Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười khẩy, định sải bước tiến lên trước.
Sát khí khắp người khủng bố như thiên thạch rơi xuống đất!
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sơn trại đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
“Vua Bắc Lương, xin đừng vội ra tay!”
Cùng với tiếng hô lớn, bốn năm tên lính ngự lâm quân vây quanh một người, thở hổn hển chạy vào trong sơn trại.
“Hả?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mấy tên lính ngự lâm quân và người kia, doạ cả đám người khẽ sững sờ, sau đó bật cười đon đả tiến lên nghênh đón.
“Vua Bắc Lương, khoan hãy ra tay, Thiên Tử có lệnh!”
Dứt lời, người đó ra hiệu bằng ánh mắt cho hai tên lính ngự lâm quân, hai tên đó tiến lại đỡ Đông Phương Viêm sớm đã sợ tới mức ngồi xụi lơ dưới đất.
“Vua Bắc Lương, Thiên Tử đã biết chuyện giữa cậu và nhà họ Đông Phương, nhưng dù gì nhà họ Đông Phương cũng là một gia tộc lớn ở Hoa Quốc chúng ta, vậy nên chút hiểu nhầm nhỏ này, mỗi người cùng tự lùi lại một bước thì cũng qua cả thôi!”
Người đó nói, rồi đọc lại thánh chỉ của Thiên Tử thêm một lần.
Nội dung đại khái là bảo Tiêu Chính Văn bỏ qua cho Đông Phương Viêm, đồng thời cũng bảo Đông Phương Viêm thả Khương Vy Nhan ra, mọi người cùng lùi lại một bước, tránh tổn hại tới bầu không khí hòa thuận!
Không sớm không muộn, thánh chỉ lại đến ngay lúc này, trong ánh mắt Tiêu Chính Văn đột nhiên loé lên tia sáng lạnh lùng.
Đông Phương Viêm bên cạnh vốn đã sợ tới mức ngồi bệt dưới đất, nghe xong thánh chỉ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vua Bắc Lương thì đã sao?
Đánh bại được Độ Thiên Chân Nhân thì đã sao?
Bây giờ ai dám giết hắn chứ?
Ngay cả Thiên Tử cũng đang bảo vệ hắn đấy thôi!
Nghĩ tới đây, cuối cùng Đông Phương Viêm cũng khôi phục lại mấy phần can đảm, chỉnh trang lại quần áo rồi cười nham hiểm nói: “Tiêu Chính Văn, mày đã nghe thấy gì chưa? Thiên Tử đã ra thánh chỉ bảo vệ tao, mày còn dám giết tao nữa sao?”
“Hừ! Vua Bắc Lương ư? Ha ha ha!”
Đông Phương Viêm phá lên cười đầy vẻ đắc ý, chỉ vào Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rồi nói: “Dám đối đầu với bốn gia tộc lớn bọn tao là chúng mày đang tự tìm đường chết! Tiêu Chính Văn, lần này ông mày thua, nhưng không sao hết! Lần sau ông đây sẽ khiến cho mày tan cửa nát nhà!”
Tiêu Chính Văn nhìn Đông Phương Viêm bằng ánh mắt lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt, sát khí trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm.
Vút!
Tiêu Chính Văn vung tay, con dao quân đội năm cạnh đã nằm trong lòng bàn tay anh.
“Mày… mày muốn làm gì? Mày còn dám kháng chỉ sao?”
Thấy Tiêu Chính Văn bừng bừng sát khí, Đông Phương Viêm cũng sợ khiếp vía.
Hắn vội vàng lùi ra sau, dùng ngón tay chỉ vào Tiêu Chính Văn và nói: “Mày… mày đừng lại đây, tao nói cho mày biết, kháng chỉ là tội lớn, liên luỵ tới cả chín dòng họ!”
“Mày đáng chết! Tao muốn giết mày thì không một ai có thể ngăn cản được!”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Đông Phương Viêm, chậm rãi giơ con dao quân đội năm cạnh trong tay lên!
Một luồng sáng lạnh lẽo chiếu thẳng lên mặt Đông Phương Viêm!
“Mày làm gì vậy hả? Người đâu, Tiêu Chính Văn… Tiêu Chính Văn dám kháng chỉ công khai! Mau ngăn hắn lại!”
Đông Phương Viêm sợ tới mức trốn thẳng ra sau lưng hai tên lính ngự lâm quân.
Người truyền thánh chỉ cũng vội vàng giữ lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, tuyệt đối không được đâu! Giờ cậu giết Đông Phương Viêm thì sẽ phạm tội kháng chỉ, vì chút chuyện nhỏ như vậy, không đáng chút nào!”
“Buông ra!”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên.
Người truyền thánh chỉ thậm chí còn cảm nhận được sát khí nồng đậm đang bao phủ lấy bầu không khí, cứ như thể nếu không buông tay thì ngay cả ông ta cũng sẽ bị Tiêu Chính Văn giết luôn!
Người truyền thánh chỉ vội vàng nới lỏng bàn tay đang giữ lấy Tiêu Chính Văn, lùi ra sau một bước với vẻ mặt sợ hãi, quay đầu liếc nhìn Đông Phương Viêm.
“Người đâu, cứu mạng! Tiêu Chính Văn, mày có biết kháng chỉ sẽ có hậu quả thế nào không? Cả nhà mày sẽ bị truy giết, không một ai còn đường sống nữa đâu!”
Đông Phương Viêm sợ tới mức bấu chặt lấy cánh tay của một tên lính ngự lâm quân, khép nép trốn sau lưng của đám ngự lâm quân.
“Cộp!”
“Cộp!”
Tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn vang lên, mỗi một bước cứ như đang nện một hồi chuông báo tử cho Đông Phương Viêm!
Mỗi một bước chân tiến lại gần, cơ thể của Đông Phương Viêm đều khẽ run lên lẩy bẩy!
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được Tiêu Chính Văn càng bước tới gần thì cái chết cũng cách hắn gần hơn một bước!
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn giống như thần chết, sát khí bùng nổ trong ánh mắt!
Độ Thiên Chân Nhân vẫn quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Trong lòng cụ ta cũng chỉ mong tên khốn Đông Phương Viêm này chết sớm!
Nếu không phải vì báo thù cho tên này thì sao cụ ta có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay chứ?
Ngay cả mấy sư huynh của Đông Phương Viêm cũng lùi ra sau vài bước, tạo một khoảng cách nhất định với hắn, tránh tới lúc đó máu của hắn bắn lên trên người mình.
“Ầm!”
Bầu trời đột nhiên loé lên tia chớp sáng.
Ngay sau đó là một tiếng sấm kinh động vang thấu trời cao, mấy tên lính ngự lâm quân cũng sợ tới mức vội vàng đẩy Đông Phương Viêm ra rồi đứng cách xa hắn.
Lúc này, xung quanh Tiêu Chính Văn đều là sát khí bừng bừng, không khí xung quanh giống như sắp đông cứng đến nơi.
Đông Phương Viêm đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn đang bước từng bước về phía mình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ánh mắt ngây dại.
“Tiêu Chính Văn! Mày muốn làm gì?”
Lúc Đông Phương Viêm đang sợ khiếp vía, cho rằng không còn cách gì để trốn tránh cái chết được nữa thì bên ngoài cửa sơn trại đột nhiên truyền tới một tiếng gào lớn!
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở vị trí cửa, sau lưng ông ta còn có hai tướng quân đeo quân hàm cấp tướng ba sao.
Mà phía sau cùng chính là Từ Kiêu Long.
Ông ta ra hiệu bằng ánh mắt với Tiêu Chính Văn, vội vàng nói:
“Vua Bắc Lương, tuyệt đối đừng kích động, Thiên Tử đã biết chuyện này rồi, vậy nên đã đặc biệt phái người đến nhà họ Đông Phương hoà giải mối quan hệ hai bên, mọi người vẫn nên dĩ hòa vi quý”.
Tiêu Chính Văn quay đầu, khẽ nhíu mày nhìn về phía bóng người đứng trước mặt Từ Kiêu Long.
Người này không phải ai khác mà chính là ông Lạc!
Chỉ thấy ông Lạc đang phe phẩy cái quạt lông trong tay, sải bước tiến đến trước mặt Tiêu Chính Văn, quan sát Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khinh thường, nói: “Cậu nghĩ mình vẫn còn là vua Bắc Lương à? Khi rời khỏi Long Kinh, cậu đã là một kẻ thường dân rồi!”
“Việc cậu có công lao với Hoa Quốc không phải là giả, thế nhưng cậu và mấy người Giang Vạn Long bất kính với Thiên Tử cũng là sự thật không thể chối cãi! Tôi nói cho cậu biết, công lao của cậu đã bù trừ hết từ lâu rồi! Còn dám kháng lệnh nữa thì sẽ phạm tội lớn bị truy giết hết cả dòng họ!”
Ánh mắt của ông Lạc lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, người khác sợ Tiêu Chính Văn nhưng ông ta thì không sợ!
Với tư cách là một quốc sư, lẽ nào còn bị một vua Bắc Lương bé nhỏ như cậu ta doạ sợ?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không chỉ giải quyết được Giang Vạn Long mà còn có thể ép Tiêu Chính Văn cởi bỏ chiến bào, từ chức về quê!
Điều này chứng tỏ Tiêu Chính Văn chỉ còn lại sức mạnh thô bạo mà thôi.
Đối diện với loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, ông Lạc sớm đã có toan tính trong lòng.
Bất luận hôm nay Tiêu Chính Văn có giết Đông Phương Viêm hay không thì đều sẽ trúng kế!
Cứu được Đông Phương Viêm, ông Lạc sẽ lập được công lớn, tới lúc đó có thể trở thành đồng minh đáng tin cậy với nhà họ Đông Phương.
Nếu như Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Viêm thì ông Lạc sẽ có thể mượn gió bẻ măng.
Bảo toàn bộ đám bè phái của ông ta cùng lúc nêu ý kiến với Thiên Tử, Tiêu Chính Văn không coi Thiên Tử ra gì, kháng chỉ không chịu tuân theo, theo luật thì sẽ phải giết hết cả nhà!
“Sao thế, không phục à? Cậu cho rằng biết đánh đấm là ghê gớm lắm sao? Chuyện gì cũng cần phải động não!”
Nói xong, ông Lạc chỉ tay vào Đông Phương Viêm, nói: “Đông Phương Viêm, không cần sợ, qua đây! Đứng ở chỗ này, để tôi xem cậu ta có dám giết cậu hay không! Tiêu Chính Văn cậu quả thực có chiến lực hơn người, nhưng người nhà họ Khương ai cũng có bản lĩnh như vậy hay sao? Khương Vy Nhan cũng có bản lĩnh như thế à?”
“Hừ! Hôm nay cậu dám động đến một cọng lông của cậu ta thì cả Hoa Quốc này sẽ không còn chỗ dung thân cho Tiêu Chính Văn cậu nữa, cũng không còn chỗ dung thân cho nhà họ Khương! Nhà họ Tiêu của cậu sẽ trở thành tội đồ của Hoa Quốc!”