Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy nhân viên tiếp đón ở trước cửa Vọng Tinh Lâu vội trốn sau cánh cửa kính, căng thẳng nhìn ra ngoài khi thấy Quách Diễn cầm thanh kiếm dài trong tay, sát khí đằng đằng lao về phía Tiêu Chính Văn.

Người nhà họ Lãnh cũng đồng loạt lùi về sau vài bước.

Mặc dù họ đều là người bình thường nhưng có thể cảm nhận được sát khí trên người Quách Diễn không phải là giả.

Hơn nữa một thanh kiếm mềm mỏng như miếng sắt nằm trong tay ông ta mà có thể cứng như thép.

Điều này chứng tỏ Quách Diễn chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể so sánh được.

“Vy Nhan, em đi chậm thôi, cẩn thận bậc thang đấy”.

Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn bậc thang của Vọng Tinh Lâu lên tiếng nhắc nhở.

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu nhưng lại không khỏi lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

Vút!

Một luồng kiếm khí cuốn theo từng lớp sóng nước chém thẳng vào lưng Tiêu Chính Văn.

Ngay cả Lãnh Hàn Băng đứng một bên cũng bị sóng nước đó tạt lên mặt, cảm thấy đau đớn.

Thấy thanh kiếm sắp chém trúng vào lưng Tiêu Chính Văn, Lãnh Kế Hồng vội vã sải bước chạy đến phía sau Tiêu Chính Văn đỡ đòn.

“Tránh ra! Muốn chết sao?”

Quách Diễn tức giận hét lên với Lãnh Kế Hồng.

Ông ta đã ra đòn thì không thể thu lại được.

Nếu đòn tấn công này chém trúng người Lãnh Kế Hồng thì chắc chắn sẽ chém ông ta làm đôi.

Nhưng người Quách Diễn muốn giết là Tiêu Chính Văn chứ không phải Lãnh Kế Hồng.

“Keng!”

Trong một thoáng, một tia sáng lạnh lẽo xoẹt qua trong không trung.

Lãnh Kế Hồng nhắm mắt lại, thân mình không khỏi run rẩy.

Nếu nhát kiếm này thật sự chém trúng người ông ta thì có lẽ ông ta sẽ chết.

Nhưng Lãnh Kế Hồng đang đánh cược rằng Tiêu Chính Văn sẽ không trơ mắt nhìn mình chết.

Đồng thời cũng đang dùng mạng sống của mình để giành lấy một tương lai cho nhà họ Lãnh.

Khi nghe thấy tiếng kim loại va chạm với nhau, gần như tất cả người nhà họ Lãnh đều đồng loạt nhắm mắt lại.

“Chú ba!”

Lãnh Hàn Băng không kiềm được quay đầu đi, thậm chí không nhẫn tâm nhìn thẳng.

Nhưng khi tất cả mọi người mở mắt ra lần nữa, quay đầu lại nhìn Lãnh Kế Hồng thì chỉ thấy Lãnh Kế Hồng đứng phía sau Tiêu Chính Văn, mặt như không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh trộn lẫn với nước mưa chảy dọc theo trán ông ta xuống dưới.

Chưa chết à?

Người nhà họ Lãnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc này Tiêu Chính Văn liếc mắt, thậm chí không thèm quay đầu lại thản nhiên nói: “Giết người vô tội, đáng chết!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên chỉ vào một điểm.

Đầu ngón tay Tiêu Chính Văn như lóe lên một luồng ánh sáng trắng.

Rầm!

Một luồng sức mạnh xuyên thủng qua màn mưa, cuốn lấy tiếng sấm sét đánh thẳng về phía Quách Diễn.

Lúc này Quách Diễn đã hoảng sợ đến mức ngây người.

Thậm chí Tiêu Chính Văn không quay đầu lại, mà đòn tấn công của anh cứ như chém trúng vào bức tường không khí rồi chẳng hề rơi xuống chỗ nào nữa.

Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù là Lãnh Kế Hồng cũng không bị thương.

“Cậu…”

Quách Diễn chưa dứt lời thì sức mạnh ngón tay của Tiêu Chính Văn đã đâm xuyên vào ngực ông ta.

Phụt!

Chỉ thấy một ngụm máu phun vào màn mưa.

Cơ thể Quách Diễn bị văng ra xa.

Bịch!

Quách Diễn ngã phịch xuống nơi cách đó hai, ba mươi mét.

Lúc rơi xuống đất, ông ta chỉ cảm thấy ngực mình như trống rỗng.

Dường như trên người mình thiếu mất thứ gì đó?

Ông ta vươn tay sờ trước ngực, một thứ gì đó đang đập thình thịch, nóng hổi rơi vào bàn tay ông ta.

Đợi đến khi Quách Diễn nhìn rõ đó là một quả tim còn đang đập thì sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.

Quách Diễn cúi đầu nhìn ngực mình, lúc này phần da thịt trước ngực đã bị nứt ra.

Lỗ hổng lớn trước ngực đang trào máu ra ngoài.

Đó là tim của mình sao?

“Tiêu…”

Vừa nói được một nửa, Quách Diễn bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó rơi vào bóng tối vô tận.

Thấy thi thể của Quách Diễn nằm trong cơn mưa lớn, đám người đi theo ông ta đều vô cùng hoảng sợ.

Thảo nào từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn lười để ý đến họ, không thèm liếc nhìn họ một lần.

Trước đây vẫn có nhiều người nghĩ Tiêu Chính Văn đang trốn tránh, nhưng giờ thì sao?

Người có thể giết chết một người khác chỉ bằng một đầu ngón tay thì cần phải trốn tránh sao?

Người ta chỉ là đang xem thường đám người Quách Diễn thôi!

Mọi người đều hoảng sợ không khỏi ngẫm lại thái độ của Tiêu Chính Văn với Viên Hỗn Thiên.

Lẽ nào…

Lãnh Hàn Băng không hổ là lớp trẻ có hy vọng thừa kế gia sản nhà họ Lãnh nhất, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, cơ thể hắn nhanh chóng lao ra như mũi tên rời khỏi cung.

“Anh Tiêu, sếp Khương, mời!”

Giờ đây thái độ của Lãnh Hàn Băng – người luôn phản đối việc Lãnh Kế Hồng đặt cược vào Tiêu Chính Văn thay đổi một trăm tám mươi độ.

Hắn chủ động mở cửa cho Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan thì đã đành, lại còn đẩy cả tên thuộc hạ đang cầm ô phía sau sang một bên.

Để mặc cho nước mưa tạt vào người, hắn cũng không cảm thấy mình thấp hèn chỗ nào.

Ngược lại hắn còn nghĩ người có thể mở cửa cho Tiêu Chính Văn đều sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự.

“Ừ!”

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu rồi đỡ cánh tay Khương Vy Nhan đi vào Vọng Tinh Lâu.

Người nhà họ Lãnh cũng vội vàng cất bước vào trong.

Không ít người trước đây có ác cảm với Tiêu Chính Văn, lúc này cũng không khỏi bội phục mắt nhìn của Lãnh Kế Hồng.

“Cậu… cậu Tiêu, mời… đi bên này!”

Sắc mặt Lãnh Kế Hồng trắng bệch, hẳn là vẫn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi sợ hãi lúc nãy, hai chân vẫn còn đang run cầm cập.

Nhưng ông ta vẫn kiên trì sải bước mời Tiêu Chính Văn vào thang máy.

Lúc này tất cả phục vụ, tiếp tân, bảo vệ ở trước cửa, thậm chí cả trong sảnh lớn đều sững sờ.

Hôm nay khách sạn của họ mời đến một người mạnh thế mức nào vậy?

Chỉ một đầu ngón tay mà đã đánh bay được một người sống sờ sờ, hơn nữa còn đánh người đó chết tại chỗ.

Đầu ngón tay của anh ta mạnh đến mức nào?

“Ờ… chuyện đó, Tiểu Trương, mau… mau dẫn đường cho cậu này!”

Thấy cửa thang máy sắp đóng, quản lý sảnh lớn mới hoàn hồn lại nói với một tiếp tân đứng bên cạnh.

Lúc này.

Tại Phụng Tường Lâu.

Hàn Chấn Húc ngồi ở hàng ghế cuối đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Quách Diễn đã đi gần một tiếng đồng hồ mà sao vẫn chưa về nữa?

Chẳng lẽ là…

Đúng lúc này, một thanh niên vóc người hơi mập mạp, chỉ vào Hàn Chấn Húc nói: “Sếp Hàn, mau mời ông Viên một ly nào”.

“Hả?”

Lúc này Hàn Chấn Húc mới hoàn hồn, vội vàng nâng ly rượu trong tay lên đi đến gần Viên Hỗn Thiên, cúi người xuống nói: “Ông Viên, thật vinh hạnh khi được uống với ông một ly, tôi đúng là gặp may ba đời”.

Viên Hỗn Thiên híp mắt nhìn Hàn Chấn Húc nói: “Lẽ nào sếp Hàn có tâm sự gì sao? Hay là không muốn ngồi cùng bàn uống rượu với ông già tôi?”

“Hả?”

Hàn Chấn Húc vội xua tay nói: “Không không, ông Viên, có thể uống rượu với ông là phúc đức của tổ tiên để lại, tôi đang lo cho Quách Diễn – vệ sĩ của tôi thôi”.

“Ồ? Vệ sĩ của cậu sao?”

Viên Hỗn Thiên đánh giá Hàn Chấn Húc.

“Vâng, vâng, lúc nãy vệ sĩ của tôi đuổi theo Tiêu Chính Văn, nhưng đã sắp một tiếng rồi vẫn chưa về, tôi sợ ông ta…”

Hàn Chấn Húc nói đến đây thì sắc mặt trở nên khó coi.

“Hừ! Tên nhóc Tiêu Chính Văn đó cũng chỉ đến thế thôi, thậm chí hắn còn không dám đáp lại lời tôi, sao lại dám giết vệ sĩ của cậu được chứ? Cậu yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Dù có xảy ra chuyện thật thì tôi cũng sẽ tìm Tiêu Chính Văn tính sổ”.

Viên Hỗn Thiên kiêu ngạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK