“Nhà họ Trương canh giữ lăng mộ Tổ Lăng ngàn năm qua, tất cả tài sản kế thừa đều được truyền lại từ Tổ Long, Tổ Long lại được truyền từ hoàng đế Hiên Viên. Ai dám nói bí thuật của hoàng đế Hiên Viên là rác rưởi?”
Lúc này, Tần Lương Ngọc cũng xuất hiện.
“Lũ chó Vy Hào các người đã ngông cuồng đến mức coi thường hoàng đế Hiên Viên rồi sao? Đã đến lúc phải có người ra tay đánh chết lũ chó các người rồi!” Từ Huy Tổ cầm giáo, chế nhạo.
Sự xuất hiện đột ngột của đám người Tiêu Chính Văn khiến Trương Kỳ sợ đến mức xanh mặt, ngẩn ngơ nhìn Tiêu Chính Văn trên không trung, cả người run bần bật.
Terma Keiichi cũng sợ đến nỗi mặt không còn một giọt máu, gần như xoay người bỏ chạy ngay lập tức, nhưng chưa đi được nửa bước đã bị một ông lão mặc áo choàng chặn lại.
Terma Keiichi lúc này đâu còn khí thế ngạo mạn như trước.
Hai chân hắn run rẩy, mắt đảo quanh, hệt như con chó mất chỗ dựa.
Người ông ta đang đối mặt là Tiêu Chính Văn, người đã cho Vy Hào tắm máu nhiều lần.
Hơn nữa, Vy Hào cũng đã phái người đến quan sát trận đấu ở thành Thiên Đô. Ngày đó Tiêu Chính Văn gần như bất khả chiến bại, giết liên tiếp tám vị cao thủ Đại Đế!
Lúc đó, Terma Keiichi cũng có mặt, cảnh tượng đáng sợ đó vẫn in sâu trong tâm trí hắn.
Hơn nữa, tối hôm trước, Inoue còn đặc biệt nhắc đến Tiêu Chính Văn.
Ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều thiên tài, nhưng ông ta lại chỉ nhắc đến Tiêu Chính Văn, bởi vì Tiêu Chính Văn không chỉ vô song cái thế trong thế hệ trẻ, mà ngay cả rất nhiều tiền bối cũng kính sợ Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều mà hắn không bao giờ ngờ tới đó là hôm nay lại phải đối mặt với Tiêu Chính Văn.
Đừng nói đến việc ra tay với Tiêu Chính Văn, mà chỉ cần một ánh mắt của Tiêu Chính Văn cũng đã khiến hắn sợ đến mức hai chân run rẩy.
Trương Kỳ còn chưa bao giờ nghĩ đến việc Tiêu Chính Văn sẽ đích thân đến thành Minh Nguyệt.
Thực ra phần lớn sự bất mãn của ông ta đối với nhà họ Trương đều đến từ Tiêu Chính Văn.
Từ ngày Tiêu Chính Văn giết Trương Đạo Linh, cái tên này đã lan rộng khắp nhà họ Trương.
Mặc dù lúc đó nhà họ Trương vẫn coi thường Tiêu Chính Văn, nhưng sau đó, tên tuổi của Tiêu Chính Văn ngày càng truyền xa, khí thế cũng ngày càng vang dội.
Trương Kỳ mới dần chú ý tới Tiêu Chính Văn, nhưng cũng chính vì điều này, ông ta càng không cam lòng.
Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?
Mà ông ta đã dừng lại ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín hơn trăm năm rồi!
Ngay cả một tên hậu bối cũng có thể đột phá đến Đế Cảnh trong nháy mắt, tại sao ông ta lại không thể?
Chính vì điều này ông ta mới hoài nghi về sự kế thừa của nhà họ Trương, thậm chí hoài nghi nhà họ Trương bị Tổ Long lừa dối.
Lúc này, khi ông ta đối mặt với Tiêu Chính Văn, chỉ một chút uy lực cũng đã khiến ông ta sợ hãi.
Thậm chí ông ta còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu? Cậu đích thân đến thành Minh Nguyệt thật sao?” Trương Việt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khó tin.
Cả vùng ngoài lãnh thổ, còn ai không biết đến Tiêu Chính Văn?
Cái tên này tượng trưng cho sự uy nghiêm, đồng thời là đại diện cho sự quyết đoán!
Cả nhà họ Trương truyền đến tiếng hít thở sâu.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Trương Kỳ và Terma Keiichi, giễu cợt: “Chẳng phải các người nói Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương là rác rưởi sao? Các người thử phá vỡ Tam Tuyệt Trận của tôi xem nào!”
“Hôm nay, ở trước mặt người của thành Minh Nguyệt, tôi sẽ chứng minh cho cả thế giới biết bí thuật Âm Dương của Vy Hào các người mới là rác rưởi!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền chỉ tay về phía trước.
Một tia sét màu tím phóng thẳng ra.
Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng dường như cả trời đất đều đang rung chuyển bởi ngón tay của Tiêu Chính văn.
Thiên Tuyệt Trận!
Một trận pháp trong Tam Tuyệt Trận!
Như tên gọi của nó, thừa hưởng sức mạnh của trời, phá hủy vạn vật!
“Nếu tôi dùng toàn bộ sức lực thì sẽ bị coi là ức hiếp kẻ yếu. Hôm nay, tôi tôi sẽ chỉ dùng một ngón tay để đấu. Nếu ai đánh bại được tôi, thậm chí chỉ cần khiến tôi lùi nữa bước, tôi sẽ coi như các người thắng!”
“Nếu các người không thẳng nổi một ngón tay của tôi, vậy thì các người phải dập đầu xin lỗi trước thi thể của Đại trưởng lão!”
“Xẹt!”
Một tia sét tím kèm theo tiếng sấm vang dội phóng thẳng về phía Trương Kỳ.
Chương 2467: Không phục
Mặc dù chuyện Tiêu Chính Văn dùng một ngón tay để khiêu chiến với Trương Kỳ vốn dĩ đã được coi là một nỗi sỉ nhục, thế nhưng Trương Kỳ lại không dám xem thường Tiêu Chính Văn!
Lúc này, ông ta đã cảm nhận một luồng khí tức chết chóc đang áp sát về phía mình!
Đối diện với tia sét đó, Trương Kỳ căn bản không dám chống chọi, vội vàng né người sang một bên, cố gắng hết sức giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn!
Ông ta vốn là một trong số những truyền nhân của nhà họ Trương, có lĩnh hội rất sâu sắc về Thiên Tuyệt Trận của nhà họ Trương!
Thiên Tuyệt Trận là bí trận hội tụ lôi pháp, điện pháp và cả trận pháp hư không, nếu nói lúc trước không có chút lực sát thương nào đối với Trương Kỳ thì đó là bởi vì người sử dụng trận pháp là người khác.
Mười Trương Việt hợp sức cũng chẳng thể đấu lại được một đầu ngón tay của Tiêu Chính Văn!
Đối diện với Thiên Tuyệt Trận do Tiêu Chính Văn sử dụng, Trương Kỳ thậm chí còn hoàn toàn buông bỏ trận pháp gia truyền của nhà họ Trương, thể hiện luôn bí thuật Âm Dương!
Ông ta sẽ không khoanh tay chịu trói!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng đã nói, chỉ ép được anh lùi ra sau một bước thì cũng coi như Tiêu Chính Văn thua cuộc, dù dùng hết mọi giải thuật thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn, thế nhưng ép cho anh lùi ra sau một bước thì chưa chắc đã hoàn toàn không có khả năng!
Chỉ thấy khí đen lượn lờ khắp người Trương Kỳ, một con rắn đen khổng lồ dần xuất hiện!
Con rắn đen khổng lồ dài tới mấy chục mét này vừa mới xuất hiện đã phun nọc đen ngòm và lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng buồn liếc nhìn con rắn lớn đó lấy một cái, chỉ khẽ giơ ngón tay lên và chỉ điểm lên khoảng không trước mặt!
“Ầm!”
Một quầng sáng giống như sóng nước toả ra khắp bốn bề!
Cùng lúc này, ánh sáng màu vàng chói mắt cũng chiếu cho hư không khắp người Tiêu Chính Văn hoá thành sắc vàng.
Lại nhìn con rắn đen kia, sau khi gặp phải ánh sáng màu vàng thì giống như băng tuyết gặp phải mặt trời giữa buổi ban trưa, nháy mắt đã bị dung hoà bên dưới khoảng sáng màu vàng!
“A!”
Trương Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ tới mức hồn bay phách lạc!
Ông ta không thể ngờ được bí thuật Âm Dương mà ông ta hết sức tôn sùng lại không chống đỡ nổi một đòn bình thường như vậy của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng không để cho ông ta có bất cứ phản ứng gì, màn ánh sáng giống như sóng nước đã trực tiếp bao trùm lấy ông ta!
“Khụ!”
Trương Kỳ phun ra một ngụm máu lớn!
Ông ta thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ Tiêu Chính Văn ra tay kiểu gì, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu vàng, chói tới độ khiến ông ta còn chẳng mở nổi được mắt ra. Ngay sau đó giống như bị vô số ngôi sao băng đâm trúng, xương khớp cả người đều chấn động tới sắp vỡ nát luôn rồi!
Đám người nhà họ Trương nhìn thấy rất rõ Tiêu Chính Văn sử dụng trận pháp hư không bên trong Thiên Tuyệt Trận!
Thậm chí ngay cả bản thân Trương Việt cũng không ngờ bí trận hư không bên trong Thiên Tuyệt Trận của nhà họ Trương còn có thể dùng như thế!
Thật ra bí trận hư không không có hiệu quả giống như trận pháp không gian mà Tiêu Chính Văn lĩnh hội được từ ông lão Hoa Sơn khi trước, mà là trận pháp phòng ngự bên trong Thiên Tuyệt Trận!
Bên trong trận pháp hoàn chỉnh đó đều có công có thủ, công thủ vẹn toàn!
Chứ không phải chỉ có công không có thủ!
Thế nhưng từ xưa tới nay chưa có ai nói với truyền nhân của nhà họ Trương rằng hoá ra trận pháp hư không khi phòng thủ còn có thể cho ra một đòn chí mạng nhắm thẳng vào đối phương!
Trận pháp hư không đơn giản như vậy lại đánh bại Trương Kỳ chỉ trong nháy mắt, chuyện này rõ ràng không thể tin nổi!
Rõ ràng, Tiêu Chính Văn còn hiểu về Tam Tuyệt Trận hơn cả người nhà họ Trương, trên phương diện vận dụng thì còn đạt tới ngưỡng dày công tôi luyện!
Cơ thể của Trương Kỳ rớt xuống từ trên hư không, nặng nề ngã ngay bên cạnh xác của đại trưởng lão!
“Bây giờ ông còn cảm thấy nhà họ Trương khiến ông giậm chân tại chỗ nữa không? Thiên Tuyệt Trận đơn giản như vậy đã có thể đánh bại ông chỉ với một chiêu, ông hiểu biết bao nhiêu về Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương?”
“Thiên Địa Nhân chính là Tam Tài, bởi vì Tam Tài mà có Tam Tuyệt, trên thực tế, Tam Tuyệt Trận đã bao hàm vô số điều huyền diệu bên trong vũ trụ!”
“Bây giờ ông thử nói xem là bản thân ông quá ngu ngốc hay là Tam Tuyệt Trận quá vô dụng?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, liếc nhìn Trương Kỳ nói.
Nhìn thấy bí thuật Âm Dương được mình tâng bốc lên tận trời lại bị Tiêu Chính Văn phá bỏ dễ dàng như vậy, lại còn bị đánh trọng thương, nỗi đau đớn trong lòng Trương Kỳ còn lớn hơn gấp trăm nghìn lần so với nỗi đau xác thịt!
Ông ta không phục!
Thế nhưng vì yếu thế hơn nên dù ông ta có tức tới độ lồng ngực sắp nổ tung thì căn bản cũng chẳng dám phản bác!
Mà người còn phẫn nộ hơn chính là Terma Keiichi!
Chương 2468: Ẩn tình
Nhìn thấy kế hoạch của mình sắp thành công, nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã lại cho nhà họ Trương thêm niềm tin, hơn nữa thứ gọi là bí thuật Âm Dương được hắn tâng bốc khi trước lúc này chẳng đáng là gì ở trong mắt người nhà họ Trương!
Hắn rất muốn giống như đánh bại đại trưởng lão, một chiêu chém đôi người Tiêu Chính Văn, thế nhưng bây giờ, không có Hachiki Orochi tương trợ trong bóng tối, hắn căn bản ngay cả dũng khí ra tay cũng chẳng có!
“Anh Tiêu, hình như chúng ta đã có hiểu nhầm gì rồi, đều là Trương Kỳ chủ động muốn gia nhập vào Âm Dương Giáo của tôi, tôi cũng chỉ là không nhẫn tâm nhìn thấy nhà họ Trương suy tàn mà thôi!”, Terma Keiichi lên tiếng.
“Hiểu nhầm? Tôi thấy không có đơn giản như vậy nhỉ! Không phải anh rất thích khiêu chiến với tông môn và thế gia của Hoa Quốc chúng tôi sao? Không phải nói có thể chém giết ngược dòng, vượt qua mấy cảnh giới, giết chết cao thủ của Hoa Quốc chúng tôi sao?”
“Hôm nay không cần anh chém giết ngược dòng, trong số hàng chục nghìn đệ tử của nhà họ Trương, tuỳ tiện chọn ra một người làm đối thủ của anh, tôi dám cá cậu ta cũng có thể lấy đi cái mạng chó của anh chỉ với một chiêu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Terma Keiichi, trong mắt bừng bừng sát khí, khiến cho Terma Keiichi có cảm giác giống như rơi vào hầm băng!
Trên trán Terma Keiichi cũng lấm tấm những giọt mồ hôi, xem ra Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu chút mánh khoé kia của bọn họ rồi. Không phải là người nhà họ Trương mạnh mà là Tiêu Chính Văn cũng có thể dùng sức mạnh để cầm chân hắn tại chỗ giống như Hachiki Orochi,!
Nghĩ tới đây, Terma Keiichi vô thức quay đầu nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau lưng mình, đường lui của hắn đã bị ông lão chặn mất hoàn toàn, hơn nữa khí tức của hắn cũng bị ông lão khoá chặt!
Đừng nói là chạy, dù hắn chỉ có một động tác quay người thôi thì một giây sau cũng sẽ mất mạng ngay tại chỗ!
Terma Keiichi thấy ngay cả tia hy vọng tháo chạy cuối cùng cũng đã lụi tắt thì cũng chỉ đành buông xuôi!
Hơn nữa, dẫu sao đối phương cũng chỉ là một đệ tử của nhà họ Trương mà thôi, hắn chưa chắc đã không thể phá được một con đường máu để chạy về Âm Dương Giáo!
“Được! Nếu như anh Tiêu đã nói như vậy thì tôi cũng muốn lĩnh giáo một chút kiến thức đã bị thất truyền có một không hai của nhà họ Trương!”
Nói tới đây, Terma Keiichi chỉ vào một bé trai chừng sáu, bảy tuổi trong đám người, nói: “Nó đi!”
“Vô liêm sỉ!”
“Súc sinh!”
“Người Vy Hào thật đúng là không có thể diện! Lại đi khiêu chiến với một đứa trẻ sáu bảy tuổi!”
Ngay cả đám người nhà họ Trương cũng không khống chế nổi lửa giận trong lồng ngực nữa!
“Anh Tiêu, anh sẽ không nuốt lời đấy chứ?”, Terma Keiichi cười rất ngây thơ, trong lòng đang thầm đắc ý!
Dù đường sống của mình đều bị Tiêu Chính Văn chặn cứng, thế nhưng một đứa trẻ sáu, bảy tuổi thì có thể làm gì được hắn đây?
Tuy nhiên, đáng tiếc là hắn hoàn toàn nhầm rồi, Tiêu Chính Văn căn bản không thể cho hắn cơ hội chạy thoát!
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn dùng tay chỉ ra, một tia sáng màu vàng bao phủ lấy bé trai đó!
Bé trai ban nãy còn sợ hãi vô cùng và không ngừng lùi ra sau, thế nhưng giây phút này đột nhiên lấy lại tinh thần, tiến lên trước một bước!
Ầm!
Chỉ là một bước đáp xuống, cả khoảng sân của nhà họ Trương đều trở nên rúng động ngay tức khắc!
Terma Keiichi đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó hai khí âm dương lập tức được quy tụ trong lòng bàn tay hắn!
Dẫu sao hắn cũng là đệ tử của đại đệ tử số một của Hachiki Orochi, Trương Kỳ tuyệt đối không thể so với hắn về sự lĩnh hội bí thuật Âm Dương!
Tuỳ tiện vung tay lên đã xuất hiện một hình thái cực âm dương lượn vòng với tốc độ cực nhanh trong không trung!
Chỉ có điều, hình thái cực âm dương của hắn căn bản không có năng lực kiểm soát sức sống và tử khí, chẳng qua chỉ điều động nguyên khí âm dương giữa trời và đất mà thôi!
Thế nhưng, dù hai khí âm dương kia có lan ra thế nào thì cũng chẳng thể xâm phạm tới một chút ánh sáng vàng trên người bé trai!
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé non nớt của bé trai khẽ siết lại, ngay sau đó một nắm đấm được tung ra!
Ầm!
Khoảnh khắc đó, mặt đất xuất hiện vô số khe rãnh sâu không thấy đáy, nham thạch nóng chảy phun thẳng lên trời khiến cho nửa khoảng trời đều nhuốm thành sắc đỏ!
“Khụ!”
Terma Keiichi nôn ra máu rồi văng ra xa!
Không phải hắn không mạnh mà là đòn này của đối phương quá mạnh!
Mặc dù đòn đánh như vậy, bé trai kia chỉ có thể tung ra một lần, thế nhưng một lần là đủ rồi!
“Bí thuật Âm Dương của anh hình như không linh nghiệm nhỉ! Thứ gọi là bí thuật Âm Dương lại vô dụng tới vậy sao? Ngay cả một đứa bé sáu, bảy tuổi cũng không đánh lại nổi?”
“Tôi chẳng qua chỉ mới cho nó dùng trận pháp của Địa Tuyệt Trận mà thôi, anh đã thất bại thê thảm tới mức này rồi, xem ra trận chiến giữa anh và đại trưởng lão cũng có không ít ẩn tình nhỉ!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lạnh lùng tới cực điểm, thẳng thừng vạch trần nội tình bên trong!
Chương 2469: Nghiền thành bột
Tiêu Chính Văn nói thế khiến mọi người hoảng sợ không thôi.
Đúng là cả người cậu bé đó phát ra ánh sáng vàng, hơn nữa đúng như Tiêu Chính Văn nói, sau đó đánh cú đấm đó ra, ánh mắt cậu bé đó lại trở nên sợ sệt như trước.
Nhưng chỉ riêng một luồng khí tức trận pháp Địa Tuyệt cũng có thể đánh bại Terma Keiichi, sao hắn có thể nghịch thiên giết Đại trưởng lão được?
Lúc này ánh mắt người nhà họ Trương đều lộ ra vẻ hung dữ.
Tiêu Chính Văn bước ra một bước đi đến trước mặt Trương Kỳ, sau đó giơ chân lên đá ông ta đến bên cạnh Terma Keiichi.
“Mau chóng đập dầu với một người sư phụ mà không đánh lại một đứa trẻ của ông đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng chế nhạo.
Nghe thế người nhà họ Trương lập tức vỗ tay tán thưởng, đồng thời càng lên tiếng lên án Trương Kỳ.
Ngay khi Trương Kỳ và Terma Keiichi thầm tính toán thoát thân thế nào, Tiêu Chính Văn lại tiến đến một bước nữa đi đến gần hai người họ.
“Các người nói xem Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương có điểm nào không bằng bí thuật Âm Dương của Vy Hào?”
Terma Keiichi chỉ cười mỉa với câu hỏi của Tiêu Chính Văn.
Lúc này ở đằng xa đã có một luồng khí tức đang đến gần nhà họ Trương.
Hơn nữa thấp thoáng có thể thấy đám mây màu đen ở chân trời, chứng tỏ người của Âm Dương Giáo sắp đến nơi rồi.
“Tiêu Chính Văn, cậu làm thế là đang bắt nạt hậu bối”.
Vừa dứt lời, Inoue xuất hiện trên bầu trời nhà họ Trương.
Khí tức quanh người Inoue cực kỳ mạnh, không hề che giấu tu vi cảnh giới Đế Quân của ông ta, uy lực vô hình lại khiến người nhà họ Trương cảm thấy lo lắng không thôi.
“Tiêu Chính Văn, Terma Keiichi chẳng qua chỉ là hậu bối Đế Cảnh cấp hai, cậu bắt nạt hậu bối với thân phận là Đại Đế thì có bản lĩnh quái gì chứ? Tôi sẽ không trơ mắt nhìn cậu bắt nạt kẻ yếu”.
Inoue lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Hiển nhiên lúc này ông ta đã dấy lên ý muốn giết người.
Tin tức Tiêu Chính Văn bị đánh bị thương nặng đã không còn là bí mật nữa, hơn nữa nhân lúc người ta bị bệnh đến lấy mạng là phong cách làm việc của người Vy Hào.
Cơ hội tốt như thế, ông ta không muốn bỏ lỡ.
Giết Tiêu Chính Văn vừa có thể lập công vì Vy Hào, vừa tiêu diệt được mầm họa lớn nhất sau này của Vy Hào.
Hơn nữa Tiêu Chính Văn là ai? Hiện giờ anh chính là nhân vật cực kỳ nổi tiếng, cho dù Tiêu Chính Văn có bị thương nặng hay không, chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, ông ta có thể nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ trong một đêm.
Thế nên lần này Inoue vốn dĩ muốn đến giết chết Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Bắt nạt kẻ yếu? Vậy thì được, tôi cũng tiện thể cho ông cảm nhận mùi vị bị bắt nạt”.
“Nếu ông đã muốn đánh thì cứ đánh”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Inoue.
Dù biết rõ đối phương là cao thủ cảnh giới Đế Quân, Tiêu Chính Văn cũng không để tâm đến.
So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Đế Quân chỉ có Đế Cảnh cấp bảy này của Inoue không thể lên võ đài.
“Gì cơ? Đánh với tôi?”
Inoue làm như thế vừa nghe được một câu nói nực cười nhất, lạnh lùng chế giễu: “Tiêu Chính Văn, đừng quên cậu đã bị thương nặng, tôi chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát cậu thành bột”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, xoay người nhìn Trương Việt nói: “Nếu muốn giết ông ta thật thì chẳng qua chỉ mà một chiêu nửa thức thôi”.
“Nhưng hôm nay tôi sẽ để đệ tử nhà họ Trương các người nhìn rõ vào điểm tuyệt diệu của truyền thừa Tổ Long”.
“Vì các người là người canh giữ mộ của Tổ Long nên có lẽ sẽ tự tin kiên định, không dao động bởi bất kỳ ngoại vật nào”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay lên trời, lạnh lùng nói: “Sấm đến”.
“Ầm!”
Ngay tức khắc có một tia màu xanh lam lao đến.
Đó không chỉ là một tia sấm chớp bình thường mà là sấm điện cực lớn to hơn tàu hỏa ba lần đánh vào không trung.
Tiêu Chính Văn chỉ đưa một ngón tay, sấm chớp cực lớn đó như một con rắn lượn vòng trên ngón tay Tiêu Chính Văn.
Trong không trung từng tiếng sấm vang lên không dứt, người nhà họ Trương nhìn mà hoảng sợ.
“Mưa đến”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cơn mưa lớn xối xả rơi xuống, chỉ là trong những giọt mưa này đều có tử khí.
Đúng thế!
Đây chính là mưa tử vong đáng sợ nhất trong Thiên Tuyệt Trận.
Có thể vô hình chung tiêu hao sinh khí trong người đối thủ, giết người một cách lặng lẽ.
“Gió nổi!”
Vừa dứt lời, trung tâm sân nhà họ Trương lập tức nổi lên một cơn lốc xoáy khổng lồ có diện tích tương đương với một sân bóng.
Chương 2470: Ý chí trời đất
Trung tâm của cơn lốc, từng ánh điện màu tím xuyên qua dẫn đến thẳng bầu trời, đáng sợ như thể mở ra cánh cửa không gian khác.
Nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ người nhà họ Trương mặt mày trắng như tờ mà ngay cả Inoue cũng nổi da gà cả người.
Da đầu tê lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy dọc theo gương mặt Inoue.
Vì mặc dù khí tức này không thuộc về cấp bậc Đế Quân nhưng lại mạnh hơn Đế Quân.
Cuối cùng Inoue cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại được các đại tài thời cổ xưa của Hoa Quốc lựa chọn và bảo vệ.
Ngay cả cao thủ cảnh giới Đế Quân như ông ta cũng cảm thấy khá áp lực khi đối mặt với Tiêu Chính Văn.
“Bí thuật Âm Dương thật sự đâu phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng được”.
Inoue vừa nhấc tay lên, hai thanh Thiên Đao một đen một trắng chém dọc xuống.
Đoạn Đao Trảm!
Đây là tuyệt kỹ Vy Hào được lưu truyền lại từ thời Mokita.
Đoạn Đao Trảm có thể làm gãy trời đất, có thể chém trời trăng, sông núi.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm ngẩng đầu lên nhìn chỉ lạnh lùng nói: “Đạo trời to lớn, áp chế tam tài, tẩy sạch hỗn độn, đều là thiên tuyệt”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, vô số tia chớp đánh xuống như mưa.
Trên bầu trời, như thể một khoảng trống cực lớn bị vô số sấm chớp đánh xé toạc, mà những tia chớp đó giống mưa sao băng xuống xuống rời trong khoảng trống đó, tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thi nhau rơi xuống đỉnh đầu Inoue.
“Gió nổi lên”.
Tiêu Chính Văn chỉ ngoắc ngón tay đã thấy lốc xoáy như có sinh mệnh, lập tức hút hết toàn bộ sấm chớp rơi xuống từ không trung vào trung tâm cơn gió lốc.
Trung tâm gió bão tối đen lúc này lại phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Cũng đúng lúc này vô số cơn mưa chết chóc và sấm chớp cùng tụ lại một chỗ.
Cơn gió lốc đang chuyển động đó vừa cho người khác cảm giác như có sinh linh, vừa cho người khác một kiểu chết như đi vào cõi âm.
Lúc này dường như trời đất đang nổi giận, ngay cả nham thạch nóng chảy trong đất cũng sôi trào.
Vút!
Nham thạch đỏ rực trào ra khỏi mặt đất như thể mặt đất cũng đang gầm gừ kêu gào.
“Giết!”
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt chỉ ngón tay lên, bầu trời tràn ngập sát khí tà ác.
Thấy thế cả người Inoue cũng không khỏi run rẩy.
Lúc này ông ta như cảm nhận được không phải là Tiêu Chính Văn muốn giết mình mà là trời đất nổi giận, trời đất muốn tiêu diệt ông ta.
Dù ông ta có mạnh hơn chăng nữa cũng chỉ là một Đế Quân sơ kỳ của Đế Cảnh cấp bảy mà thôi.
Mặc dù miễn cưỡng bước vào hàng cao thủ nhưng không thể chống đối lại trời đất.
Ngay cả đỉnh cao Đế Quân cũng buông tay chịu trói khi đối mặt với sát khí dữ dội mà trời đất phóng ra này chứ đừng nói gì đến ông ta.
Cơn lốc xoáy khổng lồ đập xuống dữ dội, Inuoe nôn ra một ngụm máu.
Sau đó không khí xung quanh ông ta lại xuất hiện hiện tượng nứt vỡ.
Tất cả sinh khí trong người ông ta gần như bị rút cạn chỉ trong thoáng chốc, cả người đều già đi một trăm tuổi.
Thấy cảnh tượng này người nhà họ Trương không dám tin đây chính là Thiên Tuyệt Trận của nhà họ Trương.
Hóa ra Thiên Tuyệt Trận được dùng như thế, thì ra Thiên Tuyệt Trận còn có thể đại diện cho ý chí trời đất.
Lẽ nào mấy ngàn năm nay người nhà họ Trương đều nhầm rồi sao?
Họ chỉ biết Thiên Tuyệt Trận có thể mượn sức mạnh của mưa gió sấm chớp nhưng lại không biết Thiên Tuyệt Trận lại có thể kết nối với trời đất, hủy diệt mọi thứ trên thế gian này với uy lực của trời đất.
Cho dù đối phương có mạnh thế nào, ai có thể chống đối lại với trời đất?
Lúc này Inoue tuyệt vọng ngẩng đầu lên, đến bây giờ ông ta đã không còn cơ hội chạy thoát nữa rồi.
Khuôn mặt ông ta chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng, ông ta đã thua cuộc.
Đối mặt với sát khí cuồng bạo này, Inoue cũng không thể nào chống đỡ nổi.
“Phụt!”
“Bịch!”
Cả người Inoue biến thành vũng máu, một tia chớp cực lớn đánh vào mặt đất ông ta vừa đứng.
Một cái hố rất sâu xuất hiện trước mặt mọi người.
“Bây giờ ai dám xem thường uy lực của Thiên Tuyệt Trận nữa?”, Tiêu Chính Văn cúi xuống nhìn mọi người bên dưới như một vị thần giáng trần.