Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đặt lại vị trí và phương hướng theo lời Âm Dương Tôn nói, trong lòng Tiêu Chính Văn chợt dấy lên cảm giác gì đó không thể giải thích nổi.

Dường như có một sức mạnh nào đó đang gọi tên anh.

Loại sức mạnh này dường như đến từ thời xa xưa, nhưng cũng có vẻ rất quen thuộc.

Tim rồng?

Tiêu Chính Văn vô thức chợt nghĩ đến khả năng này.

Giữa năm trái tim của rồng luôn có một mối liên hệ nhất định.

“Hắc Long chủ yếu thiên về chiến đấu, Bạch Long chủ yếu thiên về sinh tử, Kim Long chủ yếu thiên về trận pháp, Ngân Long chủ yếu thiên về điều khiển binh lính”.

Còn anh đã dung hợp tim rồng Xích Long, chủ yếu thiên về trị thương!

Anh có thể phối hợp với bốn trái tim rồng từ xa.

Khi bảy giá cắm nến được thắp sáng, cánh cổng đá nặng chục nghìn cân lập tức phát ra tiếng động lớn.

Vô số khối đá, trộn lẫn bụi cát lần lượt đổ xuống.

“Rầm rầm rầm!”

Cánh cổng đá nhanh chóng nâng lên đến đỉnh, một không gian cao tầm bốn trăm mét, mười mấy tế đàn rộng bằng sân bóng lớn nhỏ xuất hiện trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn.

“Ôi trời ơi!”

Một nhà âm dương nước Vy Hào kinh ngạc thốt lên.

Trước nhưng tế đàn này, bọn họ trông thật nhỏ bé!

Không khí bên ngoài tràn vào trong tế đàn.

Mười mấy chậu than khổng lồ gần như cùng một lúc sáng bừng lên.

Trên cao, một chậu than khổng lồ được nối với tám sợi xích sắt cũng sáng lên, khiến cả tế đàn được chiếu sáng như ban ngày.

Lúc này, Tiêu Chính Văn mới nhận ra rằng xung quanh tế đàn còn có tám cột đá vàng, mỗi cột đá đều điêu khắc hình rồng.

Giữa tế đàn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, mặc dù dáng vẻ của ông ta còn sống động như thật, nhưng Tiêu Chính Văn biết ông ta đã chết.

Chỉ là thi thể của ông ta không khô héo, cũng không thối rữa.

Búi tóc ngang lưng vẫn có thể đung đưa theo gió.

Bên cạnh ông ta còn có một thanh kiếm cổ, chuôi và bao kiếm mang phong cách thời Tiên Tần.

Bên cạnh ông ta còn có hai bộ xương trắng, xét theo kích thước của bộ xương thì chắc là xương của hai đứa trẻ.

Trên hai bên vách tường viết đầy văn tự, Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết là đó là lời tự thuật.

Ngay từ đầu người này đã biết về toàn bộ quá trình người tộc Thiếu Hạo tìm kiếm tim rồng, và lai lịch của hàng trăm bé trai bé gái đi theo người đó để tìm kiếm tim rồng.

Những bé trai bé gái này đều có xuất thân từ gia đình quý tộc.

Hơn nữa phải có tiếng hát hay, lời văn đẹp uyển chuyển, cũng như có thân hình khỏe mạnh.

Mà người ngồi đó luôn có một câu hỏi trong lòng.

Tại sao tộc trưởng của Thiếu Hạo là Hạo Vũ lại muốn ông ta dẫn theo nhiều đứa trẻ đến vậy?

Bọn họ còn phải bôn ba ngàn dặm, đến bờ biển, chế tạo một con thuyền khổng lồ.

Con thuyền dài khoảng một trăm bảy mươi mét, rộng sáu mươi mét, vào thời điểm đó, nó đã là một con tàu lớn khiến người ta kinh ngạc.

Trên thuyền không chỉ có bé trai bé gái, mà còn có ba nghìn cao thủ trong tộc Thiếu Hạo.

Ngoài ra còn có các loại vũ khí như cung nỏ.

Thấy vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi hít một hơi thật sâu, từ những trang bị này cho thấy, đây dường như không phải ra biển tìm tim rồng, mà giống đi săn thứ gì đó hơn.

Nếu không sẽ không thể giải thích được tại sao lại mang theo nhiều vũ khí đến vậy.

Lẽ nào sau khi nhìn thấy rồng thật, bọn họ sẽ bắn chết rồng sao?

“Anh Tiêu, những chữ này đang nói về cái gì? Có nói dấu vết của Long tộc ở đâu không?”

Âm Dương Tôn nóng lòng hỏi.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu: “Những chữ này đều đang nói về chuyện ra khơi, bọn họ đã đóng một con thuyền khổng lồ, hơn nữa còn mang theo rất nhiều cung nỏ”.

“Cái gì?”

Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày.

Chuyện này có phần giống với câu chuyện mà gã nghe được về Hạo Vũ lúc ở Vy Hào và Hoa Quốc.

Lẽ nào năm đó Hạo Vũ ra biển cũng để tìm kiếm dấu vết của Long tộc sao?

“Hơn nữa còn dẫn theo ba nghìn cao thủ tộc Thiếu Hạo!”

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Ba nghìn cao thủ?”

Âm Dương Tôn cũng nghĩ tới điều gì đó.

Tiêu Chính Văn lại đi tiếp, càng nhìn, Tiêu Chính Văn càng kinh ngạc.

Hóa ra người tộc Thiếu Hạo dẫn theo năm trăm bé trai bé gái là có mục đích khác.

Từ ngày thứ năm sau khi ra biển, mỗi ngày ông ta sẽ giết một cặp bé trai bé gái.

Sau đó để máu của họ chảy xuống biển, cho đến khi máu chảy hết, thì ném xác họ xuống biển.

Phó tộc trưởng đi theo Hạo Vũ không chịu nổi nữa, đến ngày thứ tám, hắn chất vấn Hạo Vũ, nhưng không ngờ cũng bị Hạo Vũ ném xuống biển.

Kể từ ngày đó, không ai dám chất vấn Hạo Vũ nữa, cho đến hai mươi ngày sau, một hiện tượng dị thường đã xuất hiện trên biển.

Mây đen che khuất bầu trời.

Con thuyền khổng lồ dường như đã đi vào một vùng sấm sét dày đặc, khiến tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, riêng chỉ có Hạo Vũ là cười điên cuồng vì phấn khích.

Lúc mọi người còn đang hoang mang thì điều khó tin nhất đã xảy ra, trên biển xuất hiện một con rồng.

Hơn nữa còn là một con rồng khổng lồ phủ đầy vảy vàng trên thân.

Hóa ra Hạo Vũ luôn dùng bé trai và bé gái để thu hút rồng, đem theo nhiều cung nỏ như vậy cũng chỉ để lấy được tim rồng!

Nghe Tiêu Chính Văn nói đến đây, Âm Dương Tôn kinh ngạc mở tròn mắt, trên thế giới này thật sự có rồng sao?

Tiêu Chính Văn nuốt nước bọt, nếu chữ viết trên tường là thật thì Hạo Vũ đúng là một tên điên, hy sinh mạng sống của nhiều người như vậy chỉ để được trường sinh bất lão!

“Sau đó thì sao?”

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn, căng thẳng hỏi.

Tiêu Chính Văn xem tiếp, những chuyện tiếp theo cũng khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc.

Sau khi hy sinh gần hai nghìn cao thủ tộc Thiếu Hạo, Hạo Vũ đã dùng cung nỏ bắn trúng vào thân rồng.

Máu rồng từ trên không trung phun ra, có người bị máu rồng dính lên người, lập tức hóa thành một làn khói trắng, còn Hạo Vũ đã chuẩn bị hũ sứ từ sớm, lấy được hai mươi hũ máu rồng.

Cuối cùng, con rồng rơi từ trên không xuống biển vì bị thương quá nhiều, sau đó bị Hạo Vũ giết chết.

Sau khi lấy được trái tim của rồng Kim Long, tất cả mọi người đều hiểu ra đây chính là thứ Hạo Vũ muốn tìm.

Có câu nói năm trái tim rồng hợp nhất thì có thể trường sinh bất lão luôn được lưu truyền trong tộc Thiếu Hạo từ rất lâu rồi.

Đáng tiếc là năm đó Hạo Vũ cũng chỉ có được trái tim của Kim Long.

Vì vậy, tộc Thiếu Hạo không bao giờ có thể trở lại thời kỳ huy hoàng của Thái Hạo nữa.

Đến cuối cùng, tộc Thiếu Hạo cũng bị Hạ Vũ tiêu diệt, biến mất trong dòng chảy lịch sử!

“Thì ra có thuật trường sinh bất lão thật sao?”

Âm Dương Tôn lộ ra vẻ vô cùng phấn khích.

“Trường sinh bất lão ư?”

Tiêu Chính Văn chỉ vào thi thể của người đàn ông trung niên kia, nói: “Vậy sao ông ta lại chết?”

Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày: “Có thể là ông ta chưa dung hợp được tim rồng”.

Tiêu Chính Văn lắc đầu, tiếp tục ngẩng đầu xem chữ trên vách tường.

“Vậy trái tim của rồng Kim Long đang ở đâu?”

Âm Dương Tôn nóng lòng hỏi.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.

Mặc dù Tiêu Chính Văn chưa đọc hết nội dung ghi trên tường, nhưng từ tuổi của thi thể kia, anh biết chắc chắn đây không phải là tộc trưởng.

Bởi vì sau đó có nhắc đến chuyện Hạo Vũ bắt đầu cho người tiếp tục tìm kiếm bốn tim rồng còn lại, nhưng không tìm thấy gì cả...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK