Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 679: Nổ vang


Thế nhưng, Phi Tiêu không hề sợ, hắn rút từ trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa, giơ tay lên rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Chiếc điều khiển từ xa này kết nối với quả bom hẹn giờ, chỉ cần tôi bấm nút là năm phút sau… Bùm! Một tiếng nổ lớn sẽ vang lên, không chỉ có Khương Vy Nhan nổ tan xác mà cả toà nhà bỏ hoang này cũng sẽ trở thành một đống phế liệu trong nháy mắt”.


Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan, trong đáy mắt có biết bao nhiêu là đau lòng và lo lắng.


Khương Vy Nhan bị trói bằng xích sắt vào một cái cột lớn, trên đỉnh đầu Khương Vy Nhan đang có một quả bom hẹn giờ cỡ lớn.


Quả bom này to hơn vài lần so với quả bom trong cặp sách Na Na lúc trước, uy lực đương nhiên cũng lớn hơn nhiều.


Phi Tiêu cười nói: “Anh tuyệt đối đừng mơ đến chuyện gỡ trái bom này, chỉ cần khẽ động vào là nó sẽ tự động phát nổ, cả toà nhà này sẽ trở thành một đống hoang tàn”.


Tiêu Chính Văn dừng bước, lạnh lùng nói: “Nếu mày dám bấm nút thì tao sẽ lấy đầu của mày”.


Phi Tiêu cười khẩy, mạnh mẽ ấn nút.



“Tích, tích, tích!”


Kim đồng hồ trong quả bom hẹn giờ trên đầu Khương Vy Nhan bắt đầu chuyển động.


Phi Tiêu vứt bỏ cái điều khiển từ xa màu đỏ, nói: “Thuộc hạ của tướng quân Đồ Hiêu, phó tướng số một, biệt hiệu Phi Tiêu. Mong chủ soái Tiêu dạy bảo”.


Miệng Khương Vy Nhan đã bị bịt chặt, cô dùng sức lắc đầu thật mạnh nhìn Tiêu Chính Văn, miệng nói gì đó rất mơ hồ.


Bởi vì bị băng dính đen dán miệng lại, tiếng hét ra toàn bộ đều biến thành tiếng kêu ư ư ư!


Nước mắt của Khương Vy Nhan lăn xuống, cô liều mạng lắc đầu, giống như muốn nói: “Tiêu Chính Văn, đừng lo cho em nữa, mau đi đi!”


Phi Tiêu thấy sự chú ý của Tiêu Chính Văn đều đổ dồn lên người Khương Vy Nhan liền thẳng tay tát cho Khương Vy Nhan một bạt tai.


Hắn cười gằn, nói: “Chủ soái Tiêu, đối thủ của anh là tôi đây này, vẫn nên tập trung một chút thì tốt hơn”.


Tiêu Chính Văn trừng mắt nhìn Phi Tiêu, phẫn nộ gào lên: “Tao sẽ băm vằm mày ra thành nghìn mảnh”.


Phi Tiêu thấy Tiêu Chính Văn nổi điên thì khẽ cười: “Để tôi xem xem chủ soái Bắc Lương thống lĩnh ba trăm nghìn quân Bắc Lương trong lời đồn rốt cuộc lợi hại đến mức nào”.


Chỉ có năm phút, thời gian cấp bách, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.


Tiêu Chính Văn lao thẳng về phía Phi Tiêu rồi tung ra một cú đấm.


Hai tay Phi Tiêu chắn trước người, ăn trọn cú đấm của Tiêu Chính Văn.


Phi Tiêu lùi về sau vài bước, cả cánh tay đều đau đớn dị thường.


Phi Tiêu đỡ lấy cánh tay đang không ngừng run rẩy, sau cú đánh của Tiêu Chính Văn thì không có cách nào để chống lại.


Tiêu Chính Văn lại tung thêm một cú đấm.


Phi Tiêu vội vàng lùi ra sau, cố gắng né tránh cú đấm này.


Thế nhưng, hắn vẫn quá coi thường lực đấm của Tiêu Chính Văn.


Cú đấm của Tiêu Chính Văn mặc dù không đánh trúng vào người Phi Tiêu, nhưng lực đấm mạnh mẽ kia vẫn đả kích vào phần bụng của hắn.


“A!”


Phi Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, bị đánh ngã phịch xuống đất.


Bây giờ chỉ còn lại ba phút.


Tiêu Chính Văn không chọn tiếp tục đánh nữa mà quay người đi về phía Khương Vy Nhan, xé bỏ lớp băng dính đen ra khỏi miệng cô.


Sau đó, Tiêu Chính Văn rút ra con dao quân đội năm cạnh, giơ tay cắt bỏ đoạn xích sắt đang trói Khương Vy Nhan vào cột.


“Két két!”


Những tia lửa bắn ra bốn hướng!


Nước mắt Khương Vy Nhan đầm đìa, nức nở nói: “Chồng à, không còn nhiều thời gian nữa đâu, anh mau đi đi, nhớ phải thay em chăm sóc Na Na cho tốt, em không ở đây thì anh nhất định không được để cho Na Na khóc. Con bé dễ dỗ lắm, chỉ cần một cây kẹo mút hay một que kem là đủ rồi. Tiêu Chính Văn, anh đi đi!”


Tiêu Chính Văn nhìn cô với ánh mắt kiên định: “Anh sẽ không bỏ em mà đi đâu. Ba người nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ”.


Khương Vy Nhan khóc sướt mướt, nói: “Anh ngốc thế!”


Tiêu Chính Văn dùng lực cắt bỏ xích sắt, xích sắt đã xuất hiện vài vết xước khá sâu.


Kim đồng hồ không ngừng chuyển động, chỉ còn lại hai phút cuối cùng.


Phi Tiêu bò dậy, cả người nổi điên, khí thế của một quân vương địa cấp ba sao như bùng nổ.


Ánh mắt Phi Tiêu đỏ ngầu, là một quân vương ba sao mà hắn lại không chịu nổi một đấm của Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn, hôm nay Phi Tiêu tao nhất định sẽ tiễn mày xuống địa ngục.


Phi Tiêu giơ chân đá lên người Tiêu Chính Văn.



Hắn giơ nắm đấm lên, cú đấm này mang theo sức lực mạnh mẽ của một quân vương ba sao, nhắm thẳng về phía Tiêu Chính Văn đang dùng con dao quân đội năm cạnh cắt đứt xích sắt.


Khương Vy Nhan thấy Phi Tiêu xông đến thì hét lên: “Tiêu Chính Văn, cẩn thận phía sau”.


Cú đấm này của Phi Tiêu mang theo toàn bộ sức lực, không khí như bị xé toạc theo đòn đánh.


Tiêu Chính Văn hô lên: “Mày đi chết đi”.


Anh quay người lại, trả lại một đấm, đánh trúng vào cú đấm của Phi Tiêu.


Bốp!


Hai nắm đấm đối chạm nhau, Phi Tiêu ngã lăn xuống đất.


“Khụ khụ!”


Phi Tiêu nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt sáng ngời chợt trở nên u tối.


Thua rồi, cuối cùng thì vẫn thua rồi!


Phi Tiêu phấn đấu một đời, cuối cùng vẫn không đấu lại nổi chủ soái Bắc Lương.


Phi Tiêu từ một kẻ vô danh tiểu tốt leo lên tới vị trí phó tướng số một của Đồ Hiêu, trở thành cánh tay đắc lực của Đồ Hiêu.


Ở Giang Trung có thể nói rằng dưới một người mà trên cả vạn người.


Thế nhưng chủ soái Bắc Lương Tiêu Chính Văn trẻ tuổi lại được mệnh danh là long soái số một của Hoa Quốc.


Thân phận, địa vị của anh, công lao xuất sắc thậm chí còn xếp trên cả chủ tướng của hắn.


Ngoài ngưỡng mộ ra thì trong lòng Phi Tiêu còn có cả cảm giác đố kỵ và hận thù.


Phi Tiêu cũng mong một ngày nào đó bản thân có công lao lỗi lạc, được biểu dương khắp nơi, thậm chí có thể trở thành một người mạnh hơn so với chủ soái Bắc Lương, bắt chủ soái Bắc Lương phải nằm dưới mũi giày của mình.


Thế nhưng, đến ngày hôm nay, hắn mới biết thực lực của mình quá cách biệt với Tiêu Chính Văn, khoảng cách đó không thể nào vượt qua nổi.


Thời gian chỉ còn lại một phút.


“Chấp nhận cái chết đi, Tiêu Chính Văn”.


Phi Tiêu lau đi vết máu ở khoé miệng, yên lặng nằm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn vẫn đang cần mẫn cắt bỏ xích sắt: “Có thể đi xuống hoàng tuyền cùng với chủ soái Bắc Lương, đời này kể ra cũng không còn gì phải hối tiếc”.


Tiêu Chính Văn siết mạnh con dao quân đội năm cạnh, điên cuồng cứa lên đoạn xích sắt.


Khương Vy Nhan khóc nức nở nói: “Tiêu Chính Văn, anh đi đi. Còn tiếp tục thế này nữa thì hai người chúng ta đều sẽ chết, em không muốn Na Na trở thành trẻ mồ côi đâu”.


Tiêu Chính Văn vừa cứa vừa nói: “Em sẽ sống, anh và em sẽ ở bên nhau cả đời này, sống tới khi đầu bạc răng long, chúng ta sẽ ở bên Na Na, cùng con bé lên lớp, cùng con bé ra đời làm việc, cùng con bé tiến vào lễ đường kết hôn. Nếu một ngày nào đó Na Na với người đàn ông nó yêu cãi lộn, chúng ta vẫn có thể cho con bé một bến cảng bình yên”.


“Hu hu hu…”


Khương Vy Nhan nói không nên lời.


Thời gian chỉ còn lại hai mươi giây.


Tiêu Chính Văn cật lực cứa xuống, từng nhát từng nhát, khiến cho xích sắt loé lên tia lửa.


“Ha ha ha…”


Phi Tiêu nhìn khoảng thời gian còn lại, nhếch mép cười: “Tiêu Chính Văn, anh thua rồi, anh thua dưới tay tôi rồi! Con đường xuống suối vàng có chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc đồng hành, đời này của Phi Tiêu tôi sống không hề uổng phí!”


“Tích tích tích!”


Chỉ còn mười giây cuối cùng.


Nhát dao này của Tiêu Chính Văn đã thành công cắt đứt sợi xích sắt trên người Khương Vy Nhan.


Đứt rồi, hoàn toàn đứt rồi.


Chỉ còn năm giây cuối cùng.


Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan, nhảy xuống sân thượng tầng ba.


Nếu đi cầu thang thì nhất định chỉ có chết.


Nhảy từ tầng ba xuống là con đường sống duy nhất.


Rầm!


Tiếng bom nổ vang lên, những tia lửa bắn ra từ trái bom giống như pháo hoa bay lên trời!


Cả toà nhà, cả bầu trời đều bừng sáng rực rỡ trong khoảnh khắc đó.


Bầu trời ngập tràn ánh lửa và khói bụi!


Phi Tiêu nhìn theo Tiêu Chính Văn, cười khẩy nói: “Chủ soái Tiêu, tướng quân Đồ Hiêu sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Tôi đợi anh ở cửa vào địa ngục!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK