Thực ra, Tiêu Chính Văn hiểu rõ hơn ai hết, điện Thần Long bây giờ chỉ có chỗ đứng vững chắc ở vùng ngoài lãnh thổ, còn lâu mới có thể đọ sức với các thế lực lớn khác!
Điều quan trọng nhất lúc này vẫn là nâng cao sức mạnh tổng thể của điện Thần Long, chỉ đến ngày điện Thần Long có thể kiêu ngạo giữa đám đông, thì mới có thể giải quyết ân oán với nhà họ Khổng, nhà họ Mạnh và nhà họ Tư Mã.
Nếu bây giờ công khai đối đầu với nhà họ Khổng, thậm chí là mở cuộc đại chiến, thì không chỉ điện Thần Long bị hủy diệt mà còn liên lụy cả giới thế tục.
Bây giờ đã không còn là cuộc chiến đơn lẻ giữa các cá nhân nữa, sự ganh đua giữa các thế lực đang vô cùng quyết liệt, có thể nói là kéo một sợi tóc động đến cả người.
Chỉ cần đao binh va chạm thì chắc chắn tổng thể thế lực hai bên sẽ bùng chiến.
Cho dù xảy ra chuyện lớn thế nào, Tiêu Chính Văn cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng điện Thần Long không đủ năng lực này, giới thế tục cũng không thể.
Tiêu Chính Văn phải bảo vệ cả Thiên Tử và con dân Hoa Quốc trong giới thế tục.
Hiện tại, đám người Trương Nghi đã đích thân ra mặt, ép Tử Cống rút lui, điều này tạo ra không gian và thời gian cho điện Thần Long phát triển. Lúc này, nhất định không thể hành động theo cảm tính.
Sau khi đám người Tử Cống lần lượt rời đi, Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng cũng dẫn quân rút lui, trận bão tố cũng dần lắng xuống.
Mặc dù ngoài mặt mọi thứ đều trở về bình thường, nhưng thực tế không phải vậy!
Hành động của Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng đã khiến những nhân vật lớn mai danh ẩn tích bấy lâu nay như Tử Dư, Tử Cống và tứ kiệt Chiến Quốc xuất hiện.
Điều này cho thấy thời thế đã thay đổi đáng kể!
Kể từ giờ phút này, sẽ không còn những trận đấu đá nhỏ lẻ nữa, bất cứ trận chiến nào đều cũng sẽ liên quan đến sự sống chết của một gia tộc, một tông môn, thậm chí là một thế lực.
Kể từ lúc này, các tông môn lớn và hoàng tộc cũng sẽ chọn phe phái, có thể ủng hộ nhà họ Khổng, Tiêu Chính Văn hay nhà họ Doanh, nhưng nhất định phải có lập trường của chính mình.
Nếu còn ba phải, gió chiều nào quay chiều đó như trước thì chắc chắn sẽ bị loại bỏ.
“Haiz, xem ra thời thế đã thay đổi hoàn toàn rồi!”
“Bây giờ tứ kiệt Chiến Quốc đã xuất hiện, ba nghìn đệ tử của nhà họ Khổng cũng dần xuất hiện, ngay cả Hachiki Orochi cũng chủ động xuất sơn, những ngày tháng bình yên có lẽ đã kết thúc rồi!”
“E rằng sắp có một trận chiến lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!”
Không ít nhân vật gạo cội thở dài nói.
Những nhân vật từng nổi tiếng giờ cũng đã trở thành nhân vật phụ trong thời đại này, thậm chí còn không đủ tư cách trở thành nhân vật phụ.
Đầu tiên là bốn cậu chủ Chiến Quốc xuất hiện, sau đó đến đại diện cho ba nghìn đệ tử của Khổng Khưu, mà bây giờ, ngay cả tứ kiệt Chiến Quốc cũng đã đích thân đến.
So với những người này, bọn họ chẳng là gì cả.
Ít nhất Phương Tử Tấn, Khổng Ly, Khổng Thế Phương cũng là cao thủ Đế Cảnh, so với người bình thường thì bọn họ đã khá mạnh rồi.
Đáng thương nhất là những người bình thường sống ở vùng ngoài lãnh thổ, thường xuyên phải đối mặt với những trận chiến lớn, bọn họ chỉ có thể chấp nhận số mệnh, thậm chí tính mạng của họ chỉ như cọng cỏ, không ai quan tâm!
“Haiz, đại đạo bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác! Ở thời đại này, người khốn khổ nhất có lẽ là những người bình thường trong thế tục như chúng ta”.
Trong Thiên Tử Các, sau khi Tần Vũ tắt video, trầm giọng thở dài.
Bây giờ anh ta đã đạt cảnh giới Nhân Vương cấp bảy, nhưng so với những nhân vật lớn ở vùng ngoài lãnh thổ thì chẳng là gì cả!
“Giới thế tục không thể trở nên hỗn loạn được, nếu không, người dân sẽ phải chịu khổ! Chỉ mong mọi chuyện ở chỗ cậu Tiêu đều thuận lợi, nhất định không được để chiến tranh lan đến giới thế tục!”
Thiên Tử đau xót nhìn lên trời.
Thân là người trị vì đất nước, lúc này Thiên Tử cũng cảm thấy bất lực.
Tứ kiệt Chiến Quốc và đám người Tử Cống có khí tức hung hãn, đàm đạo chuyện thiên hạ với đám người này cũng vô dụng.
Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích!
Bây giờ, Tiêu Chính Văn là hy vọng của Hoa Quốc, thậm chí là cả giới thế tục.
“Sao Thiên Tử lại xúc động như vậy?” Tần Vũ quay sang nhìn Thiên Tử với vẻ khó hiểu.
Chương 2452: Đến Tây Vực
“Xem ra chúng ta đang nắm giữ sự sống chết của ngàn vạn người, có thể tùy ý thay đổi vận mệnh của bọn họ, chỉ cần một cái phất tay, có thể khiến ngàn vạn cái đầu rơi xuống!”
“Nhưng so với những ẩn thế cao nhân như tứ kiệt Chiến Quốc hay nhà họ Khổng, chúng ta cũng chỉ như một hạt cát! Một khi ngọn lửa chiến tranh tràn đến giới thế tục, thì người dân sẽ rơi vào cảnh lầm than!”
“Thân là vua một nước, tôi không thể chịu được tình cảnh thê thảm đó!”
Thiên Tử chắp tay sau lưng, mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Lúc trước, Võ Thần Tông mượn tay võ tông, nắm quyền Hoa Quốc, lúc đó, Thiên Tử vẫn còn dũng khí để đánh trả.
Nhưng bây giờ, trước mặt tứ kiệt Chiến Quốc và những cao thủ ẩn thân ở vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả Thiên Tử cũng cảm thấy mình như cọng cỏ, không đáng nhắc tới!
Thậm chí chỉ cần một ý nghĩ của người khác, ngay cả người đứng đầu một nước như Thiên Tử cũng sẽ rơi đầu.
Lúc này, trong Đế Khư, Tiêu Chính Văn đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao trong bao lâu qua, Tiêu chính Văn vẫn có thể tự mình ứng phó cho dù gặp phải tình thế nguy hiểm nào.
Với tình hình trước mắt, Tiêu Chính Văn vẫn có cơ hội thắng, mọi thứ đang diễn ra theo dự kiến của anh.
“Mọi người tiếp tục đóng cửa, nhất định không được gây chiến với thế giới bên ngoài, tôi sẽ đến Tây Vực một chuyến!”
Tiêu Chính Văn nói.
Nghe vậy, mắt Trương Lăng Phong sáng lên.
Một nhánh lớn của nhà họ Trương ở vùng ngoài lãnh thổ đang ở Tây Vực.
Trước đây Tiêu Chính Văn đã đồng ý với Trương Lăng Phong, để nhà họ Trương chuyển đến thánh địa Đế Khư.
Nhưng nhánh nhà họ Trương ở Tây Vực vẫn chần chừ mãi chưa đến, hơn nữa trong nhà họ Trương ở Tây Vực vẫn còn rất nhiều Đại Hoàn Đan và Thiên Cảnh Đan mà điện Thần Long đang cần gấp.
Vì vậy lần này đến đó, Tiêu Chính Văn rất có thể sẽ đích thân đưa nhánh nhà họ Trương đến Đế Khư.
“Anh Tiêu, chuyến đi này là vì nhà họ Trương chúng tôi sao?” Trương Lăng Phong bước tới hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn là vậy! Trong bốn vực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, hiện tại chỉ có Bắc Vực bị huyết tộc chiếm giữ, vẫn còn hai khu vực lớn. Điện Thần Long cần đoàn kết để thống nhất sức mạnh, lan tỏa sức ảnh hưởng đến hai vực còn lại!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn dẫn theo Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ đến thẳng Tây Vực.
Tây Vực và Nam Vực đã không còn thuộc phạm vi ảnh hưởng của thế gia Hoa Quốc nữa, tuy hai vực này cũng chịu ảnh hưởng và kiểm soát của Đông Vực, nhưng so với Đông Vực, khả năng kiểm soát của Hoa Quốc còn yếu hơn rất nhiều.
Hơn nữa bốn cậu chủ Chiến Quốc phân chia bốn khu vực lớn, là vì bọn họ có tham vọng mỗi người nắm giữ một khu vực.
Mặc dù trong Tây Vực và Nam Vực cũng có các thế lực của Âu Lục, Mỹ Lục, Phi lục và Vy Hào, nhưng so với Hoa Quốc, những thế lực này đều vô cùng nhỏ bé.
Chỉ cần hợp nhất những thế lực này dưới quyền của mình, Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng sẽ trở thành phe phái lớn một phương.
Cộng thêm sự giúp đỡ của nước mẹ, nhanh chóng có thể phát triển đủ để cạnh tranh với nhà họ Khổng, thậm chí đấu với cả Thiên Đạo Minh Ước.
“Trong bốn vực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, tại sao chỉ có Hoa Quốc độc chiếm được một vực, lại còn phải bí mật kiểm soát ba vực còn lại?”Tiêu Chính Văn hỏi.
Ở thời thượng cổ, thế lực của Hoa Quốc vô cùng lớn mạnh, nhưng từ hai ba ngàn năm trước, phía Âu Lục cũng có thực lực nhất định, hơn nữa, những nhân vật lớn ở thời thượng cổ cũng dần rút lui.
Bất cứ ai cũng không nên bỏ lỡ cơ hội tốt này mới phải!
“Thực ra chuyện này vẫn liên quan đến Thủy Hoàng Đế, mặc dù Thủy Hoàng Đế bị kẻ phản bội sát hại, nhưng thiết quân của Đại Tần vẫn vô cùng hùng mạnh!”
“Những tướng lĩnh do Bạch Khởi dẫn đầu đã càn quét ba vực còn lại, vì vậy, cả vùng ngoài lãnh thổ thực sự đều bị Hoa Quốc chiếm giữ!”
“Kể từ đó, những cường giả thực sự của Âu Lục cũng lần lượt thất thế, thậm chí toàn hộ Âu Lục không thể phát triển nổi trong hai ngàn năm tiếp theo!”
“Nếu không phải Trịnh Hòa dẫn quân lên Âu Lục thì bây giờ chắc bọn họ vẫn còn ở thời ăn lông ở lỗ!” Tần Lương Ngọc xúc động nói.
Trước khi Đại Minh sụp đổ, thế lực của Hoa Quốc đã từng đạt tới đỉnh cao, thậm chí cả thế giới đều phục dưới chân Hoa Quốc.
Thân là danh tướng của Đại Minh, Tần Lương Ngọc biết rất rõ nếu không phải Trịnh Hòa đem theo lịch thiên văn đến Âu Lục thì có lẽ người dân ở quanh biển Aegean cũng không biết một năm có bốn mùa.
Chỉ là sau này, Thiên Đạo Minh Ước và nhà họ Khổng hợp lực hại chết Thiên Tử Đại Minh, còn tính kế với cả Hoa Quốc.
Cho nên mới có trăm năm nhục nhã tiếp theo!
Từ Huy Tổ vừa chỉ tay vào vùng đất hoang trước mắt vừa nói: “Tiền bối Tần, bà chắc chắn chúng ta không đi nhầm đường chứ? Đây… đây thật sự là Tây Vực sao?”
Chương 2453: Hoang tàn
Nhìn cảnh tượng hoang vắng trước mắt thì thật sự không giống với Tây Vực trong truyền thuyết!
Hơn nữa cả chặng đường căn bản không nhìn thấy kiểu kiến trúc của Âu Lục mang phong cách riêng kia, thậm chí còn chẳng nhìn thấy cảnh đổ nát, chỉ có sự hoang vu tưởng như vô tận mà thôi!
“Tuyệt đối không sai được, chúng ta đi thẳng từ thành Đại Phong tới, bản thân thành Đại Phong chính là biên giới rồi, chỉ cần phương hướng không sai thì chúng ta sẽ không thể đi nhầm nơi được!”
Tần Lương Ngọc nhíu mày nói.
Mới bắt đầu, Tần Lương Ngọc cũng cảm thấy Tây Vực không thể có khung cảnh hoang tàn tới vậy, còn cho rằng nơi giáp với Đông Vực đã bị Đại Thành biên giới của Tây Vực bỏ đi rồi!
Thế nhưng không ngờ đã đi được cả nghìn dặm mà vẫn là hoang mạc không thấy điểm cuối!
Điều này hoàn toàn khác xa với Tây Vực trong ký ức của Tần Lương Ngọc từ một trăm năm trước!
Mọi người lại đi về phía trước thêm một nghìn dặm nữa thì mới nhìn thấy một bức tường thành giống như một gò đất ở phía xa, mà ở nơi cách bức tường thành không xa là một thôn trấn trông hết sức cũ nát!
Tới lại gần hơn, Từ Huy Tổ mới hỏi một ông lão đang cày ruộng: “Ông cụ ơi, làm phiền ông một chút, phía trước là thành Minh Nguyệt sao?”
Thành Minh Nguyệt chính là cổ thành biên giới kề sát với thành Đại Phong của Tây Vực, hơn nữa phân nhánh của nhà họ Trương cũng ở trong thành Minh Nguyệt!
“Ông nói cái gì cơ?”, ông lão ngẩng đầu lên liếc nhìn Từ Huy Tổ, nhíu mày hỏi.
“Phía trước là thành Minh Nguyệt sao?”, Từ Huy Tổ lặp lại câu hỏi.
“Các vị, thật sự ngại quá, ông nội tôi đã có tuổi rồi, tai hơi lãng một chút!”
Đúng vào lúc này, một cô gái trẻ ăn mặc như con gái nhà nông đeo một cái giỏ trúc bước tới.
Trong giỏ trúc có một vài món ăn và một bình rượu, rõ ràng là cô gái trẻ đang mang cơm tới cho ông lão.
Mặc dù cô ta không trang điểm nhưng chẳng khó để nhìn ra cô ta là một cô gái xinh đẹp.
“Cô gái, xin chào! Chúng tôi là người buôn bán vừa tới từ Đông Vực, muốn đến thành Minh Nguyệt mua hàng hoá, bởi vì quá lâu không tới Tây Vực nên bị lạc đường!”, Tần Lương Ngọc tiến lên trước một bước, nói.
“Chào chị, tôi tên là Linh Nhi! Mấy người định tới thành Minh Nguyệt sao?”, Linh Nhi khẽ cười nói với Tần Lương Ngọc.
“Đúng, phía trước kia là thành Minh Nguyệt à? Tôi nhớ là thành Minh Nguyệt rất phồn hoa, hơn nữa tường thành cũng không đổ nát tới vậy, vì thế nên mới lo lắng có phải đi nhầm hướng rồi hay không!”, Tần Lương Ngọc giải thích với Linh Nhi.
“Không, đó là Vệ Thành, đi thêm bảy trăm dặm về phía trước nữa mới tới thành Minh Nguyệt! Nhưng mà tôi thấy mấy người không giống với người buôn bán nhỉ, nói thật thì xung quanh đây đã rất nhiều năm không có thương gia qua lại rồi!”
Linh Nhi nhíu mày quan sát hai người Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ:
Mặc dù cô ta chỉ là một cô con gái nhà nông, thế nhưng theo như cô ta được biết thì nơi này cách thành Đại Phong của Đông Vực phải tới hơn ba nghìn dặm đường.
Hơn nữa dọc đường ngay cả một thôn trấn cũng không có, cả chặng đường đi, ngoại trừ hoang mạc thì chính là cỏ dại, đừng nói là thương gia, ngay cả võ giả thông thường cũng không thể đảm bảo có thể sống sót trở về thành Đại Phong!
Mà mấy người trước mắt căn bản không hề có cảm giác cát bụi dặm trường, ngược lại còn ăn mặc gọn gàng, không dính một hạt bụi!
Rõ ràng đó là cao thủ võ đạo có thể bay xuyên tầng không, hơn nữa cảnh giới cũng không hề thấp!
“Cô gái, nhãn lực không tệ nhỉ!”, Tần Lương Ngọc cũng không hề giấu giếm, gật đầu thừa nhận.
Sau một hồi chuyện trò, Linh Nhi lúc này mới nói với mọi người khoảng thời gian gần đây thành Minh Nguyệt đã hoàn toàn thiết lập giới nghiêm!
Hơn nữa còn chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra, sau khi mặt trời xuống núi thì sẽ phong toả toàn thành, bất cứ ai cũng không được phép tự ý ra vào!
“Sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, dù các vị tới thành Minh Nguyệt thì e rằng mặt trời cũng đã xuống núi, nếu như không chê điều kiện chỗ chúng tôi sơ sài thì có thể ở lại nhà tôi một đêm, sáng ngày mai lại lên đường cũng không muộn!”
Linh Nhi nhìn mặt trời đã ngả về phía tây mới lên tiếng khuyên nhủ.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lần đầu tới Tây Vực nên cũng không hiểu về tình hình ở bên này, nếu như cứ xông vào thì khó tránh khỏi việc gây ra những rắc rối không cần thiết!
Hơn nữa mục đích của chuyến đi lần này chủ yếu là để hiểu về đất đai con người của Tây Vực, nhân tiện đón phân nhánh của nhà họ Trương trở về Đế Khư.
Vậy nên cả đoàn người cũng không vội, sau đó đi theo Linh Nhi trở về thôn làng.
Chương 2454: Lại đột phá
Linh Nhi còn vào trong phường rượu để mua hai hũ rượu ngon, rồi mới gọi mọi người trở về nông xá đơn sơ của mình!
Chẳng bao lâu sau, Linh Nhi bưng lên mấy bát canh, nói: “Mọi người uống chút canh trước đi, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị mấy món ăn ngon cho các vị!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn cô!”
Tần Lương Ngọc bưng bát lên uống một ngụm nhỏ, không khỏi gật đầu lia lịa, mặc dù trong canh ngay cả váng mỡ cũng không có, thế nhưng mùi vị lại cực kỳ ngon!
“Đây là rau gì vậy, mùi vị đúng là ngon miệng!”, Tần Lương Ngọc đặt bát canh xuống, khẽ cười hỏi.
“Đây là một loại cỏ dại mọc đầy bên ngoài đồng, thế nhưng sau này phát hiện ra không chỉ có thể ăn mà còn rất ngon, còn về tên gọi thì không quá kêu, người ở chỗ chúng tôi đều gọi nó là Địa Soán Long!”
Linh Nhi giải thích với Tần Lương Ngọc.
“Địa Soán Long?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn loại rau lá xanh trong bát, nhíu mày nói: “Đây rõ ràng là rau lá xanh mà, sao lại có liên quan tới chữ long cơ chứ?”
“Nhắc tới cái này thì dọc đường chắc mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, gần như trên hoang mạc nghìn dặm ngoại trừ cỏ dại ra thì không có lấy một bóng người!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì khẽ gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa tôi thấy đồng ruộng trong thôn làng của mấy người cũng không có nhiều, tại sao không đi khai hoang mấy vùng đất kia?”
“Không phải chúng tôi không muốn mà là chỗ đất hoang đó căn bản không trồng được loại hoa màu gì, cũng không trồng được rau, hạt giống gieo xuống hoặc là không có tin tức gì, hoặc là vừa mới mọc mầm đã tàn lụi!”
“Thế nhưng loại thực vật này lại có thể tuỳ ý sinh trưởng, sức sống cực kỳ mạnh mẽ, giống như rồng đất trong truyền thuyết vậy, có thể đi trong lòng đất, vậy nên nó mới được người ta đặt cho cái tên như vậy!”
Tiêu Chính Văn nhìn rau lá xanh trong bát, lại liếc nhìn về phía phòng bếp!
Thật ra đây là một loại thực vật có tên là Bí Khưu ở trong thế tục!
Bởi vì năng lực sinh trưởng của nó rất mạnh, dù chỉ có hai ba gốc thì năm thứ hai cũng có thể mọc kín khắp đồng khắp núi!
Chính vì lý do này mà Thích Tôn năm đó mới gọi hoà thượng là Tì Khưu, ý là chỉ cần còn một nhà sư thì Phật pháp sẽ không bao giờ bị tiêu diệt hoàn toàn!
Điều này cũng giống với tình cảnh của Tiêu Chính Văn hiện tại, một mình lãnh đạo điện Thần Long tới vùng ngoài lãnh thổ!
Dù chỉ có một tia hy vọng thì điện Thần Long cũng có thể đâm chồi bén rễ ở vùng ngoài lãnh thổ!
Đồng thời, Bí Khưu này chỉ khi trải qua một mùa đông giá rét thì mới có thể lan ra khắp nơi, giống như sự luân hồi của chúng sinh, sinh sôi không ngừng nghỉ, sinh tử tuần hoàn!
Nghĩ tới đây, khí tức khắp người Tiêu Chính Văn đột nhiên biến đổi, từng luồng ánh sáng huyền diệu đồng loạt quy tụ về phía Tiêu Chính Văn!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Từ Huy Tổ và Tần Lương Ngọc gần như ngẩn ra cùng lúc!
“Cậu Tiêu, cậu…cậu đột phá rồi?”
Tần Lương Ngọc nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin!
Người khác đều phải mất tới cả trăm tới nghìn năm mới có thể lĩnh hội được, mà Tiêu Chính Văn thì tuỳ tiện ăn một bữa cơm cũng có thể đột phá, như vậy còn có lẽ trời hay không?
Với thiên phú và tốc độ đột phá của Tiêu Chính Văn, e rằng ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng phải tự thấy hổ thẹn!
Thế nhưng nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tiêu Chính Văn, anh vẫn chỉ là một thanh niên ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, thế mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã ngày càng vượt trội, đạt tới tu vi của cảnh giới Đại Đế, Tần Lương Ngọc ngược lại còn thấy rất vui!
“Thật ra đất trời này chẳng qua đều đang tiếp diễn đạo luân hồi, mảnh đất khi trước sinh sôi không ngừng nghỉ nháy mắt đã hoá thành hoang mạc, dần dần diệt vong, lặp đi lặp lại!”
“Càng tới gần lúc chết thì càng có thể cảm nhận được vạn vật trong thế gian này! Tới được ngưỡng trên Đế Cảnh, thật ra cảnh giới đã không còn quan trọng nữa, ngược lại thực lực mạnh yếu mới chính là đạo cảnh!”
Tiêu Chính Văn nói rồi lại bưng bát lên uống một ngụm canh nhỏ.
“Cậu Tiêu, cậu…như vậy khiến cho chúng tôi thấy thật hổ thẹn!”, Từ Huy Tổ không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Thật ra, lĩnh hội được càng nhiều thì càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, ở trước đại đạo đất trời thì chúng ta đều chỉ như hạt cát, vốn dĩ chẳng có phân biệt cao thấp đâu!”, Tiêu Chính Văn nói tới đây thì không khỏi thở dài!
Chương 2455: Khó xử
Linh Nhi chỉ khẽ gật đầu tỏ ý với mấy người Tiêu Chính Văn, sau đó bước nhanh ra bên ngoài cửa.
Chẳng mấy chốc Linh Nhi đã bưng mấy món ăn rất thịnh soạn lên, sau đó mới gọi ông nội tới cùng ăn cơm.
“Linh Nhi, không biết cô đã nghe nói tới nhà họ Trương ở thành Minh Nguyệt hay chưa?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi Linh Nhi một câu.
“Nhà họ Trương? Chắc là những người cùng thế hệ với ông nội tôi sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút, nhà họ Trương bây giờ đã suy vong rồi!”, Linh Nhi nghĩ ngợi rồi nói với vẻ nghiêm túc.
“Ồ? Nhà họ Trương suy vong rồi ư?”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
“Đúng thế, nghe ông nội tôi nói, nhà họ Trương khi trước là một nhà quyền thế thực thụ ở thành Minh Nguyệt, hơn nữa gần như cả nửa thành Minh Nguyệt đều là của nhà họ Trương!”
“Thế nhưng nhà họ Trương giờ đã không còn sức ảnh hưởng gì ở thành Minh Nguyệt nữa rồi, nghe nói vì Hachiki Orochi tới thành Minh Nguyệt nên từ đó về sau nhà họ Trương đã từng chút lụi tàn!”
“Tới bây giờ đã chẳng còn ai nhớ tới thành Minh Nguyệt còn có một nhà họ Trương nữa rồi!”
Linh Nhi thành thật nói.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn chuyển ánh mắt sang ông lão phía bên cạnh.
Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, lúc này ông lão mới đặt ly rượu xuống, cau mày nói: “Ôi! Nói ra thì chuyện thành Minh Nguyệt sa sút tới mức độ như bây giờ đều có liên quan trực tiếp tới người Vy Hào!”
“Sau khi Hachiki Orochi tới thành Minh Nguyệt đã bắt đầu truyền bá một thứ gọi là bí thuật âm dương gì đó, nghe nói sau khi học được loại bí thuật này sẽ không cần dùng tới trận pháp cũng có thể phát huy được uy lực của trận pháp!”
“Khoảng thời gian trước đây, bọn họ còn cử người tới thôn làng chúng tôi, bảo chúng tôi gia nhập vào Âm Dương Giáo của bọn họ, thế nhưng vì tôi vẫn luôn không có thiện cảm gì với người Vy Hào nên đã từ chối!”, ông lão lắc đầu thở dài nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thứ gọi là bí thuật âm dương có lẽ chính là một phái của nhà họ Âm Dương lưu truyền từ Đại Tần!
Có điều, dù là nhà họ Âm Dương thì cũng cần dùng trận pháp để ngừa địch, chắc hẳn bên trong còn có ẩn tình gì khác!
“Lúc đó trong thôn có không ít người gia nhập vào Âm Dương Giáo, còn lấy đó làm vinh hạnh nữa chứ!”, Linh Nhi cũng bổ sung thêm một câu.
“Lấy đó làm vinh hạnh?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Đó là chuyện đương nhiên, chỉ có người gia nhập vào Âm Dương Giáo khi vào thành mới có thể đi cửa chính, còn những kẻ thảo dân cục mịch giống như chúng tôi chỉ có thể đi bằng lối cửa thành rất nhỏ phía bên cạnh mà thôi!”
Linh Nhi giải thích.
Tiêu Chính Văn quan sát Linh Nhi, gật đầu rồi không truy hỏi thêm nữa.
Đúng vào lúc này, Từ Huy Tổ ngẩng đầu nhìn về phía xa, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, hình như người liên lạc trở về rồi!”
Trước đó, Tần Lương Ngọc từng cử người của Nguyệt Hoa Các tới thành Thiên Nguyệt trước một bước để liên lạc với người nhà họ Trương.
Vừa dứt lời, hai bóng người chân đạp trên vầng sáng xuất hiện trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, thành chủ Tần!”, người tới mặc áo dài nam màu xanh, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc.
“Trở về rồi, vị này là?”, Tần Lương Ngọc lên tiếng hỏi.
Nam thanh niên mặc đạo bào phía bên cạnh vội vàng tiến lên trước một bước, chắp tay nói với Tần Lương Ngọc: “Vãn bối Trương Đình Chi! Là đệ tử đời thứ tám của nhà họ Trương!”
Mặc dù thoạt nhìn Trương Đình Chi chỉ trông như mới hơn hai mươi tuổi, thế nhưng nhìn vào căn cốt của anh ta thì ít nhất cũng đã ba trăm tuổi rồi!
Trước lúc này, anh ta đã từng nghe nói tới đại danh của Tiêu Chính Văn, chỉ là lúc gặp mặt mới cảm thấy kinh ngạc, đối phương thậm chí còn chưa tới ba mươi tuổi!
“Vị này hẳn là anh Tiêu nhỉ?”, Trương Đình Chi hỏi với vẻ hết sức cung kính.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Chính là tôi đây, có điều hình như chúng ta chưa từng gặp mặt nhỉ?”
“Anh Tiêu, đại danh của anh bây giờ đã lan truyền khắp cả Tây Vực rồi, ai mà không biết chứ? Đừng nói là thế hệ thanh niên, dù là nhân vật lớn lão làng thì cũng không dám sánh ngang vai với anh Tiêu!”
Trương Đình Chi chắp tay nói.
Trương Đình Chi cũng từng có duyên gặp mặt Tần Lương Ngọc vài lần, dẫu sao thành Minh Nguyệt mà nhà họ Trương cư trú cũng chỉ cách thành Đại Phong có mấy chục dặm mà thôi!
Từ hơn một trăm năm trước, lúc Tần Lương Ngọc vừa dựng thành ở đất Đại Phong, nhà họ Trương cũng từng quan sát một khoảng thời gian, đương nhiên đã nghe nói tới Tần Lương Ngọc từ lâu!
“Nếu như cậu là người nhà họ Trương, vừa khéo có thể dẫn đường cho chúng tôi, chúng ta tới nơi ở của nhà họ Trương rồi nói tiếp!”, Từ Huy Tổ đứng dậy nói.
“Ôi…”
Trương Đình Chi lộ ra vẻ mặt khó xử liếc nhìn Từ Huy Tổ, ngại ngần nói: “Bây giờ e rằng không vào thành được nữa, mặt trời đã xuống núi rồi, thành Minh Nguyệt đã bắt đầu cấm đi lại ban đêm!”
“Ồ, với tầm ảnh hưởng của nhà họ Trương ở thành Minh Nguyệt mà cũng không thể vào thành sao?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày hỏi.