấc, cũng khiến mọi người ở đó ngạc nhiên không thôi.

Nhưng hàng ngàn năm nay Trần Thiệp quả thật không nghĩ ra ai có được bản lĩnh lại khiến Hồng Ấn để ý đến thế.

Vì ở cả ngoài lãnh thổ rất khó tìm được một thiên tài có thể so được với Hồng Ấn.

“Thật ra cách đây một ngàn năm, tôi đã đến ngoài lãnh thổ và gặp được người này, chắc là chuyện của rất lâu về trước rồi, hơn nữa người này đã gia nhập vào sư môn của tôi”.

Hồng Ấn nhắc cho Trần Thiệp một câu.

Nhưng thấy Trần Thiệp như thể vẫn chưa đoán ra được thân phận của người này, Hồng Ấn mới nói: “Trước đây nhà họ Khổng đã đưa ông ta vào chiến trường ngoài vũ trụ vì tài năng của ông ta, nhưng đến nay người này vẫn chưa về”.

“Khổng Tề Thiên?”

Trong đầu Trần Thiệp lóe lên bóng dáng của một người trẻ tuổi.

Năm đó Khổng Tề Thiên quả thật có thể làm chấn động mọi nơi, nhưng từ khi ông ta đi khỏi ngoài lãnh thổ để đến chiến trường ngoài vũ trụ thì bặt vô âm tín.

Cũng từ đó biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người ở Đông Vực.

“Năm đó tôi từng đánh với ông ta ở chiến trường ngoài vũ trụ, nhưng tiếc là không phân được thắng bại, nhưng bây giờ ông ta đã tu thành thuật phân thân, mặc dù chưa đánh lại với ông ta nhưng nghĩ chắc tôi khó có thể so được với ông ta”.

Nói đến đây Hồng Ấn không khỏi cảm thấy hơi tê dại.

Mấy năm nay ông ta vẫn luôn tìm kiếm di tích của Long tộc, đã gần một ngàn năm không có tiến bộ gì lớn, nhưng Khổng Tề Thiên lại đang vất vả tu luyện ngày đêm, thậm chí đã có thành tựu lớn.

Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng bưng tách trà lên nói với ông lão Thiên Tinh: “Khổng Tề Thiên quả là một nhân tài hiếm có, ít nhất cho đến giờ ông ta là người duy nhất thoát khỏi tay tôi”.

Mặc dù Tiêu Chính Văn chưa từng có ý muốn giết Khổng Tề Thiên nhưng Khổng Tề Thiên đúng là một trong các đối thủ khó lường nhất mà anh từng gặp.

“Nói giết ông ta nói dễ hơn làm, vài phân thân đều có thể trở thành bản chính, lại có thể như đuôi thạch sùng, có thể cắt đuôi trốn thoát bất cứ lúc nào”, ông lão Thiên Tinh nghiêm giọng lại nói.
Chương 2321: Điểm mạnh của phân thân

“Tôi không nghĩ như thế”, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.

Thuật phân thân chỉ có một đoạn nhỏ trong Thiên Sơn Thư Lục chứ không ghi chép chi tiết.

Nhưng mỗi người có thuật phân thân tuyệt đối không thể chỉ đơn giản nhiều hơn người khác vài mạng sống.

Bởi vì vài người có thuật phân thân từng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục có tốc độ tu luyện thường gấp mấy lần người thường, thậm chí là mười mấy lần.

“Ồ? Lẽ nào cậu Tiêu còn có cách nghĩ khác?”, ông lão Thiên Tinh cau mày hỏi.

“Đương nhiên, một người có thể cùng lúc tu luyện y, đạo, võ, tất cả cảm ngộ của người đó lại có thể thành thạo, tốc độ tu luyện của người đó phải gấp mấy lần người bình thường”.

“Nếu tôi là người đó, dĩ nhiên sẽ không lãng phí phân thân như vậy”.

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

Nghe thế ông lão Thiên Tinh bừng tỉnh nói: “Thảo nào mỗi lần xuất hiện ở ngoài lãnh thổ, Khổng Tế Thiên đều như đổi thành một người khác, thực lực mạnh đến mức dọa người”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Đó là điều đương nhiên, cho dù là võ thuật hay đạo thuật, người bình thường chúng ta thường chỉ có thể thông thạo một môn pháp, nhưng ông ta lại không như thế”.

“Nếu có hai bản thân giống hệt nhau, cùng lúc tu luyện hai môn pháp, thì dù người bình thường vất vả cực nhọc thế nào cũng không thể đuổi kịp”.

“Nói cách khác, cho dù là ông hay tôi thì người mình nhìn thấy chỉ là Khổng Tề Thiên thật, một phần trong đó mà thôi, chứ không phải là toàn diện của ông ta”.

“Người này không thể xem thường”.

Lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đánh giá cao một người như thế.

Nhưng nếu đúng như ông lão Thiên Tinh nói thật, ông ta đã có đến năm phân thân thì người này quả thật có thể được gọi là đối thủ mạnh nhất cho đến nay của Tiêu Chính Văn.

“Ông lão, ông cố ý xuống núi vì tôi, gọi tôi đến đây chắc không phải chỉ để nói mấy lời này chứ?”, Tiêu Chính Văn bỗng hỏi.

Ông lão Thiên Tinh mỉm cười nói: “Đương nhiên, đúng là tôi có việc cần nói với cậu Tiêu”.

“Bây giờ Thiên Cung Bắc Cực đã suy tàn, không thể so được với hàng ngàn năm trước, nhìn bề ngoài Thiên Cung Bắc Cực vẫn luôn dựa vào nhà họ Khổng nhưng thật ra ba ngàn năm trước nhà họ Khổng chẳng qua chỉ là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực mà thôi”.

“Thiên Cung Bắc Cực cũng có trận thuật phân thân ngoài vũ trụ, chỉ là… muốn tu luyện thành công còn khó hơn lên trời”.

Ánh mắt ông lão Thiên Tinh sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn.

“Ồ?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày, hiểu được ý của ông lão Thiên Tinh ngay.

Sở dĩ Thiên Cung Bắc Cực chọn Vương Vũ là vì chọn tài năng của hắn, nhưng không chỉ đơn giản là vì muốn dựa vào danh tiếng và tố chất của hắn để khoe khoang thanh thế của Thiên Cung Bắc Cực.

Mà là muốn truyền lại thuật phân thân cho hắn.

Hay nói cách khác tu luyện thuật phân thân này vốn dĩ sẽ có rủi ro rất lớn.

“Cậu Tiêu, thật ra trận pháp này nằm trên đỉnh núi phía Bắc”, nói rồi ông lão Thiên Tinh giơ tay lên chỉ về hướng kia.

Giữa sương mù mây mờ đột nhiên hiện ra một đỉnh núi cao quá tầng mây.

“Tiếc là hàng ngàn năm nay tôi và các sư huynh, sư đệ cũng chưa thể có cơ hội đi vào trong đó, hơn nữa hàng trăm thiên tài ngoài lãnh thổ đều chết ở nơi này”.

“Có lẽ là khả năng lĩnh hội của chúng tôi quá kém cỏi, không thể hiểu được sự huyền diệu của thuật phân thân”, nói đến đây ông lão Thiên Tinh không khỏi thở dài.

Từ hàng ngàn năm trước, ông ta đã lĩnh hội thuật phân thân, mặc dù có trận phổ hoàn chỉnh, cũng có phần quan trọng của thuật phân thân, hơn nữa còn tập hợp được hàng trăm thiên tài ngoài lãnh thổ cùng tu luyện, nhưng kết quả lại thất bại.

“Đây mới là nền tảng thật của Thiên Cung Bắc Cực ư?”, Tiêu Chính Văn bông hỏi.

“Có thể nói như thế, thầy của tôi từng biến ra hai phân thân, nhưng đến đời chúng tôi, haizz…”

Ông lão Thiên Tinh than thở, sắc mặt hiện lên vẻ hổ thẹn.

“Lẽ nào sau khi có được phân thân, thực lực của lệnh sư mới đột nhiên mạnh hơn?”

Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.

“Không sai, không chỉ là thực lực tăng vọt mà ngay cả tuổi thọ cũng hơn bất kỳ ai ở cùng cảnh giới”, ông lão Thiên Tinh cau mày nói.

“Thì ra là thế”, Tiêu Chính Văn hiểu ra được mọi chuyện.

Phân thân không đơn giản như trong truyền thuyết thần thoại đã nói, mà mỗi phân thân đều có tư duy của mình, cũng có tuổi thọ riêng.

Đồng nghĩa với việc cùng lúc có vài bản thân hoàn toàn độc lập.

Nhưng lĩnh ngộ giữa những phân thân này lại có thể liên thông với nhau, đây mới là điểm mạnh của phân thân.

Nếu nói như thế cũng không khó giải thích tại sao Khổng Tề Thiên lại nổi danh ở ngoài lãnh thổ.
Chương 2322: Lên núi

Cơ thể chính của ông ta không thể chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm.

Phân thân này chắc là do Khổng Tề Thiên biến ra để giành lấy Thánh Huyết Đế Tuấn.

“Thế nên đến nay Thiên Cung Bắc Cực chưa từng xuất hiện lại cao thủ tuyệt thế nhân gian, nhưng trận pháp này vẫn được truyền lại hoàn chỉnh”.

“Nếu cậu Tiêu có hứng thú thì có thể đến xem thử. Tôi không mong cậu Tiêu sẽ gia nhập vào Thiên Cung Bắc Cực, chỉ hy vọng một ngày nào đó nếu cậu Tiêu có thể lĩnh hội được sự tuyệt diệu trong đó thì có thể tiếp tục truyền thừa cho Thiên Cung Bắc Cực”.

Ông lão Thiên Tinh nói.

Do dự một lúc, Tiêu Chính Văn mới gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ nghe theo lời mời của ông cụ, dẫn đường”.

Thật ra lúc này ông lão Thiên Tinh cũng chỉ muốn gặp chút vận may mà thôi.

Dù sao mấy trăm thiên tài đều không thể lĩnh hội được, hơn nữa ai nấy cũng đều chết ở trong Thiên Cung Bắc Cực.

Bây giờ bảo Tiêu Chính Văn đến đó, ông ta cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng trước mắt ngoài Tiêu Chính Văn quả thật không có lựa chọn thứ hai.

Chỉ cần thuật phân thân có thể hiện thế thì tương lai Thiên Cung Bắc Cực cũng có hy vọng.

Không chừng còn có thể vang danh, uy hiếp thiên hạ giống mấy ngàn năm trước.

Thuật phân thân vốn dĩ là một đại sát chiêu.

Cho dù là ai cũng không thể cùng lúc đối mặt với vài kẻ thủ giống hệt nhau, hơn nữa còn tâm linh tương thông.

Nhất là cùng cảnh giới, thậm chí có thể giết trong tích tắc.

Tin tức ông lão Thiên Tinh sắp truyền lại bí thuật vô song của Thiên Cung Bắc Cực lại cho Tiêu Chính Văn cũng lập tức lan truyền trong Thiên Cung Bắc Cực.

Hầu hết các đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực đều đi đến ngọn núi phía sau.

Dù sao hàng ngàn năm nay ngọn núi phía sau gần như là nơi cấm kỵ của họ, bất kỳ ai chưa được phép thì không được đến.

Cho đến khi mọi người đến dưới chân ngọn núi cao lớn đó mới sửng sốt.

Chỉ thấy trên bậc thềm bằng đá giữa núi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy xương cốt trắng xóa.

Có vài bộ quần áo đã mục nát hoàn toàn, còn một số vẫn có thể nhìn thấy quần áo.

Trông có vẻ đều là người trẻ tuổi, không phải là người lớn tuổi.

Dọc theo con đường nhỏ dẫn đến đỉnh núi, kéo dài không dứt, không nhìn thấy điểm cuối.

“Ôi trời! Ngọn núi phía sau tại sao lại có nhiều hài cốt thế này?”

“Có lẽ họ chính là người bỏ mạng ở nơi này vì bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực”.

“Cái gì? Bỏ mạng ở đây vì bí thuật sao?”

“Nếu nói trước khi lĩnh hội được huyền cơ sẽ giảm tuổi thọ, dù muốn đi khỏi đây cũng đã muộn”.

Trong đám đông từng tiếng bàn luận vang lên.

Lý Tử Dương nghe những người này bàn luận cũng thấy lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

Mặc dù trận chiến với Vương Vũ đủ để chứng minh tài năng hơn người của Tiêu Chính Văn, nhưng không có nghĩa là khả năng lĩnh hội của anh sẽ cao hơn chủ nhân của hài cốt trên con đường nhỏ này.

Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn không thể thành công lại bị sự huyền diệu bí thuật Thiên Cung Bắc Cực hút vào, kết quả cuối cùng chỉ có thể trở thành một thành viên trong số những hài cốt này.

Tiêu Chính Văn được ông lão Thiên Tinh dẫn đi cũng đang đi lên dọc theo bậc thềm bằng đá, vừa đi ông ta vừa chỉ vào hài cốt trên đường: “Cậu Tiêu, đây là những thiên tài đã lĩnh hội ở đây trong hàng ngàn năm nay”.

“Nhưng tiếc là họ không chỉ chưa thể lĩnh hội được sự tuyệt diệu trong đó mà ngược lại đã bỏ mạng ở đây”.

Tiêu Chính Văn nhìn cảnh tượng đầy sát khí trước mắt, cũng cảm thấy đau thương.

Mặc dù chưa từng gặp những người này nhưng Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được từng thi thể đều là một sinh mệnh trẻ tuổi.

Cho dù đến chết trên người họ vẫn còn ý chí không khuất phục.

Cả đoạn đường đi cùng ông lão, đi đến trước một đại điện đã đổ nát hoàn toàn, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Ông lão, nơi này là…”

Nhưng ông lão Thiên Tinh còn chưa kịp trả lời, một giọng nói lạnh lùng đang vang lên từ đằng xa.

“Bí thuật tối cao của Thiên Cung Bắc Cực dung hợp với đạo trời, cậu không hiểu đạo trời thì sao có thể lĩnh hội được huyền diệu trong đó?”
Chương 2323: Thiên Nguyệt

Vừa nói dứt lời, một ông lão tóc trắng lập tức bước ra từ bên trong cung điện đổ nát!

Ông lão mặc đạo bào màu xanh hết sức giản dị, mái tóc lưa thưa, trên đỉnh đầu còn có một cây trâm pháp!

Mặc dù thoạt nhìn thì ông lão đã ở cái tuổi gần đất xa trời, thế nhưng khí tức khắp người thì vẫn cực kỳ đáng sợ, thậm chí còn vượt xa so với ông lão Thiên Tinh!

Luồng khí tức khủng bố đó như ẩn như hiện, nói lên rằng bây giờ khí tức của ông lão cũng không ổn định, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ở cảnh giới Đế Cảnh cấp bốn mà thôi!

Thế nhưng bây giờ thì ông ta đã chẳng thể tự xưng mình là Đại Đế nữa, dẫu sao thì bất cứ Đại Đế nào cũng không thể xuất hiện tình trạng khí tức bất ổn như vậy.

Dù là ông lão Thiên Tinh thì cũng chỉ là cảnh giới hạ cấp chứ không hề có chuyện khí tức bất ổn!

Đối với cao thủ Đại Đế mà nói thì đây cũng được xem như một chuyện đại kỵ!

Dù gì cao thủ Đế Cảnh cũng đã có thể kết nối trời và đất, nếu như khí tức không ổn định thì cũng nói lên rằng thọ nguyên của người này sắp cạn kiệt!

Thế nhưng nếu như so về tu vi thì chiến lực bây giờ của người này e rằng còn xếp trên cả ông lão Thiên Tinh!

“Sư đệ!”

Ông lão Thiên Tinh khẽ gật đầu với ông lão.

“Bái kiến sư huynh!”

Ông lão nói rồi chắp tay vái ông lão Thiên Tinh!

Rõ ràng ông ta là một trong số bốn trưởng lão lớn của Thiên Cung Bắc Cực!

Trần Thiên Cổ trước đây có lẽ chính là đồng môn của hai người bọn họ!

“Bái kiến trưởng lão Thiên Nguyệt!”

Rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cùng đi tới đỉnh núi, đồng loạt chắp tay vái lạy ông lão!

“Tôi nghe nói giao tình giữa trưởng lão Thiên Nguyệt và Trần Thiên Cổ cực kỳ tốt, không biết chuyện Trần Thiên Cổ bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực có khiến cho trưởng lão Thiên Nguyệt cảm thấy bất mãn về Tiêu Chính Văn hay không?”

“Chắc là sẽ không, trưởng lão Thiên Nguyệt gần như rất ít khi tới núi trước, lại còn cắt đứt hoàn toàn với thế gian, một lòng chú tâm lĩnh hội bí thuật vô thượng của Thiên Cung Bắc Cực chúng ta, còn về ý nghĩ tầm thường như báo thù thì có lẽ đã bị ông ấy gạt bỏ từ lâu rồi?”

Không ít người đều âm thầm suy đoán trưởng lão Thiên Nguyệt có gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn hay không.

“Sư đệ, ta dẫn cậu Tiêu tới lĩnh hội thuật phân thân mà sư tổ để lại, vẫn mong đệ có thể tạo điều kiện!”, ông lão Thiên Tinh khẽ xua tay với Thiên Nguyệt, tỏ ý bảo ông ta nhường đường.

Thiên Nguyệt nhíu mày, quan sát Tiêu Chính Văn một lượt, mặc dù trên mặt là vẻ bất bình, thế nhưng vẫn làm theo lời ông lão Thiên Tinh đứng sang bên cạnh.

Mặc dù có sự thừa nhận của ông lão Thiên Tinh, thế nhưng theo trưởng lão Thiên Nguyệt thấy, Tiêu Chính Văn cũng chẳng mạnh hơn mấy đứa con cưng của trời đã bỏ mạng ở đây là bao!

Dù gì người chết ở nơi này cũng đều là rồng phượng trong đám người ở vùng ngoài lãnh thổ, luận về khả năng lĩnh hội thì ai ai cũng đều là nhân tài mà trời phải ghen ghét!

Còn về chuyện Trần Thiên Cổ vì Tiêu Chính Văn mà bị đuổi đi, trưởng lão Thiên Nguyệt căn bản chẳng chút bận tâm!

Bây giờ, bốn người sư huynh sư đệ bọn họ đã như ngọn đèn dầu le lói, bọn họ đã xem nhẹ chuyện sống chết từ lâu!

Thế nhưng trước khi bốn sư huynh sư đệ bọn họ nhắm mắt, bất luận thế nào cũng phải tìm được ra một người truyền nhân cho pháp thuật mà sư tổ để lại

Nếu không thì sao có mặt mũi xuống suối vàng gặp sư tổ bọn họ?

“Cái chết của sư đệ Trần chỉ có thể trách đệ ấy số mệnh không tốt, chọc tới người không nên chọc vào, ta mong đệ có thể buông bỏ thành kiến!”, Thiên Tinh vừa sải bước tiến lên trước vừa dặn dò đầy sâu xa.

“Sư huynh nặng lời rồi, dù sư huynh Trần không chết vì tai nạn thì cũng có thể sống thêm được mấy ngày nữa? Mời sư huynh!”

Trưởng lão Thiên Nguyệt trông cực kỳ bình thản, thuận thế làm một động tác tay tỏ ý mời với ông lão Thiên Tinh và Tiêu Chính Văn.

Mặc dù ngoài miệng ông ta rất khách khí, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ hết sức khinh thường Tiêu Chính Văn!

So với chuyện Trần Thiên Cổ bị giết thì ông ta lại càng bận tâm tới chuyện ông lão Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Vương Vũ đi!

Trên thực tế, Vương Vũ mới là tia hy vọng của người bốn người bọn họ, ngay cả ông ta cũng không hiểu nổi tại sao ông lão Thiên Tinh lại vì Tiêu Chính Văn mà dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng của bốn người bọn họ!

“Cậu Tiêu, mời!”

Ông lão Thiên Tinh nói rồi làm một động tác tay tỏ ý mời với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vừa mới sải bước tiến lên trước, Thiên Nguyệt đã cười lạnh lùng nói: “Hy vọng cậu Tiêu đừng khiến cho chúng tôi phải thất vọng, nếu không thì chuyện của Vương Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu!”

Vừa nói, khí tức khắp người trưởng lão Thiên Nguyệt cũng đột nhiên biến đổi, một cỗ sát khí nồng đậm cứ thế lan toả ra!

“Thiên Nguyệt! Không được vô lễ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK