Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2556: Rung chuyển

Trước đây bọn họ đến Tề Thiên Thư Viện, Khổng Tề Thiên cũng phải chủ động ra cửa tiếp đón.

Theo lý mà nói, thân phận của Tần Lương Ngọc còn kém xa Khổng Tề Thiên, lẽ nào không nên đích thân ra tiếp đón bọn họ sao?

Nhưng Tần Lương Ngọc lại để mặc bọn họ ở cổng, hơn nữa còn sai một người lính Ngự Lâm ra dẫn bọn họ đến quán trà, đây là đang sỉ nhục bọn họ.

“Thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng sắp chết rồi!” Điền Văn hít sâu nói ẩn ý.

Thực ra cho tới bây giờ, hắn vẫn nghi ngờ Điền Khải thông đồng với điện Thần Long từ trước.

Mà thái độ thờ ơ của Tần Lương Ngọc càng khẳng định suy đoán của hắn.

Tiêu Chính Văn đã chết, Tần Lương Ngọc to gan đến đâu thì cũng không dám coi thường cậu chủ như bọn họ.

Nếu phía sau Tần Lương Ngọc không có ai chống lưng, chỉ dựa vào điện Thần Long thì bà ta dám vô lễ như vậy sao?

Điền Khải cũng cười mỉa mai với Điền Văn, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng có suy nghĩ như vậy.

Khi Điền Văn và Điển Khải đến quán trà, Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt chỉ liếc nhìn bọn họ, không hề đứng dậy, vẫn ngồi yên thưởng trà.

“Các người thật to gan!”

Điền Khải nghiến răng nói với Tần Lương Ngọc, đồng thời lại liếc nhìn Điền Văn.

“Có gì không ổn sao?” Long Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Điền Khải, trong mắt không có một tia sợ hãi!

“Hừ! Cô chỉ là một người hầu bên cạnh Tiêu Chính Văn, vậy mà dám nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu như thế? Cho dù Tiêu Chính Văn còn sống thì anh ta cũng không dám khinh thường tôi!”

Điền Khải vô cùng tức giận, một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám cãi lại hắn?

“Giới thế tục có câu, bạn đến có rượu ngon, sói đến có súng săn! Chúng ta không phải bạn bè, cũng chẳng thân thiết gì cả, chúng tôi không chĩa súng vào đầu các người đã là khách khí lắm rồi!”

Long Nguyệt lạnh lùng nói.

“Cô…”

Điền Khải còn chưa kịp nói xong, Tần Lương Ngọc đã lạnh lùng nói: “Hai vị từ xa xôi đến Đế Khư chắc không phải để ra vẻ thị uy đâu nhỉ? Có gì thì nói thẳng đi, chúng tôi còn có chuyện gấp!”

Thái độ của Tần Lương Ngọc càng rõ ràng hơn, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.

“Xem ra các người muốn tôi thay Tiêu Chính Văn dạy dỗ các người cách tiếp khách nhỉ!” Điền Văn lạnh lùng nhìn Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt.

“Không ngờ hai vị cậu chủ lại ức hiếp người khác, hơn nữa còn ức hiếp hai người phụ nữ yếu đuối! Lẽ nào các người không sợ mất mặt sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó Trần Huy Tổ bước vào phòng trà.

Sau lưng ông ta là Từ Huy Tổ và Lý Bạch.

Nếu chỉ là Trần Huy Tổ và Tần Lương Ngọc thì anh em Điền Văn chắc chắn sẽ không cần để tâm, nhưng Từ Huy Tổ thì khác.

Ông ta là con trai của Từ Đạt, đồng thời cũng là cận thần của nhà họ Chu, bọn họ đã đắc tội với nước Ngụy, bây giờ lại đắc tội với hoàng tộc thì e rằng ngay cả nhà họ Khổng cũng không bảo vệ được bọn họ.

“Nếu cậu chủ cũng biết mình là khách thì nên tuân chủ theo quy tắc của chủ nhà! Hơn nữa, dù Tiêu Chính Văn còn sống hay không thì cũng không đến lượt hai cậu chủ ra lệnh ở Đế Khư!”

Tần Lương Ngọc lạnh lùng đáp.

“Tần Lương Ngọc!”

Điền Khải nghiến răng, tức giận nói: “Cái chết của Ngụy Võ Hầu chắc chắn liên quan đến bà! Nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không tha cho bà đâu! Tôi khuyên bà, tốt nhân nên giao hung thủ ra đây, nếu không…”

Nói đến đây, khí tức quanh người Điền Khải đột nhiên thay đổi, một luồng uy lực mạnh mẽ tỏa ra, cả quán trà đều rung chuyển theo.

“Tôi thật sự không biết nên trả lời cậu thế nào. Nếu cậu thật sự muốn hỏi thì tôi chỉ có thể nói, người giết Ngụy Võ Hầu đang ở trong Đế Khư!”

Nghe vậy, Điền Văn và Điền Khải quay sang nhìn nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng chưa từng thấy.
Chương 2557: Trở mặt

Tần Lương Ngọc nhìn hai người, cười nhạt nói: "Thật ra vấn đề này, hai vị đã có đáp án từ lâu rồi, mấy ngày trước chẳng phải hai vị đã nói người áo đen kia là anh Tiêu, không đúng sao?"

Lời vừa dứt, sắc mặt hai người Điền Văn và Điền Khải lập tức trở nên u ám, mặc dù điều Tần Lương Ngọc nói là thật, nhưng trong lòng họ, Tiêu Chính Văn đã chết ở Minh Hà từ lâu rồi!

Vì vậy, lời nói này của Tần Lương Ngọc, theo họ thấy là đang giễu cợt họ.

Dẫu sao sau khi nhận được sức mạnh của Tiêu Chính Văn, họ cũng lần lượt đột phá Thiên Cảnh, vì vậy, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có cơ hội sống sót, sao người áo đen kia là Tiêu Chính Văn được chứ?

Hơn nữa, trước khi vào Minh Hà, Tiêu Chính Văn mới chỉ đạt tới Đế Cảnh cấp hai, mà người chém giết Ngụy Võ Hầu lại là cao thủ Thiên Cảnh!

Sao một người có thể đột phá tám cảnh giới nhỏ trong nửa năm được?

"Hừ, bất kể bà biện bạch ra sao, chuyện thành Đại Lương cũng không thể không liên quan đến điện Thần Long các người, nhất là Tần Lương Ngọc bà có liên quan trực tiếp đến chuyện này!"

Điền Văn nhìn Điền Khải đầy ẩn ý, giọng nói lạnh như băng.

"Tôi không giết người, tin rằng ai ở đây cũng quá rõ, chẳng lẽ cậu lại định giở mánh khóe cũ, kéo tôi đi gánh tội thay sao? E rằng cũng không thuyết phục được phía Ngụy Vinh Kỳ đâu!"

Tần Lương Ngọc cười nhạt, châm biếm lại.

Đúng là dù họ áp giải Tần Lương Ngọc đến thành Đại Lương, cũng căn bản không cách nào làm lửa giận của Ngụy Vinh Kỳ lắng xuống!

Dẫu sao cảnh giới của Tần Lương Ngọc bày ra đó, cách Thiên Cảnh còn một khoảng rất lớn, mà quả thật người áo đen ra tay hôm đó đã có tu vi bước chân vào Thiên Cảnh!

Ngụy Võ Hầu vô cùng trọng yếu đối với nước Ngụy, không phải vài ba lời hoặc chút lợi ích là có thể mua chuộc được!

"Tần Lương Ngọc, bất kể thế nào, lúc ấy bà cũng là người biết rõ mọi chuyện!", giọng Điền Văn lạnh như băng.

"Vậy hả? Nhưng sau chuyện này, cậu chủ Vinh Kỳ cũng không hề gây phiền toái gì cho người phụ nữ yếu đuối như tôi, người càng thích so đo càng đáng chết, hàng càng thích so đo càng đáng vứt đi!"

Tần Lương Ngọc trào phúng hoàn toàn không thèm che giấu.

Lời vừa nói ra, bất kể trên mặt Điền Văn hay Điền Khải đều có chút khó chịu.

Nhưng điều này cũng làm cho nghi ngờ của hai người họ càng sâu hơn.

"Nếu hôm nay hai người chỉ tới hỏi chuyện này, tôi nghĩ giờ hai người có thể về rồi!", Long Nguyệt cũng ra lệnh tiễn khách không khách sáo chút nào.

"Hừ! Miệng lưỡi sắc bén! Có điều, sao Điền Văn tôi có thể là người nhỏ nhen như thế? Hôm nay khí vận Thiên Khu sắp xuất thế, nếu Tiêu Chính Văn vì cứu chúng tôi, mà mất đi tính mạng thì cậu chủ đây nguyện nhường cơ hội lần này cho điện Thần Long các người!"

Vừa nói, Điền Văn vừa ném lệnh bài màu vàng đang cầm trong tay về phía Tần Lương Ngọc!

Chỉ có người cầm lệnh bài màu vàng này, mới có thể tham gia tranh đoạt khí vận, người không có lệnh bài, cho dù đoạt được khí vận cũng sẽ bị thế lực khắp nơi xé thành mảnh vụn ngay tại chỗ trong nháy mắt!

"Ồ? Điền Văn rộng lượng thật đó, có điều, tôi lại cho rằng nếu hai cậu chủ đi tranh đoạt khí vận trước, khó đảm bảo sẽ không bị đám người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng nhằm vào nhỉ?"

"Nói cách khác, cậu chủ muốn kéo điện Thần Long chúng tôi đi chịu trách nhiệm thay!"

Tần Lương Ngọc nhìn lệnh bài trên bàn, cũng không đưa tay đón lấy!

Giờ phút này, Ngụy Vinh Kỳ đang bực bội, ai thay Điền Văn tham gia tranh khí vận, cũng sẽ bị đám người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng nhằm vào, đây là sự thật hiển nhiên.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, điện Thần Long cũng chưa bao giờ được các phe vùng ngoài lãnh thổ công nhận, tranh khí vận Thiên Đô lần trước là nhờ Thanh Liên dốc sức sắp xếp, Tiêu Chính Văn mới có thể giành được khí vận Thiên Đô!

Mà lần này khí vận Thiên Khu có mối liên quan rất rộng, thế lực khắp nơi cũng sẽ không chấp nhận điện Thần Long, vô hình trung, điện Thần Long sẽ trở thành đối tượng bị đả kích!

Loại thủ đoạn mượn đao giết người này sao có thể giấu được cái nhìn của Tần Lương Ngọc!

"Không sai, điện Thần Long chúng tôi không thuộc về nước Tề, càng không phải là người nước Tề, không có lý do thay thế cậu chủ đi tranh giành khí vận!", Long Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn về phía hai người Điền Văn và Điền Khải.

"Không sai, đúng là các người có thể không nghe theo mệnh lệnh! Nhưng chúng tôi không tới bàn chuyện này với các người, chỉ tới báo trước một tiếng thôi!"

"Tranh giành khí vận Thiên Khu, bất kỳ phe nào chủ động bỏ quyền, cũng đồng nghĩa đối địch với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ, các người không chỉ phải đấu với một phía chúng tôi, mà là tất cả thế lực vùng ngoài lãnh thổ!"

"Đến lúc đó, các người cho rằng điện Thần Long vẫn có thể yên ổn ở lại Đế Khư sao?"

Điền Văn thẳng thừng trở mặt.

Quả thật, Điền Văn đã truyền tin điện Thần Long đại diện nước Tề xuất chiến tranh giành khí vận Thiên Khu ra ngoài, nếu điện Thần Long chủ động bỏ quyền, chẳng khác nào làm mất mặt toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ!

Khí vận Thiên Khu quan trọng đến mức nào ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng điện Thần Long lại coi thường khí vận Thiên Khu, đó chắc chắn là vả vào mặt toàn bộ thế lực vùng ngoài lãnh thổ!
Chương 2558: Không coi ra gì

"Ngay cả Điền Văn cậu cũng đã nói vậy thì chúng tôi cũng không thể nói gì được nữa, có điều, bản thân Điền Văn cậu cũng tới từ giới thế tục, vì sao cứ phải nhằm vào điện Thần Long chúng tôi như vậy? Vốn là cùng giống nòi, môi hở răng lạnh mà?"

Tần Lương Ngọc lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Điện Thần Long các người hay Hoa Quốc thế tục vốn nên tôn phụng tôi là đại thánh nho học, càng nên cung phụng Khổng Thánh, nhưng các người thì hay rồi, diệt nhà họ Khổng còn dỡ cả Khổng Miếu, đây là uống nước quên nguồn!"

"Nếu các người có thể thuyết phục Hoa Quốc, xây dựng lại Khổng Miếu, đồng thời cung phụng nho học làm quốc giáo, cho chúng tôi có thể hưởng thụ được tài nguyên trong thế tục, vậy cậu chủ đây có thể cân nhắc cho các người một đường sống!"

Điền Văn cũng nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình!

"Ồ? Nói cách khác, nếu chúng tôi không muốn cùng một hạng với nhà họ Khổng, không muốn tuân thủ nho thuật nữa thì các người định tiêu diệt giới thế tục Hoa Quốc luôn sao?"

Nhắc tới thế tục Hoa Quốc, sắc mặt Long Nguyệt đột nhiên lạnh lùng đi, trong mắt lóe lên từng ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía Điền Văn.

"Hai ngàn năm qua, người thế tục không thờ phụng Nho giáo, hôm nay, còn dám bêu xấu con em nho gia bán nước cầu vinh, bất kể tôi hay nhà họ Khổng sẽ không tha cho các người!"

"Không thể sử dụng thì phải loại trừ!", Điền Văn lạnh lùng mở miệng nói.

"Nho gia bán nước đã là sự thật không thể phủ định, vì sao Đại Minh diệt vong? Sao Thiên Tử Đại Tống bị giao cho người Kim? Người khác không biết chuyện đằng sau, nhưng hẳn Điền Văn biết rõ hơn ai hết nhỉ? Dù Điền Văn không biết chuyện, vậy Khổng Tề Thiên thì sao? Ông ta là kẻ sai khiến đằng sau mà!"

Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Điền Văn, không chút khách khí châm biếm lại.

"Tần Lương Ngọc, dù Tiêu Chính Văn còn sống cũng không dám nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu này!"

Khuôn mặt Điền Văn méo mó trong nháy mắt, sát khí tuôn ra từ cơ thể!

Nhưng đám người Tần Lương Ngọc hay Từ Huy Tổ đều không sợ hãi chút nào!

Dẫu sao đây cũng là sự thật, nếu không có Trương Cư Chính cải cách thuế má, thu thuế chỉ lấy bạc trắng, dân cư Đại Minh cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khốn đốn khắp nơi!

Từ một góc độ khác mà nói, chính vì hành động mưu lợi cho đảng Đông Lâm của Trương Cư Chính cuối cùng làm Đại Minh hoàn toàn bị diệt vong!

Hơn nữa, có người thậm chí còn thống kê, từ thời Hán tới nay, số thư xin đầu hàng mà nho sinh viết không dưới ngàn bức, bắt tay với người ngoài cũng là do nho sinh đứng đầu!

"Nếu như cậu Tiêu ở đây thì Điền Văn cậu dám bày mưu tính kế với điện Thần Long như vậy sao?", Tần Lương Ngọc cười nhạt, châm chọc lần nữa.

"Rất tiếc, Tiêu Chính Văn đã chết!"

Những lời này của Điền Văn gần như là hét lên, cuối cùng ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn lướt qua mặt mọi người, sau đó phất tay áo rời đi!

Điền Khải cũng tức giận hừ một tiếng, bước theo Điền Văn.

Mãi đến khi hai người đi xa, Trần Huy Tổ mới lắc đầu nói: "Thậm chí phong thái cậu chủ mà hai người họ cũng đánh mất, có thể thấy, những gì cậu Tiêu đã làm với họ trước đó, khiến họ bị đả kích rất lớn!"

Việc Điền Văn bị buộc tự tay giết cận vệ của mình trước đó tới bây giờ đã truyền đi rộng rãi, mà hôm nay, Điền Văn lại thẳng thừng mắng mỏ một người phụ nữ, hoàn toàn không có phong độ của người cấp cao, phong độ còn không bằng người thường.

Thật ra trước đây, Tiêu Chính Văn đã âm thầm điều tra, đám người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng cũng từng được mời đi Minh Hà, nhưng khi biết thủ đoạn hèn hạ của đám người Điền Văn, hai người đã quả quyết cự tuyệt!

Dẫu sao Ngụy Vinh Kỳ vốn dĩ rất cao ngạo, hắn hoàn toàn khinh thường việc dùng thủ đoạn hạ lưu này, mà Triệu Thắng lại xem thường chuyện bỉ ổi của nho sinh, lười đi cùng bọn họ!

Chỉ từ một điểm này, cả Triệu Thắng hay Ngụy Vinh Kỳ đều còn giữ được phong độ của cậu chủ Chiến Quốc.

Còn về Tiêu Chính Văn, vốn dĩ anh bày kế trêu đùa đám người Điền Văn, cũng bởi vì không coi họ ra gì.

Hoặc cho tới bây giờ Tiêu Chính Văn cũng không coi bọn họ là đối thủ của mình, càng không dành cho bọn họ sự tôn trọng đáng có.

"Đúng rồi, bây giờ cậu Tiêu ở đâu?", Tần Lương Ngọc nghiêng đầu nói với Long Nguyệt.

"Long Vương và vợ đang du ngoạn thưởng lãm danh sơn Đại Xuyên vùng ngoài lãnh thổ!", Long Nguyệt mỉm cười nói.

Thật ra Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tức hai anh em Điền Văn muốn đến Đế Khư từ lâu, mà thái độ của Tiêu Chính Văn cũng nói lên rằng anh chưa bao giờ coi hai anh em Điền Văn ra gì!

"Long Vương bảo chúng ta có thể từ bỏ việc tranh giành khí vận Thiên Khu, đến lúc đó nếu có biến gì thì anh ấy sẽ tự ra mặt!", Long Nguyệt tiếp tục nói.
Chương 2559: Đứng ngang hàng

Thật ra khí vận Thiên Khu khác với các khí vận khác ở hai chữ Thiên Khu, nói cách khác cuộc đấu tranh khí vận lần này chủ yếu là giữa truyền nhân của các thế lực lớn, hoặc là giữa các gia tộc của thời kỳ xa xưa.

Nhà họ Điền của Điền Văn và nhà họ Ngụy của Ngụy Vinh Kỳ đều là gia tộc lớn thống lĩnh một nước ở thời kỳ Tiên Tần mới có tư cách tham gia giành Thiên Khu.

Mà Điền Văn và Điền Khải bị chuyện ở thành Đại Lương liên lụy nên không dám lộ mặt.

Ngoài việc loại bỏ điện Thần Long, họ không dám để các thế lực khác của Đông Vực đại diện cho nước Tề tham gia tranh đấu, đồng nghĩa với việc thừa nhận địa vị của các gia tộc khác.

Họ đâu dám làm ra loại chuyện bán đứng tổ tiên như vậy chứ.

Địa điểm tổ chức tranh đấu khí vận Thiên Khu là trung tâm ở bốn vực lớn, chính là trung tâm ngoài lãnh thổ.

Hơn nữa bên Vạn Kiếm Cốc cũng phái người đến giám sát, họ lo mấy cậu chủ kia cũng đến để tranh giành.

Cứ thế hoàn toàn phá vỡ cân bằng của các bên.

Dù sao anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên đã đột phá bậc Thiên Cảnh, còn Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng vẫn còn ở cảnh giới Đế Quân.

Nếu đám người Điền Văn tự mình ra trận thì có khác gì tự mình dâng khí vận Thiên Khu cho người khác đâu?

Hơn nữa để ngăn chặn nước Tề và nhà họ Khổng bất đồng ý kiến, Vạn Kiếm Cốc còn đặc biệt bảo người truyền đi tin tức nói rằng trận chiến khí vận Thiên Khu lần này không chỉ có cậu chủ các nhà không thể tham gia mà ngay cả cao thủ trên Thiên Cảnh cũng không được tham gia.

Mặc dù nói là thế nhưng ai có thể đảm bảo nhà họ Khổng và mấy người Điền Văn không ra trận?

“Ý của cậu Tiêu là bảo chúng ta tương kế tựu kế?”, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày nói.

“Đúng thế, khí vận Thiên Khu cực kỳ quan trọng với bất kỳ người nào, nhất là với người bình thường, càng có thể đắp vào khoảng cách lớn giữa chúng ta và Hoàng tộc”.

Long Nguyệt cực kỳ nghiêm túc nói.

“Nhưng ngoài đám người Điền Văn, Ngụy Vinh Kỳ sẽ không ra trận thật sao? Chỉ một Ngụy Vinh Kỳ thôi đã có thể dễ dàng đánh bại tất cả chúng ta rồi”.

Tần Lương Ngọc lo lắng nói.

Anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên thì không cần nói nữa, họ đều là cao thủ Thiên Cảnh, Vạn Kiếm Cốc sẽ không cho phép họ lộ mặt.

Nhưng Ngụy Vinh Kỳ lại là một trường hợp đặc biệt, đầu tiên Ngụy Võ Hầu của nước Ngụy bị giết chết, nước Ngụy đã bị tổn thấy khá nặng, nếu hắn muốn lộ mặt trong trận chiến khí vận Thiên Khu lần này thì bên Vạn Cốc Kiếm cũng nể tình không nói gì nhiều.

Mặc dù Ngụy Vinh Kỳ không phải là cao thủ Thiên Cảnh nhưng dưới Thiên Cảnh, trong số các cậu chủ Chiến Quốc, hắn gần như là sự tồn tại vô địch.

“Tôi nghĩ ý của Long Vương là địa vị và thân phận của chúng ta mới có thể sánh ngang với mấy người gọi là cậu chủ kia, mà người ta đã vượt qua cấp bậc này của họ, khinh thường tranh đấu với đám vãn bối”.

Long Nguyệt vừa nói thế, mọi người đều sửng sốt.

Dù sao ai mà có thể ngờ mình lại được sánh ngang với bốn cậu chủ Chiến Quốc.

“Long Vương và cô Khương đang làm quen với môi trường ở ngoài lãnh thổ, chuyện hôm nay chẳng phải do bà xử lý sao? Nói cách khác bà và tôi đã có tư cách đối kháng với đám người Điền Văn rồi”.

Long Nguyệt cực kỳ tự tin nói.

Mấy lời này của Long Nguyệt càng khiến mấy người Tần Lương Ngọc kinh ngạc.

Đúng là từ đầu đến giờ Tiêu Chính Văn chưa từng lộ mặt, hơn nữa chưa từng để tâm đến anh em Điền Văn.

Ngược lại là Tần Lương Ngọc vẫn luôn đọ sức với đám người Điền Văn.

Theo lý Tần Lương Ngọc không có tư cách nói chuyện với anh em Điền Văn, nhưng bây giờ đúng là họ đã hơn hẳn anh em Điền Văn.

Đây đang ngầm nói cho mọi người biết từ nay về sau đối thủ chính của họ là cậu chủ Chiến Quốc, còn người có địa vị thấp hơn cậu chủ đã không có tư cách sánh ngang với họ rồi.

“Nói có lý, cậu Tiêu đang dùng hành động thực tế nói cho chúng ta biết mấy cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ có thế thôi”, Từ Huy Tổ gật đầu.

“Xem ra cậu Tiêu suy nghĩ còn xa hơn chúng ta nữa, cậu ấy đã xác định chặt chẽ mục tiêu lên người đám nhân vật tầm cỡ đứng sau kia rồi”.

Trần Huy Tổ nhíu mày trầm giọng nói.

“Vẫn nên chuẩn bị sẵn, đến thành Thiên Khu đi, đến lúc đó mọi người gặp thời cơ thì hành động là được”, Tần Lương Ngọc dặn dò mọi người.
Chương 2560: Đội quân tạp nham

Tin tức đến thành Thiên Khu truyền đi, tốc độ tu luyện của người điện Thần Long lại tăng lên gấp đôi.

Mấy đan dược và hoa Tử Tiêu mà Tiêu Chính Văn đem về trước đó gần như được phân phát trong một đêm.

Ngay cả mấy người Long Ngao, Long Hình cũng liên tục đột phá đến Đế Cảnh cấp ba.

Mà Trương Lăng Phong vẫn luôn giậm chân ở cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ cũng đột phá Nhân Hoàng cấp tám với tốc độ đáng kinh ngạc trong khoảng thời gian này.

Nếu người bên ngoài biết đến tốc độ đột phá này chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm.

Dù sao mấy người Long Ngạo và Trương Lăng Phong chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ?

Người xuất sắc trong các thế lực lớn ngoài lãnh thổ cũng không dám nói có thể đột phá đến bậc Nhân Hoàng trong một trăm tuổi chứ đừng nói đến Đế Cảnh.

Cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong người, lại nhìn mấy người điện Thần Long xung quanh, gần như đều đang nhanh chóng đột phá với tốc độ đáng kinh ngạc, Trương Lăng Phong cảm thấy hơi lo lắng.

“Anh Tiêu, trong vòng một tháng, mọi người đều đạt đến mức độ cao, mặc dù thực lực của mọi người đều mạnh hơn nhưng tốc độ đột phá này có phải quá nhanh không, liệu sau này căn cơ của mọi người có vững không?”

Trương Lăng Phong nhíu mày hỏi Tiêu Chính Văn đang uống trà.

“Căn cơ không vững? Từ lúc sinh ra, bốn cậu chủ Chiến Quốc đã có thực lực cảnh giới Chủ Soái, căn cơ của họ không vững sao?”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

Nghe anh nói thế Trương Lăng Phong không sao nói nên lời.

Đúng như Tiêu Chính Văn nói, không chỉ bốn cậu chủ Chiến Quốc ở trong tình huống này mà rất nhiều con cháu Hoàng tộc cũng đã có thực lực cao hơn người bình thường rất nhiều từ khi sinh ra đến nay.

Thậm chí trong đám con cháu nhà họ Doanh, có không ít người vừa sinh ra đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng.

Hoàn toàn không phải chịu vất vả cũng có thể đứng ở độ cao mà người khác cả đời cũng không đạt được.

“Nhiều đan dược như vậy, cộng thêm trận pháp hỗ trợ, nếu ngay cả tốc độ này cũng không có thì ngược lại là do công pháp của tôi có vấn đề”.

Tiêu Chính Văn cực kỳ bình tĩnh nói, dường như mọi thứ đều là điều hiển nhiên.

Thật ra trước khi Tiêu Chính Văn dẫn người vào Minh Hà, điện Thần Long đã tăng nhanh tốc độ tu luyện rồi, thoáng chốc hơn nửa năm trôi qua, có thể có được tu vi như hiện tại cũng là điều hiển nhiên.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không thể khiến người của điện Thần Long dần trưởng thành giống các thế lực khác, các thế lực ngoài lãnh thổ cũng sẽ không cho anh thời gian.

Cuối cùng sau khi mọi người bàn bạc, lần này đến thành Thiên Khu là do Tần Lương Ngọc và Trần Tổ Huy dẫn dắt, mấy người Long Nguyệt, Long Hình ở bên cạnh hỗ trợ.

Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh dẫn ngự lâm vệ ở lại trấn giữ Đế Khư.

Còn Tiêu Chính Văn ở âm thầm quan sát phòng ngừa bất trắc.

“Lấy đồ trong hộp gấm này đi, mỗi người một viên, có thể che giấu khí tức của mọi người”, trước khi đi Tiêu Chính Văn lấy một hộp gấm ra đưa cho Tần Lương Ngọc.

Đan dược bên trong cũng là thứ mà dạo gần đây Tiêu Chính Văn mới luyện chế xong, dù sao người của điện Thần Long cũng đột phá quá nhanh, nếu cứ thế chạy đến thành Thiên Khu thì khó tránh khỏi việc gây sự chú ý của những người có ý đồ khác.

Làm vậy cũng để giảm bớt những rắc rối không cần thiết.

Khi mấy người Tần Lương Ngọc đi khỏi Đế Khư, anh em Điền Văn cũng đồng thời xuất phát.

So với người của điện Thần Long, đám người Điền Văn đi xe ngựa khá lộng lẫy và cao cấp, nhất là Điền Văn thân là cậu chủ nước Tề, bên cạnh còn có cảnh vệ và cung nữ đi theo.

Đầu tiên là phải chèn ép đám người điện Thần Long bằng khí thế.

Trước khi lên xe, Điền Khải quay lại nhìn người điện Thần Long, cười nhạo nói: “Đây là điện Thần Long à? Đúng là một đội quân tạp nham”.

“Thôi kệ, dù sao chúng cũng đi tìm đường chết, cần gì phải để tâm, đi nào”, Điền Văn ló đầu ra khỏi xe, căm hận nhìn Tần Lương Ngọc, trầm giọng nói với Điền Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK