“Dám cược thì chịu thua, rõ chưa?”, quản lý Lữ khinh thường nhìn Vương Vũ nói.
“Quản lý Lữ, đây là bảo vật tổ truyền của nhà họ Mạnh, ông… ông muốn bảo vệ cho tên họ Tiêu?”, lúc này Vương Vũ đã hiểu ngay.
Hắn không ngốc, bây giờ cảnh tượng này chỉ có một lời giải thích là Tiêu Chính Văn và Ngọc Phụng Lâu đã thông đồng với nhau, mục đích là muốn bẫy hắn và Mạnh Phi Vũ.
“Cậu Vương, lúc đó cậu cũng gật đầu đồng ý rồi, hơn nữa là tự cậu đề nghị muốn đánh cược mà, đồ của cậu từ đâu mà có không liên quan gì đến Ngọc Phụng Lâu”.
“Nhưng chỉ cần lên bàn cược thì dám cược phải dám thua”.
Nghe quản lý Lữ nói thế, Vương Vũ nổi giận.
“Quản lý Lữ, nhưng ông đích thân tìm đến tôi bàn bạc làm sao để mưu hại Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương. Hơn nữa là ông đề nghị, bảo tôi đến chỗ cậu Mạnh mượn bảo thuật”.
“Rồi sau đó lấy lý do Tiêu Chính Văn vô cớ mở thần bảo tuyệt thế này ra thì sẽ trách tội anh ta”.
Vương Vũ nhất thời bị lửa giận đánh vào tâm lý bèn nói ra hết toàn bộ câu chuyện.
Không phải là tâm lý của Vương Vũ quá kém mà là hậu quả chuyện này quá mức nghiêm trọng, hắn không gánh vác nổi.
Người khác thì không nói nhưng Mạnh Phi Vũ và nhà họ Mạnh sẽ không tha cho hắn.
Làm mất bảo vật tổ truyền của nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh sẽ dễ dàng buông tha cho hắn sao?
Chỉ là Vương Vũ vừa dứt lời, quản lý Lữ hừ một tiếng nói: “Hỗn xược! Tôi là ai cơ chứ? Sẽ hợp sức hãm hại người khác với cậu sao?”
“Cậu nghĩ Ngọc Phụng Lâu là nơi nào, là nơi cậu có thể tùy tiện sỉ nhục sao?”
“Vương Vũ, đừng nghĩ cậu nổi tiếng trong giới trẻ thì có thể hỗn láo sỉ nhục người khác. Hơn nữa Ngọc Phụng Lâu trước giờ mua bán công bằng, đánh cược trận pháp minh bạch rõ ràng”.
“Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt biết bao nhiêu người, người ta mở ra bảo thuật tuyệt thế, cậu lại hất nước bẩn trên người người ta, muốn hối hận thì lấy lại bí thuật của cậu đi, thậm chí còn không tiếc đổ tội nói Ngọc Phụng Lâu cấu kết với cậu, ai cho cậu lá gan đó vậy?”
“Nói khó nghe một chút, dù cậu có là người xuất sắc trong thế hệ trẻ nhưng tôi cũng là ông chủ của Ngọc Phụng Lâu, cùng tính kế với cậu? Cậu xứng sao?”
Quản lý Lữ cười mỉa nói.
Vương Vũ quả thật là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ ở thành Thiên Đô, nhưng so với Thành Phủ thì hắn nào phải là đối thủ của quản lý Lữ đa mưu túc trí?
Quản lý Lữ có thể trở thành nhân vật số hai của Ngọc Phụng Lâu dĩ nhiên phải có vài thủ đoạn.
Chỉ một lời nói đã có thể vứt bỏ sạch sẽ quan hệ giữa mình với Vương Vũ, hơn nữa còn công khai những hành vi hèn hạ của Vương Vũ.
Lúc này Vương Vũ đã tức đến mức sắc mặt tái xanh, ngực liên tục phập phồng.
Bây giờ hắn có khổ mà không nói nên lời.
Rõ ràng là mình bị quản lý Lữ hãm hại, ngược lại thành bên có lỗi.
“Tôi nói này sư huynh Vương, hay là thôi đi, hà tất gì phải mất mặt như thế chứ?”, một đệ tử Thiên Cung Bắc Cực ở bên cạnh khuyên nhủ.
Trong số những người hôm nay đến Ngọc Phụng Lâu ăn uống cũng có không ít đệ tử Thiên Cung Bắc Cực, họ đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Không phải là mấy người này cố ý nói giúp Tiêu Chính Văn mà là những gì Vương Vũ làm quả thật làm mất mặt Thiên Cung Bắc Cực quá.
Người ta thường nói dám cược dám chịu, bây giờ anh đã thua rồi thì cứ nhận thua thôi.
Nếu không không chỉ thua vật phẩm đánh cược mà còn thua cả về nhân phẩm.
Nghe thế Vương Vũ tức đến mức ngực phập phồng, sau đó nôn ra một ngụm máu.
Hôm nay hắn không thể nhẫn nhịn được cơn giận này.
Nhưng trong lúc nhất thời lại không thể cãi lại.
“Đúng thế, cậu Vương, cậu cũng xem như có danh tiếng ở thành Thiên Đô, sao có thể hèn hạ như thế?”
“Rõ ràng là muốn cướp giữa ban ngày, cậu cũng phải phân biệt đang ở đâu chứ”.
“Chẳng phải à, không thể cứ dựa vào danh tiếng của mình mà không nói đạo lý thế chứ”.
Rất nhiều người đều nói giúp Tiêu Chính Văn, từng lời nói cứ văng vẳng bên tai khiến Vương Vũ tức giận hét lên, khí tức quanh người lao vút lên trời.
“Ôi trời, cậu còn ra tay đánh người trong Ngọc Phụng Lâu à? Người đâu!”
Quản lý Lữ cười mỉa, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ, mấy mươi hộ vệ lập tức bao vây sảnh lớn.