Điều này quá phản khoa học!
Đừng nói là Thiên Vương thiên cấp bốn sao, ngay cả Thiên Vương long cấp năm sao khi uống phải loại trà độc đó thì thực lực cũng sẽ giảm đi vì tác dụng của độc tính!
Chẳng lẽ mọi chất độc đều không có tác dụng với cơ thể của Tiêu Chính Văn?
Không thể nào!
Ông Lư liên tục lắc đầu, đó là loại thể chất đặc thù chỉ có trong truyền thuyết, tuyệt đối không thể xuất hiện ngoài đời thực!
Thật ra bọn họ không hề biết rằng, trước khi Tiêu Chính Văn đến Thanh Phong Môn, anh đã uống một viên thuốc giải độc do anh tự điều chế.
Căn cứ vào ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, loại thuốc giải độc này có tác dụng giúp cho người ta uống độc dược như uống mật ong trong vòng một ngày một đêm!
Tuy nhiên, lúc uống tách trà độc kia, cũng không phải Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có cảm giác gì. Chẳng qua chỉ là một chút cảm giác bồn chồn nhưng cũng tan biến đi rất nhanh, không để lại chút dấu vết nào.
Cùng lúc đó, con dao quân đội năm cạnh mang theo uy thế vô cùng lớn chợt lao tới, đâm thẳng vào con dao của Đoàn Việt Thành!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, con dao của Đoàn Việt Thành nứt toác!
“Keng keng keng!”
Vài tiếng leng keng trong trẻo vang lên, Đoàn Việt Thành kinh hãi nhìn con dao trong tay mình, mồ hôi lạnh toát ra trong nháy mắt!
Tiêu Chính Văn thuận thế điều khiển con dao quân đội năm cạnh, mũi nhọn chuyển hướng, đâm thẳng về phía cổ họng của Đoàn Việt Thành!
Dù con dao quân đội năm cạnh dài khoảng hơn hai mét nhưng vì tốc độ quá nhanh nên mọi người chỉ thấy được một tia sáng lóe lên trước mắt!
Đối với mọi người ở đây, việc cường giả cảnh giới Thiên Vương có thể điều khiển đồ vật không phải chuyện kỳ lạ.
Nhưng điều khiến bọn họ thấy không thể tưởng được là năng lực khống chế đồ vật của Tiêu Chính Văn chỉ có thể dùng hai từ “biến thái” để hình dung!
Con dao quân đội năm cạnh nằm trong tay Tiêu Chính Văn hệt như có sinh mạng!
Không chỉ tốc độ nhanh khủng khiếp mà uy thế cũng rất dọa người!
Lúc này, Đoàn Việt Thành không kịp né tránh, con dao quân đội năm cạnh bay xuyên qua cổ họng ông ta!
Máu tươi bắn tung tóe, Đoàn Việt Thành chỉ cảm thấy cổ họng hơi ớn lạnh.
Lúc ông ta sờ tay vào cổ, tầm nhìn trước mắt đã bắt đầu mờ dần, tựa như sắc trời đã muộn, màn đêm sắp buông xuống.
Mà cổ họng ông ta lúc này đã biến thành một lỗ máu cực lớn, máu tươi cứ thế tuôn ra!
Đoàn Việt Thành tuyệt vọng ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn mờ nhạt.
Cơ thể ông ta chao đảo, loạng choạng mấy bước rồi ngã nhào xuống.
“Phịch!”
Thi thể Đoàn Việt Thành ngã xuống đất!
Tiếng vang này cũng đồng thời đánh thẳng vào lòng mọi người.
“Tiêu Chính Văn! Cậu thật to gan! Thủ đoạn quá tàn nhẫn!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Nhìn thấy thi thể Đoàn Việt Thành ngã trên võ đài, ông Lư vỗ mạnh vào ghế, đứng bật dậy.
“Ồ? Đấu võ mà, dĩ nhiên sẽ có chết chóc, dù sao thì đao kiếm cũng đâu có mắt!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
“Láo xược!”
Ông Lư giận dữ chỉ tay vào Tiêu Chính Văn mắng nhiếc: “Chẳng lẽ cậu không biết, đấu võ đến điểm mấu chốt là phải dừng lại sao? Môn chủ Đoàn không có ý giết cậu, nhưng cậu thì sao?”
“Vừa ra tay đã dùng ngay chiêu thức giết người! Loại người như cậu không xứng ở lại võ tông!”
“Đúng, ông Lư nói đúng, vừa nãy môn chủ Đoàn chỉ tấn công thăm dò mà thôi! Cậu thì hay rồi, kết liễu luôn tính mạng môn chủ Đoàn chỉ bằng một chiêu, đúng là mất hết tính người!”
“Không sai! Trong võ tông, dù đấu võ sẽ gây thương tích cho nhau nhưng tuyệt đối không có chuyện giết chết đối thủ, cậu thật tàn nhẫn, khiến người khác căm phẫn!”
Mấy môn chủ khác cũng nhao nhao hùa theo ông Lư, chỉ trích Tiêu Chính Văn.
“Hừ!”
Tiêu Chính Văn khinh thường cười khẩy, ánh mắt quét qua đám người ông Lư, giọng nói cũng lạnh băng: “Có phải trong từ điển của các người, ông ta làm gì cũng được, còn tôi thì chỉ có thể đứng đây để bị đánh?”
“Con mắt nào của các người thấy Đoàn Việt Thành đang thăm dò tôi? Con dao đó chém thẳng xuống đầu tôi mà các người lại nói là thăm dò ư?”
“Hơn nữa, mong các người nhớ cho kỹ, Tiêu Chính Văn tôi không phải người trong võ tông, cũng không bị ràng buộc bởi võ tông của các người, rút những thứ quy tắc ràng buộc của các người lại đi”.
“Tôi không quan tâm ông ta là môn chủ gì, cũng không cần biết ông ta là ai, chỉ cần bước lên võ đài, ai cũng phải chuẩn bị tinh thần chết trên võ đài!”
Lời nói của Tiêu Chính Văn tựa như thiên lôi, khiến hồn phách mỗi người có mặt đều bị chấn động!
Hiển nhiên, những thứ mà bọn họ dùng để chèn ép người khác hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với Tiêu Chính Văn!
Ông Lư trợn tròn đôi mắt già nua, nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!
Móng tay dài của cụ ta cũng đâm sâu vào da thịt!
Máu tươi chảy xuống dọc theo các ngón tay ngoằn ngoèo.
Cụ ta căm hận!
Điều khiến cụ ta căm hận không phải Tiêu Chính Văn ra tay làm người khác bị thương, mà bởi vì Tiêu Chính Văn là người đầu tiên dám không giữ thể diện cho cụ ta như vậy!
Cụ ta đường đường là trưởng lão của liên minh võ thuật, đi đến đâu được tôn kính đến đấy!
Chỉ cần cụ ta nói bừa một câu, làm gì có ai ở võ tông không tôn lời nói đó làm lời vàng ngọc?
Nhưng đến phiên Tiêu Chính Văn thì lời cụ ta nói chẳng có giá trị gì!
“Tiêu Chính Văn, chẳng lẽ cậu không sợ đắc tội với võ tông trong thiên hạ sao?”
Ông Lư tiếp tục uy hiếp.
“Hừ, đắc tội thì sao? Các người cứ khăng khăng muốn tôi chết, chẳng lẽ còn muốn tôi giơ cao đánh khẽ với các người ư? Mơ mộng hão huyền!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp trả.
Khóe mắt ông Lư trợn trừng sắp rớt cả ra, nghiêng đầu nói với một ông lão đứng phía sau: “Ông Hứa, thằng ranh không biết tốt xấu này đúng là không coi ai ra gì! Uy tín của liên minh võ thuật cũng bị cậu ta giẫm đạp dưới chân!”
“Hôm nay nhất định phải khiến cậu ta đầu rơi máu chảy!”
Ông Hứa nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Cụ ta không phải trưởng lão của liên minh võ thuật, mà là sát thủ chuyên nghiệp phụ trách việc giết người của liên minh võ thuật.
Cảnh giới cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc!
Ít nhất cũng ngang ngửa với Viên Thắng Thiên của nhà họ Viên.
Vì vậy, võ tông mới vừa kính nể vừa e sợ liên minh võ thuật.
Trong liên minh võ thuật, người giống như cụ ta vẫn còn tới mấy trăm người.
Do đó, tuyệt đối đừng đắc tội với trưởng lão của liên minh võ thuật!
Mà lúc này, ngay cả một chút thể diện, Tiêu Chính Văn cũng không giữ lại cho ông Lư, do đó trong mắt mọi người, Tiêu Chính Văn đang tự tìm đường chết!
Ông Hứa chậm rãi đứng dậy, khí thế trên người đột ngột tỏa ra bốn phía!
Cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao!
Cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao!
Cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao!
Cuối cùng dừng lại ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!
Mọi người trong Thanh Phong Môn hốt hoảng nhìn ông Hứa!
Cụ ông luôn đi theo sau lưng ông Lư đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao rồi ư?
Ngay cả Lạc Cửu Anh cũng thầm giật mình, bên cạnh ông Lư lúc nào cũng có cao thủ như vậy đi theo sao?
Chẳng trách lão già này dù đi đến đâu cũng tỏ vẻ cao ngạo, luôn thích sai khiến người khác!
Tiêu Chính Văn cũng nghiêng đầu nhìn về phía ông Hứa.
Thực lực của người này tuyệt đối không thấp hơn Viên Thắng Thiên.
Xem ra hôm nay lại có một cuộc ác chiến rồi đây!
“Chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu không hiểu đạo lý cứng quá thì dễ gãy sao?”
Giọng nói ông Hứa lạnh tanh, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Thật ra ông Hứa vẫn luôn tán thưởng những người trẻ tuổi giống Tiêu Chính Văn.
Tuy còn trẻ mà đã đạt thực lực cảnh giới Thiên Vương bốn sao.
Khắp toàn bộ Hoa Quốc này, Tiêu Chính Văn là sự tồn tại tựa như đứa con cưng của trời.
Lúc này, với tư cách là một trong những võ sư của liên minh võ thuật, cụ ta nhất định phải ra mặt vì liên minh võ thuật, trút cơn giận cho ông Lư!
Phải giết một chàng trai trẻ như vậy, ông Hứa cũng thấy không đành lòng.
Thế là, cụ ta chỉ tay xuống chân ông Lư rồi nói: “Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu quỳ xuống trước mặt ông Lư, dập đầu ba cái và xin lỗi ông Lư, thì tôi có thể nể tình cậu còn trẻ người non dạ mà tha cho cậu tội chết! Còn nếu không, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cậu sống trên đời này!”
Ông Hứa chắp tay sau lưng, vô cùng ngạo nghễ nói.
“Ồ? Muốn tôi quỳ xuống xin tha ư?”
Khóe môi Tiêu Chính Văn nhếch lên, nở nụ cười khẩy.