Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 649: Nhà họ Lý


Diêu Linh thu tay về, không ngừng nắn cổ tay, xoa lên vết hằn trên đó, nhìn thấy Trương Quý quỳ xuống thì còn giơ chân đá gã một cước.


Hà Dương nhìn thấy Diêu Linh đã thoát khỏi nguy hiểm liền lao đến hỏi: “Linh Nhi, em không sao chứ?”


“Đồ vô dụng, cút đi cho tôi!”


Diêu Linh giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.


“Đi thôi, nhà đã nấu cơm xong xuôi rồi, về là có thể ăn luôn”.


Giọng điệu của Tiêu Chính Văn cũng đã hòa hoãn hơn, anh dẫn Diêu Linh lên xe.



Sau khi lên xe, sự phẫn nộ trong lòng Diêu Linh mới dịu đi, Tiêu Chính Văn nhét khăn giấy vào trong bình nước nóng, sau đó lấy khăn giấy ướt ấm ra áp lên cổ tay bị thương của Diêu Linh.


Hành động quan tâm này lập tức nhận được thiện cảm của Diêu Linh.


Trước đây cô ta nghe được những chuyện có liên quan đến Tiêu Chính Văn, toàn bộ đều là những thông tin tiêu cực.


Ví dụ như, anh không có bản lĩnh, chỉ biết lừa gạt chị họ, không có học lực nên chỉ có thể làm vệ sĩ cho công ty nhà người ta.


Thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, cô ta mới phát hiện hoá ra chồng của chị họ có bản lĩnh hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng.


Trong khoảnh khắc bước xuống từ trên xe, không chỉ anh tuấn mà còn siêu ngầu, làm gì có chút hình ảnh nào của một kẻ vô dụng, thậm chí còn giống như một tổng giám đốc giàu có.


Mà lúc cần ra tay thì ra tay, không hề do dự như Hà Dương cuối cùng còn chọn đi theo kẻ địch.


Bây giờ nghĩ kỹ lại, việc Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết Hà Dương không đáng để dựa dẫm cũng là một loại năng lực hơn người.


Hơn nữa khi có lòng đến nhắc nhở lại còn bị mắng, Diêu Linh thật sự đã hiểu lầm Tiêu Chính Văn rồi.


Nghĩ đến đây, Diêu Linh liền cúi đầu, lí nhí nói một câu: “Em xin lỗi, lẽ ra em nên nghe lời anh”.


“Không sao, lần đầu gặp mặt, em không tin anh cũng là bình thường thôi”.


Tiêu Chính Văn lại không hề để bụng, cười nói.


“Đây là đồ ăn ban nãy mấy người gói về từ cửa hàng McDonald’s, nếu bụng đói thì ăn chút đi”.


Tiêu Chính Văn đưa đồ ăn vừa gói về cho Diêu Linh, Diêu Linh đã đói meo từ lâu, cầm lấy hamburger gặm ngấu nghiến.


Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn nhìn ra cửa xe, nói: “Người tới làm phiền em ban nãy là ai, hình như bây giờ còn dẫn thêm người tới?”


Diêu Linh nghe vậy liền liếc nhìn ra ngoài cửa xe, quả nhiên nhìn thấy Trương Quý đang ở trên xe, đuổi theo sau bọn họ, hơn nữa bên cạnh Trương Quý còn có mấy chiếc xe cũng đang đuổi theo ngay sau.


“Em… em cũng không biết anh ta là ai, chỉ biết anh ta quen biết anh Lý gì đó, anh rể, chúng ta phải làm sao đây?”


Diêu Linh cũng chưa từng gặp chuyện như thế này, vô thức túm lấy góc áo của Tiêu Chính Văn.


“Anh Lý? Nhà họ Lý hình như là gia tộc lớn hạng nhất Tu Hà, là một gia tộc giàu có…”


Tiêu Chính Văn cẩn thận suy nghĩ, không ngờ lại là nhà họ Lý.


Thế thì không phải anh Lý gì đó có chút quan hệ với Lý Trường Thắng hay sao…


“Vậy chúng ta xuống xe chào hỏi anh ta thôi”.


Tiêu Chính Văn lái xe tới một chỗ hoang vu rồi dừng lại.


Diêu Linh sợ tới mức lay mạnh Tiêu Chính Văn, hỏi: “Chúng ta mau chạy đi, tại sao lại dừng xe ở đây, nhất định bọn chúng đã gọi rất nhiều người tới…”


“Không sao, anh là binh lính xuất ngũ từ chiến khu, dù sao cũng đã từng trải qua huấn luyện, đối phó với mấy người bọn chúng thì không thành vấn đề”.


“Nếu như dẫn bọn chúng trở về, để bọn chúng làm loạn trong nhà thì lại không hay, em ở yên trong xe này đừng đi đâu cả, để anh xuống giải quyết là được rồi”.


Tiêu Chính Văn trấn an Diêu Linh, rồi mở cửa xe ra, nhìn về phía những chiếc xe đang đuổi tới phía sau.


Mặc dù Diêu Linh lo lắng nhưng nhìn thấy Tiêu Chính Văn tự tin như vậy thì cũng yên tâm hơn.



Phía sau con xe sang của Trương Quý là năm chiếc xe van, những chiếc xe này vừa dừng lại, đám người ngồi trên đó liền kéo nhau nhảy xuống như ong vỡ tổ.


Đám đàn ông này ít nhất cũng hơn ba mươi người, trên tay cầm những chiếc côn sắt dài ngắn khác nhau, vẻ mặt hung hãn, không ít người còn có cả hình xăm trên cánh tay, vừa nhìn là biết dân xã hội đen.


Diêu Linh nhìn thấy cảnh tượng này thì lo lắng báo cảnh sát, trong lòng thầm mong có người nhanh đến cứu viện.


Cánh tay Trương Quý quấn băng kín mít, mắt đỏ ngầu bước xuống xe.


“Mày chết chắc rồi! Mày dám đánh gãy tay tao, hôm nay tao phải phế bỏ hết tay chân của mày!”


Lúc này, một chiếc xe sang màu trắng lái đến, cửa xe mở ra, một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, trên người mặc bộ vest sang trọng bước xuống từ trên xe.


Hắn bước đến trước mặt Trương Quý, hỏi: “Là ai dám làm cậu bị thương?”


Trương Quý lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Lý, chính là cái thằng nhãi này! Vốn dĩ em nhìn trúng người phụ nữ kia, muốn dẫn cô ta đến dâng cho anh, không ngờ tên này lại xông ra ngăn cản, hơn nữa còn đánh em bị thương!”


Hoá ra người này chính là anh Lý mà Hà Dương sợ hãi.


Anh Lý đó liếc nhìn Diêu Linh đang ngồi bên trong xe, sau đó nheo mắt nói: “Người phụ nữ này đúng thật là cực phẩm”.


“Thằng nhãi này không chỉ đánh em bị thương mà còn không thèm coi em ra gì, thậm chí còn không thèm coi nhà họ Lý anh ra gì! Anh tuyệt đối không được bỏ qua cho hắn!”


Trương Quý thêm dầu vào lửa thuật lại một lần, cố ý muốn châm ngọn lửa giận của anh Lý.


Anh Lý nổi điên, không cần biết thằng nhóc này có bối cảnh thế nào, hôm nay hắn chết chắc rồi!


Trương Quý thậm chí đã tưởng tượng đến cảnh Tiêu Chính Văn bị đánh đến mức phải quỳ xuống đất xin gã tha cho.


Đến lúc đó gã sẽ dẫn người đẹp trên xe đi, dù có cho anh Lý chơi trước thì bọn chúng cũng có thể húp chung một bát canh.


Anh Lý dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt.


Đột nhiên trong ánh mắt hắn loé lên sự sợ hãi, cơ thể cũng không nhịn được mà run lên lẩy bẩy.


Ngay sau đó, anh Lý mở miệng hỏi với giọng nói run rẩy: “Anh… quen biết với tỷ phú Lý có phải không?”


“Quen”.


Tiêu Chính Văn vốn định đánh cho bọn chúng một trận, không ngờ đối phương lại nhận ra mình.


Sau khi anh Lý nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì sắc mặt đã hoàn toàn biến đổi.


Hình như trước đây mình đã gặp người đàn ông trước mắt này rồi, tỷ phú Lý đối đãi với anh ta vô cùng cung kính.


Anh Lý chỉ là con cháu trong nhánh phụ của nhà họ Lý, Lý Trường Thắng là chủ nhân của cả nhà họ Lý, nên hắn cũng coi như là cháu trai họ của Lý Trường Thắng.


Mặc dù không biết Tiêu Chính Văn có thân phận gì, nhưng ban đầu lúc nhìn thấy Lý Trường Thắng nói chuyện với anh, ánh mắt và động tác của Lý Trường Thắng đều vô cùng tôn kính.


Anh Lý này có ấn tượng sâu sắc như vậy là bởi lúc đó hắn phát hiện Lý Trường Thắng đối đãi rất cung kính với Tiêu Chính Văn nên cũng tính toán kế sách muốn tiếp cận Tiêu Chính Văn.


Chỉ là hắn không ngờ được rằng, với thủ đoạn của hắn mà cũng không thể tra ra rõ được Tiêu Chính Văn có thân phận gì, vậy nên chút manh mối này cũng bị đứt đoạn.


Không ngờ hôm nay lại được gặp Tiêu Chính Văn ở đây.


Trong mắt hắn, mặc dù không biết rõ về thân phận của Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt, nhưng thân phận nhất định không thấp hơn so với Lý Trường Thắng, vậy nên anh Lý lập tức cúi thấp đầu, cung kính khom lưng với Tiêu Chính Văn.


“Tôi xin lỗi… thật sự xin lỗi anh, Trương Quý này không có quan hệ gì với tôi hết, thực ra tôi cũng không thật sự thân quen gì với cậu ta… Không ngờ lại bất cẩn mạo phạm anh, mong anh đừng trách tội”.


Anh Lý đó cúi đầu rất thấp, thậm chí ánh mắt chỉ dám nhìn vào mũi giày của Tiêu Chính Văn.


Trương Quý nghi hoặc bước đến hỏi: “Anh Lý, anh sao thế? Sao anh lại phải sợ hắn, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, ban nãy em đã hỏi rồi, thật ra hắn chỉ là thằng đi ở rể nhà họ Khương”.


“Bốp!”


Anh Lý vả thẳng vào mặt Trương Quý, tức giận gào lên: “Hỗn láo! Mày im mồm lại cho tao!”


Trương Quý cũng không ngờ anh Lý lại đột nhiên tát mình, ấm ức nói: “Anh Lý, anh đánh em làm gì?”


“Tiểu Lý, chó cắn người rồi thì chủ nhân phải chịu trách nhiệm”, Tiêu Chính Văn ung dung mở lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK