Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vừa đến công ty, Tô Tĩnh đã đẩy cửa bước vào, nói với sắc mặt rất khó coi: “Thưa sếp Khương, anh Tiêu, hội trưởng Lý và một số người của Dược Vương Cốc đã xông vào công ty từ sáng sớm, còn đánh bị thương một nhân viên của chúng ta”.
“Bây giờ họ vẫn đang làm ầm ĩ đòi gặp hai người đấy!”
Cái gì?
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ai đã bị thương?”
“Còn ai vào đây nữa ạ, Lưu Đông – nhân viên bảo vệ của công ty, chỉ vì ngăn cản không cho bọn họ vào, kết quả là bị thuộc hạ của người được gọi là Ngũ trưởng lão đẩy vào vách tường, va đập mạnh đến mức vỡ cả đầu!”
Tô Tĩnh vô cùng tức giận nói.
“Mau dẫn tôi đi xem thử!”
Tiêu Chính Văn đứng dậy đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Khương Vy Nhan cũng đi theo sau, nhìn thấy có mấy nhân viên đang giúp Lưu Đông băng bó vết thương.
Đồng phục bảo vệ của cậu ta dính đầy máu, xem ra cậu ta bị va đập không nhẹ.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt Lưu Đông nghiêm mặt hỏi.
“Anh Tiêu, tôi không sao, tuyệt đối đừng vì tôi mà…”
“Tôi hỏi cậu có chuyện gì?”
Trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra hai tia sáng, anh lạnh giọng hỏi.
Lưu Đông nuốt nước bọt rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Buổi sáng khi công ty vừa mở cửa, đám người Ngũ trưởng lão, hội trưởng Lý đã đòi xông vào bên trong, còn gây ầm ĩ, bắt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra ngoài, xin lỗi và bồi thường thiệt hại cho họ.
Lưu Đông bước lên ngăn cản, nói rằng anh Tiêu và tổng giám đốc Khương vẫn chưa tới, bảo họ đợi một lát rồi quay lại, hơn nữa, mới sáng sớm, đã làm ầm ĩ trước cổng công ty như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
Kết quả, cậu ta vừa dứt lời, thì một người đàn ông mặc áo đen phía sau Ngũ trưởng lão đã giơ chân đá vào ngực cậu ta.
Cơ thể Lưu Đông ngã về phía sau, vừa hay va vào vách tường, sau đầu bị va đập tạo thành một lỗ lớn, chảy rất nhiều máu.
Khi Ngũ trưởng lão lên lầu, ông ta còn chỉ vào mũi của Lưu Đông rồi nói, lát nữa sẽ cho cậu ta được đẹp mặt!
“Lưu Đông, đi theo tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người, đi về phía phòng tiếp khách.
Người của Dược Vương Cốc thật sự rất quá đáng, họ coi đây là nhà của mình sao?
Thấy Lưu Đông vẫn do dự, Khương Vy Nhan bước lên kéo lấy góc áo Lưu Đông rồi nói: “Đi, tìm bọn họ nói chuyện phải trái, cậu sợ gì chứ, là bọn họ ra tay trước mà!”
“Sếp Khương, vì một nhân viên tép riu như tôi mà gây ra phiền phức lớn như vậy cho công ty, tôi… tôi đã rất có lỗi với chị và anh Tiêu rồi!”
Lưu Đông nói với vẻ cam chịu.
Vừa nhìn đám người Ngũ trưởng lão và hội trưởng Lý, đã biết bọn họ không phải người lương thiện gì, bản thân chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.
“Vớ vẩn! Cậu không làm gì sai, bọn họ dựa vào đâu mà đánh người? Chẳng lẽ người của Dược Vương Cốc thì cao hơn người ta một bậc hay sao? Lập tức đi theo tôi!”
Khương Vy Nhan cau mày nói.
Thấy vậy, Lưu Đông đành phải đi theo Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đến phòng tiếp khách.
Lúc này, hội trưởng Lý đang nói chuyện với Ngũ trưởng lão bằng vẻ mặt nịnh nọt: “Tôi nói này, hai kẻ đê tiện Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”
“Đừng nói bây giờ hắn đã không còn là vua Bắc Lương nữa, cho dù hắn vẫn là vua Bắc Lương thì thế nào chứ? Dược Vương Cốc vẫn là ông lớn đứng đầu trong lĩnh vực y dược của Hoa Quốc chúng ta!”
Khi nghe những lời hoa mỹ này của ông ta, Ngũ trưởng lão bèn đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi không tin, Khương Vy Nhan thật sự dám…”
Rầm!
Ngũ trưởng lão còn chưa nói xong, cửa phòng tiếp khách đã bị đẩy mạnh ra.
Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt đám người Ngũ trưởng lão với vẻ mặt lạnh như băng, rồi chỉ vào Lưu Đông ở phía sau, hỏi: “Ai đã đánh đầu cậu ta bị thương?”
Một người đàn ông mặc áo đen phía sau Ngũ trưởng lão bước lên trước một bước, tỏ vẻ kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực, khinh thường nói: “Tôi đánh đấy! Thế nào hả? Một nhân viên bảo vệ quèn như hắn mà cũng dám ngăn cản Ngũ trưởng lão của chúng tôi, đánh hắn có gì không đúng sao?”
Ngũ trưởng lão cũng liếc xéo Tiêu Chính Văn.
“Bảo vệ quèn ư?”
Chương 1100 Quá ngông cuồng!
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh đột nhiên cầm cây bút trên bàn lên rồi ném đi!
Vụt một tiếng!
Cây bút đâm thẳng vào đầu gối của người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông mặc áo đen quỳ một gối, dùng tay che đầu gối và hét thảm một tiếng như tiếng lợn bị chọc tiết.
“Tiêu Chính Văn, cậu dám!”
Ngũ trưởng lão thấy thuộc hạ của mình đã bị thương, lập tức đập bàn đứng lên.
Hội trưởng Lý cũng chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn và nói: “Tiêu Chính Văn, mày thật quá đáng, thuộc hạ của Ngũ trưởng lão mà mày cũng tùy tiện đánh được sao? Đừng nói là chỉ làm bị thương một nhân viên bảo vệ quèn của công ty các người, cho dù có đánh chết hắn thì mày có thể làm gì được!”
“Có thể làm gì được ư?”
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, ba cây kim châm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, chuyển động vụt vụt vụt theo ý nghĩ của anh.
Ba cây kim châm xuyên thẳng qua giữa lông mày của người đàn ông mặc áo đen, hắn chết tức tưởi ngay tại chỗ.
Cả phòng tiếp khách bỗng im ắng lạ thường!
Đám người hội trưởng Lý hoàn toàn không ngờ Tiêu Chính Văn lại quyết đoán như vậy, vừa vung tay lên đã lấy mạng thuộc hạ của Ngũ trưởng lão!
“Tôi nói cho các người biết, ở chỗ này của tôi, bất kể là ai cũng không có đặc quyền, còn nữa, các người nhất định phải bồi thường vì đã đánh bị thương nhân viên của công ty chúng tôi, Dược Vương Cốc buộc phải xin lỗi nhân viên của công ty chúng tôi! Chuyện này không có chỗ để thương lượng”.
Tiêu Chính Văn nói năng dõng dạc.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Giết người của Dược Vương Cốc, lại còn muốn Dược Vương Cốc phải xin lỗi ư?
Ngũ trưởng lão hít sâu một hơi, đè nén ngọn lửa giận trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Chính Văn, chuyện này tạm gác qua một bên, hôm nay tôi tới đây là muốn cậu phải đưa ra một lời giải thích!”
“Ồ? Muốn tôi giải thích ư? Giải thích gì cơ?”
Tiêu Chính Văn bước tới trước bàn, kéo ghế ngồi xuống, rồi lạnh lùng nhìn Ngũ trưởng lão.
“Hừ, trong lễ ký kết ngày hôm qua, bởi vì con đàn bà đê tiện đó đã công khai tuyên bố cấm vận Dược Vương Cốc chúng tôi, điều này đã gây tổn thất to lớn đối với danh dự của Dược Vương Cốc!”
“Hơn nữa, có rất nhiều tập đoàn y dược đã chấm dứt hợp đồng với Dược Vương Cốc chúng tôi, công ty các người phải chịu trách nhiệm bồi thường cho tổn thất này, cuối cùng, Dược Vương Cốc hy vọng trong vòng ba ngày công ty các người phải đăng báo để xin lỗi, đồng thời làm rõ sự việc!”
Ngũ trưởng lão vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đột nhiên đứng bật dậy, vừa vung tay đã giáng một cái tát cực mạnh vào mặt Ngũ trưởng lão!
Vừa nãy Ngũ trưởng lão còn tỏ vẻ kiêu ngạo đã bị Tiêu Chính Văn tát một bạt tai văng ra hơn bốn mét, ngay cả bàn ghế bên cạnh cũng bị xô ngã.
“Tôi từng nói, ai dám xúc phạm vợ tôi, tôi sẽ giết kẻ đó! Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ cho ông, còn nữa, những lời tập đoàn Vy Nhan đã tuyên bố hôm qua không phải là chuyện đùa! Nếu Thất trưởng lão của Dược Vương Cốc không dập đầu xin lỗi ở trước cửa tập đoàn Vy Nhan thì tập đoàn Vy Nhan sẽ cấm vận triệt để Dược Vương Cốc!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hắng giọng nói từng chữ một.
Nghe vậy, Ngũ trưởng lão đang nằm trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Mày dám chịu trách nhiệm cho những lời mà mày vừa nói không? Mày muốn gây thù chuốc oán với Dược Vương Cốc thật sao?”
“Chẳng phải đã gây thù chuốc oán từ lâu rồi à?”
Tiêu Chính Văn khinh miệt cười khẩy.
Mấy thuộc hạ của Ngũ trưởng lão vội vàng chạy tới, đỡ lấy Ngũ trưởng lão từ dưới đất lên, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt tức giận, mặc dù bọn chúng rất muốn ra tay.
Nhưng Tiêu Chính Văn vừa giơ tay lên, đã giết chết một người đồng bọn của chúng, chúng đâu còn dám tiến lên thêm nửa bước nào nữa?
“Tiêu Chính Văn! Mày… Mày dám đánh tao ư? Chuyện hôm nay, Dược Vương Cốc của tao quyết không bao giờ bỏ qua cho mày đâu!”
Ngũ trưởng lão ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình, hung ác nói.
Cái tát này tuy không đau lắm, nhưng là một sự xúc phạm rất lớn!
Khuôn mặt già của ông ta hơn bốn mươi năm nay chưa từng bị tát lần nào!
Không ngờ, sự tôn nghiêm mà ông ta gìn giữ hơn bốn mươi năm lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ như vậy!
“Cút!”
Tiêu Chính Văn tức giận quát lên như sấm rền.
Chương 1101 Dược Vương Cốc của chúng ta
Ngũ trưởng lão ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Khoảng chừng một phút sau, ông ta mới vung tay áo bước ra ngoài cửa.
“Đứng lại!”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn từ sau lưng truyền tới!
Toàn thân Ngũ trưởng lão cứng đờ, lẽ nào Tiêu Chính Văn còn muốn giữ ông lại!
“Mày… mày còn muốn thế nào nữa?”
Ngũ trưởng lão lộ ra vẻ mặt lo sợ lùi về phía sau một bước, nhìn Tiêu Chính Văn nói.
“Vác cái đống rác ở dưới đất ra ngoài! Dược Vương Cốc nhất định phải bồi thường mười triệu tệ!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Ngũ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi lấy ra một tờ chi phiếu, ký xong tờ chi phiếu mười triệu tệ bèn đập lên bàn, dùng tay chỉ vào tên đồ đệ Dược Vương Cốc bị giết, nói: “Vác Lý Ngũ lên, chúng ta đi!”
Nói xong, ông ta tức giận đùng đùng rời khỏi tập đoàn Vy Nhan.
Trên đường đi, thấy sắc mặt u ám của Ngũ trưởng lão, hội trưởng Lý ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ngũ trưởng lão rời khỏi công ty Vy Nhan lập tức quay về Dược Vương Cốc, thêm mắm dặm muối kể lại tất cả mọi chuyện một lần.
“Đại trưởng lão, theo tôi thấy, nên báo cáo chuyện này với Cốc Chủ, để Cốc Chủ tự mình giải quyết, đập nát vẻ oai phong của thằng ranh kia”.
Ngũ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Đại trưởng lão im lặng một hồi, chẳng nói chẳng rằng xua tay với Ngũ trưởng lão.
Sau đó, một mình ông ta đi vào nội viện.
Lúc này, trong đình ở nội viện, một ông lão đang ngồi ngay ngắn trong đình hóng mát, đang chăm chú quan sát bàn cờ bên cạnh.
“Về rồi à?”
Dược sư Hoàng thản nhiên nói.
“Vâng, thái độ của Tiêu Chính Văn rất cứng rắn!”
Đại trưởng lão nhỏ giọng nói.
Dược sư Hoàng tiện tay đặt một con cờ xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ hờ hững, chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi đi!”
Đại trưởng lão nghe xong lập tức bước tới trước rồi ngồi xuống.
Ông ta liếc nhìn bàn cờ một lượt, hỏi: “Không biết ông vì sao biết rõ ông Thất đi nhất định sẽ chọc giận Tiêu Chính Văn mà vẫn âm thầm lệnh cho tôi cử người khác đi tiếp?”
“Thế gian này hỗn loạn, ai là địch, ai là bạn đây? Muốn an toàn trong cục diện rối ren ấy thì phải cần chút thủ đoạn phi thường!”
Dược sư Hoàng mỉm cười nói.
Đại trưởng lão nhíu mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ý của ông là…”
“Kẻ địch ngay trước mặt chưa chắc đã là kẻ địch thật sự, súng trước mặt dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng! Chuyện này ầm ĩ đến đây thôi, có thể kết thúc được rồi, bảo ông Thất dập đầu nhận lỗi đi!”
“Cốc Chủ!”
Đại trưởng lão nghe xong vội đứng bật dậy: “Dược… Dược Vương Cốc của chúng ta…”
“Nửa năm tới, đừng đi huênh hoang khoác lác nữa, tỏ ra yếu kém cũng không phải thật sự yếu kém, tình thế chưa rõ, trạng thái mơ hồ, đừng tùy ý đi khiêu chiến kẻ địch!”
Dược sư Hoàng thản nhiên nói.
“Nhưng…”
Đại trưởng lão vẫn không cam tâm, bảo Thất trưởng lão dập đầu xin lỗi thì Dược Vương Cốc còn mặt mũi nào nữa đây?
“Chỉ khi người khác đều cho rằng ông không đáng quan tâm, không đáng trở thành đối thủ thì ông mới an toàn! Thể diện so với tính mạng thì cái nào quan trọng hơn? Đã từng này tuổi rồi, đừng như một đứa trẻ nữa! Đi đi!”
Dược sư Hoàng khẽ nhíu mày, vẫy tay với Đại trưởng lão.
Mãi khi bước xuống đình nghỉ mát, Đại trưởng lão mới đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra, làm như vậy là để cho tất cả mọi người đều biết, thậm chí ngay cả vua Bắc Lương đã bị đoạt quyền cầm binh thì Dược Vương Cốc cũng chịu bó tay không có cách gì trị được, việc này chính là đang tỏ ra yếu kém!
Hơn nữa, là cố ý tỏ ra yếu kém cho thiên hạ xem!
Chương 1102 Quả thật là không thỏa đáng!
Đại trưởng lão nặng nề gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được ý định của Dược sư Hoàng, trong lòng nhất thời sáng tỏ thông suốt, bước chân nhanh hơn đi ra ngoài cửa.
Lúc nhận được điện thoại của Đại trưởng lão, ngay cả ý nghĩ về cái chết cũng đã xuất hiện trong đầu Thất trưởng lão.
Không ngờ, Dược Vương Cốc lại bảo ông ta dập đầu nhận lỗi thật!
“Đại trưởng lão, tôi… tôi không phục!”
Thất trưởng lão ôm lấy ngực, suýt chút nữa lại phun ra một ngụm máu!
“Không phục? Không phục thì đừng quay về Dược Vương Cốc nữa!”
Đại trưởng lão nói xong lập tức tắt điện thoại, không để cho Thất trưởng lão có cơ hội giải thích.
Đặt điện thoại xuống, sắc mặt Thất trưởng lão xám như tro tàn, không quay về Dược Vương Cốc thì ông ta còn có thể đi đâu được nữa?
Sáng sớm hôm sau, một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người bất ngờ đã diễn ra, chỉ thấy Thất trưởng lão quỳ trước cửa tập đoàn Vy Nhan, không ngừng dập đầu.
Một đám ông chủ các công ty y dược, cầm lấy hợp đồng đứng phía sau ông ta, xếp thành hai hàng dài đồng loạt quỳ xuống!
Thất trưởng lão quỳ xuống như vậy là đại diện cho phái cấp tiến của Dược Vương Cốc, bọn họ đã hoàn toàn bị đè bẹp!
Từ ngày hôm nay trở đi, Dược Vương Cốc tuyên bố đóng cửa nửa năm, trong vòng nửa năm, sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với bên ngoài!
Tiêu Chính Văn khẽ híp mắt lại khi nhìn thấy thông tin này trên báo, trong lòng tự nhủ: “Quả nhiên là túc trí đa mưu!”
Cùng lúc đó, ông Lạc và Thiên Tử ở Long Kinh cũng đọc được tin tức này.
“Thiên Tử, cậu xem kìa, Tiêu Chính Văn ngang ngược ngông cuồng quá! Dược sư Hoàng là bạn của Thiên Tử cũ, tên Tiêu Chính Văn này thì hay rồi, lại bắt Thất trưởng lão của Dược Vương Cốc quỳ xuống đường dập đầu?”
Ông Lạc trút hết những bất mãn trong lòng.
“Quả thật là không thỏa đáng!”
Mặt Thiên Tử không biến sắc, đặt tờ báo sang một bên.
“Thiên Tử, người này đã mất chức vụ trong quân đội mà còn dám như vậy, rõ ràng sức ảnh hưởng của hắn vẫn còn! Theo tôi thấy, để an toàn phải triệu hồi hắn về Long Kinh, giam cầm hắn ở phủ đệ ở Long Kinh!”
Ông Lạc đề nghị.
Ánh mắt Thiên Tử hờ hững liếc nhìn ông Lạc, lắc đầu nói: “Cả nhà họ Tiêu đều là anh hùng trung liệt, Tiêu Chính Văn lại trẻ tuổi sôi sục, khó tránh khỏi có những hành động quá khích, không thể vì vậy mà giam cầm hắn, như vậy sẽ khiến lòng các quan chức nguội lạnh!”
Ông Lạc dè dặt ngẩng đầu nhìn Thiên Tử, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng!
…
Vài ngày sau, chuyện Thất trưởng lão của Dược Vương Cốc dập đầu xin lỗi tập đoàn Vy Nhan mới lặng xuống.
Còn Dược Vương Cốc cũng theo đó mà mờ nhạt dần trong tầm mắt người khác.
Tập đoàn Vy Nhan vì có được thỏa thuận hợp tác với tập đoàn y dược Mỹ Liên nên danh tiếng cứ thế vang xa.
Các công ty tìm đến muốn hợp tác nườm nượp không dứt.
Buổi sáng hôm nay, Khương Vy Nhan vừa tiễn mấy tổng giám đốc tới từ Long Kinh, đang vươn vai định đi nghỉ ngơi một lúc.
“Sếp Khương, có một ông chủ họ Lý nói muốn gặp cô, hình như là muốn đầu tư vào công ty chúng ta!”
Tô Tĩnh mỉm cười đẩy cửa bước vào.
“Hả? Đầu tư sao? Đưa ông ta đến phòng tiếp khách, chờ một lát tôi tới ngay!”
Nhìn Khương Vy Nhan mỗi ngày đều bận rộn như vậy, Tiêu Chính Văn bước lên trước một bước nói: “Để anh giúp em xử lý mấy tài liệu này, em qua đó đi!”
Khương Vy Nhan ngẩng đầu lên liếc nhìn Tiêu Chính Văn, cảm thấy rất có lỗi: “Mấy ngày gần đây chẳng có thời gian bên cạnh anh và Na Na nữa, sớm biết như vậy thì đã không ký thỏa thuận đó rồi!”
Tiêu Chính Văn bật cười lắc đầu: “Bận một khoảng thời gian rồi sẽ ổn thôi, đi gặp khách hàng đi!”
Khương Vy Nhan vươn vai thật lâu, lê cơ thể mệt mỏi tới phòng tiếp khách!
Lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng đã ngồi chờ sẵn trong phòng.
Thấy Khương Vy Nhan đẩy cửa bước vào, ông ta vội đứng dậy, rất lịch sự nói: “Sếp Khương, xin chào, tôi tên là Lý Quốc Hào, tổng giám đốc của tập đoàn đầu tư Tinh Hải!”
“Xin chào sếp Lý! Xin hỏi có gì dạy bảo?”
Khương Vy Nhan ngồi xuống trước mặt Lý Quốc Hào, rồi hỏi.
“Sếp Khương, công ty của chúng tôi hy vọng có thể mua lại năm phần trăm cổ phần của quý công ty với giá năm tỷ tệ!”
Lý Quốc Hào nói với vẻ mặt chân thành.