Tiêu Chính Văn bỗng chỉ vào Điền Văn, hàm ý rất đơn giản, phải để Điền Văn tự tay giết Tư Không Phàm.
Tư Không Phàm là cảnh vệ của hắn ở Chiến Quốc, ông ta đã đi theo hắn chinh chiến Nam Bắc, lập được vô số kỳ tích quân sự.
“Anh…”
Không để Điền Văn nói hết câu, Tiêu Chính Văn nhấp một ngụm trà nói: “Anh có thể gọi một lần nữa thử xem, có lẽ tôi sẽ vui vẻ thêm một mạng của Điền Văn”.
Anh vừa nói thế, tất cả mọi người bao gồm cả Điền Văn không nói nên lời.
Mặc dù Điền Văn im lặng không nói gì, nhưng cả người đã run rẩy không thôi.
Hai mắt hắn lóe sáng, khí tức lập tức bộc phát.
Sự sỉ nhục này là chuyện chưa từng xảy ra trong trong đời hắn, thậm chí khi hắn làm thừa tướng ở nước Ngụy, phản bội lại nước Ngụy, cũng không ai dám nói xấu nửa câu sau lưng hắn, càng không có chuyện nhục hắn ngay trước mặt thế này.
Nhưng lúc này ở trước mặt Tiêu Chính Văn, không chỉ bị Tiêu Chính Văn bị mắng chửi xối xả ở trước mặt rất nhiều người mà còn phải chịu đựng không được làm gì.
Ngay cả một người bình thường cũng không chịu nổi chứ đừng nói hắn cậu chủ của Điền Tề.
“Haizz, đầu óc của Điền Văn này không tốt thật, chỉ giỏi chạy! Đã đến lúc nào rồi mà còn tranh cãi với Tiêu Vương, lẽ nào nhà học giả chỉ dạy ra những tên ngu xuẩn như vậy sao?”
Thiên Tử cười mỉa, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Với tính cách của Tiêu Chính Văn, người nào càng cứng miệng, cố chấp thì anh chỉ sẽ cố chấp hơn, dù chọc thủng trời anh cũng không sợ.
Nếu không thế tục cũng sẽ không cung kính với Tiêu Chính Văn như thần.
“Nhưng tôi lại nghĩ Điền Văn này vẫn có chút tài năng pha trò, lúc này đưa mặt ra cho cậu Tiêu đánh, nhìn thôi cũng hả dạ”.
Tần Vũ xoa tay, cười nói.
Nghe thế Thiên Tử cũng bật cười.
Thật ra Tiêu Chính Văn đâu dễ chọc vào như thế?
Xét về mưu kế, người nào có thể qua được vua Bắc Lương từng thống lĩnh cả hàng triệu binh lính?
Nếu xét về bản lĩnh, Tiêu Chính Văn đã nắm trong tay quyền sinh sát từ khi còn là thiếu niên, bản lĩnh của ai có thể vượt qua được Tiêu Chính Văn?
Có câu là người thiện lương không dẫn dắt binh lính, lúc này nếu Tiêu Chính Văn đã nói ai chết thì người đó chắc chắn phải chết.
“Cho hỏi anh Tiêu, đây có phải là điều kiện hai bên chúng ta thương lượng không?”, Caseus bước lên trước khách sáo hỏi.
“Đương nhiên, không có thành ý còn nói chuyện được sao? Tôi rất bận, nếu không muốn nói, bây giờ có thể cút ra khỏi Đế Khư, muốn nói thì nhanh lên một chút”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang chỗ khác, thậm chí cũng lười ngước mắt nhìn đám người Điền Văn.
“Được, vậy tôi sẽ tự tay giết ông ta”.
Caseus sẽ không quan tâm nhiều đến thế, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn thành Minh Nguyệt, hơn nữa kéo dài thêm một phút, thành Minh Nguyệt sẽ nguy hiểm thêm một phần.
Thấy Caseus sắp ra tay, sắc mặt Điền Văn thay đổi.
“Caseus!”
“Sao vậy, anh muốn cản tôi hả?”
Caseus cười khẩy, thánh giá chữ thập màu đỏ lại xuất hiện đằng sau gã lần nữa.
Một chốc sau, ánh sáng màu đỏ máu chiếu khắp nơi, ngay cả bầu trời cũng nhuộm một màu đỏ.
Cùng lúc đó hòa thượng Tanaka cũng tiến đến trước, không thiện ý nhìn Tư Không Phàm.
“Điền Khải, chú còn đứng hóng chuyện nữa à?”, Điền Văn quay sang nhìn Điền Khải.
“Tôi nghĩ hôm nay ông ta chết chắc rồi, hay là chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa? Hơn nữa anh cũng nên hiểu rõ chuyện hôm nay không phải do anh và tôi quyết định”, Điền Khải lạnh lùng nhìn Tư Không Phàm.
“Vì toàn cục, hy sinh cũng không thể tránh khỏi”.
Lúc này trong đám đông bỗng có người lặp lại câu nói của Điền Khải.
Mọi người nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện người lên tiếng là thành chủ thành Thiên Đô – Thanh Liên.
“Thanh Liên, bà!”, Điền Văn trợn mắt nhìn Thanh Liên, gân xanh trên đỉnh đầu như sắp bùng nổ.
“Trước đó chẳng phải cậu chủ đã nói thánh nhân có câu, mọi người đều chết vì đại nghĩa sao, đôi khi hy sinh cũng khó tránh khỏi”.
“Không phải là hy sinh người khác, cậu chủ tỏ vẻ rộng lượng nghĩa khí, còn đến khi hy sinh người của mình thì lại không đành lòng đấy chứ?”
“Nói cách khác, trong lòng cậu chủ sự sống chết của mọi người ở Tây Vực không bằng một Tư Không Phàm?”
Thanh Liên cười mỉa chế giễu nói.
Chương 2512: Sai lầm lớn nhất trong đời
Trước đây lúc Thanh Liên chủ động đến tận cửa cầu xin cho Tiêu Chính Văn, Điền Văn đã đáp lời Thanh Liên như thế, lúc đó quả thật khiến Thanh Liên cứng họng không thốt nên lời.
Bây giờ đến lượt Thanh Liên phản bác lại Điền Văn bằng những lời đó, Điền Văn nghe được mấy lời này cũng kìm nén đến cực điểm.
“Tiêu Chính Văn, anh có biết hậu quả của việc cố chấp làm theo ý mình không?”, Điền Văn lạnh lùng nói.
“Hậu quả? Các anh đã định giết tôi rồi mà còn đe dọa tôi? Một là ông ta chết, hai là các người cút khỏi Đế Khư, người này không chết thì không cần bàn gì nữa”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Vừa nghe thế, Caseus đổi sắc, quay sang nhìn Điền Văn nói: “Nếu anh không ra tay thì tôi sẽ giết ông ta”.
Nói rồi khí tức của Caseus đã vây chặt lấy Tư Không Phàm.
Điền Văn thầm nghiến răng, cho dù thế nào cũng không thể để Caseus ra tay được.
Không phải hắn để tâm nhiều về Tư Không Phàm mà là nếu để Caseus thật sự ra tay thì đừng nói là sau này Thánh Giáo Đình chắc chắn sẽ tính sổ với hắn, mà Điền Văn cũng không thể nào nói rõ được với bên Thiên Đạo Minh Ước.
“Ông ta đã là người của tôi, theo lý tôi nên tự mình ra tay”.
Điền Văn vừa nói vừa ngăn Caseus lại.
Thấy Điền Văn tiến đến trước thật, ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn Tư Không Phàm, hầu hết mọi người đều sửng sốt.
Không ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại ép Điền Văn đến mức tự hắn giết hộ vệ của mình?
Có câu thay vì giết người bằng thể xác thì giết chết về mặt tinh thần, cho dù là Điền Văn hay Tư Không Phàm sắp bị giết thì lúc này cũng cực kỳ oán hận?
“Haizz, xem ra đường đường là cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ như thế thôi”.
Thiên Tử nhìn Thiên Kính, cười nhạo nói.
Trước đây Thiên Tử còn nghĩ dù thế nào Điền Văn cũng sẽ liều mạng đến cùng với Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này xem ra Thiên Tử vẫn đánh giá cao Điền Văn quá.
“Tôi nghĩ Điền Văn này cũng chỉ thế thôi, có lẽ người nhà họ Khổng cũng như vậy, mềm nắn rắn buông, vì lợi ích có thể không còn nhân tính”.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn Thiên Kính, trước đó anh ta còn nghĩ Điền Văn ít nhất cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng lúc này anh ta đã có suy nghĩ khác về Điền Văn và nhà họ Khổng rồi.
“Dù là Điền Văn hay người nhà họ Khổng chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi, tiếc là họ nghĩ về Tiêu Chính Văn quá đơn giản, cũng không nghĩ thử xem vua Bắc Lương của Hoa Quốc đã chinh chiến hàng trăm trận chiến mà lại có thể dễ dàng bị bắt nạt vậy sao?”
Giọng Thiên Tử cũng dần trở nên lạnh như băng, sau đó cầm bút lên viết loẹt xoẹt lên một thánh chỉ, không lâu sau đưa thánh chỉ cho Long Thất ở bên cạnh nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả nho sinh đều bị xử tử tại chỗ”.
“Hễ là ở trong Hoa Quốc, tất cả nhà thờ của nhà họ Khổng đều bị dỡ bỏ, là người đời sau của Khổng Khưu đều bị giết”.
Từ chuyện này Thiên Tử đã nhìn thấu được nhà họ Khổng, càng nhìn thấu được đám nho sinh.
Giữ lại những người này ở Hoa Quốc chỉ khiến chúng trở thành mầm họa của Hoa Quốc, vì sự an toàn của Hoa Quốc, vì hàng ngàn người dân, dĩ nhiên Thiên Tử phải đề phòng hậu hoạ.
Thế nên mới cố ý ra lệnh giết hết tất cả học trò của nhà họ Khổng.
Cùng lúc đó ngoài lãnh thổ cũng bùng nổ.
“Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề tầm thường”.
“Mặc dù hành vi của đám người Điền Văn đáng xấu hổ nhưng Tiêu Chính Văn làm vậy có phải là hơi quá đáng không?”
“Quá đáng? Anh nghĩ vùng ngoài lãnh thổ là nơi nào? Cá lớn nuốt cá bé! Huống gì ai bảo họ mới đầu đã muốn dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết”.
“Hừ! Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ bảo hắn giết Tư Không Phàm, rồi bảo hắn tự sát”.
Ngay cả những lời đàm tiếu ở ngoài lãnh thổ cũng không ngoại lệ đứng về phía Tiêu Chính Văn.
Dù sao mọi người cũng chẳng phải kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra được đám người Điền Văn là muốn Tiêu Chính Văn làm kẻ chịu tội thay.
Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn có kế hoạch từ sớm thì lúc này đã bị đám người này rắp tâm hãm hại.
Thế nên Tiêu Chính Văn càng không có lý do mềm lòng, nhân từ.
Hơn nữa, từ đầu đến giờ vẫn luôn là đám người Điền Văn chủ động chọc vào Tiêu Chính Văn, kết quả mất cả chì lẫn chài, giờ còn trách được ai?
Triệu Thắng và Ngụy Vinh Kỳ nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy may mắn, cũng may trước đó họ không nhắm vào Tiêu Chính Văn, nếu không có lẽ kết cục của họ cũng không tốt hơn là bao.
Đắc tội với Tiêu Chính Văn đúng là sai lầm lớn nhất trong đời.
Chương 2513: Si mê
Hồng Ấn luôn dõi theo tình hình lúc này vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.
“Nếu người này tài năng hơn một chút chắc chắn là một người cực kỳ nguy hiểm, thậm chí sẽ là kẻ thù số một của mình”.
Hồng Ấn thầm nói.
Ông ta nghĩ giữa Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc vẫn có sự cách biệt, dù là khả năng lĩnh hội hay thiên phú cũng không bằng đám người Điền Văn, nếu không sao cứ luôn tránh mặt đám người Điền Văn không đánh?
Dù là thế, Hồng Ấn cũng bắt đầu dõi theo Tiêu Chính Văn.
Ông ta có trực giác không nên chọc vào người như Tiêu Chính Văn, hễ chọc vào người này thì không có cơ hội cho ông ta thở, nếu không chắc chắn sẽ chọc phải một tai họa lớn.
So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Hồng Ấn xuất thân từ vùng ngoài vũ trụ, tầm nhìn, kiến thức rộng hơn, xét về phương diện nhìn người, ông ta vẫn khá tự tin.
“Cậu chủ, lẽ nào cậu định giết tôi thật sao?”, Tư Không Phàm hoảng hốt nhìn Điền Văn.
Nhưng Điền Văn lại không nói nhiều lời thừa thãi mà ra tay với Tư Không Phàm luôn.
“Mọi người nhìn thấy rồi chứ, đây chính là học trò của Khổng Thánh Nhân, vì lợi ích của mình mà có thể ra tay với người của mình. Đứng chung một thuyền với kẻ như vậy phải đề phòng từng phút từng giây”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa nhàn nhã nói.
“Điền Văn!”
Tư Không Phàm thấy Điền Văn đã có ý định giết mình, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Từ thời Chiến Quốc, ông ta vẫn luôn đi theo làm cảnh vệ cho Điền Văn, có thể nói ông ta đã cứu Điền Văn vô số lần nhưng không ngờ hôm nay Điền Văn lại ra tay với ông ta.
Nhưng dù sao Tư Không Phàm cũng là cao thủ Đế Cảnh cấp chín dĩ nhiên sẽ không buông tay chịu trói.
Ông ta hét lên một tiếng, sau đó sức mạnh vô biên bỗng bùng phát.
Thấy Tư Không Pham tung chiêu xoay người định bỏ chạy, Caseus lắc mình chặn đường đi của Tư Không Phàm.
Điền Văn cũng ra tay cực kỳ nhẫn tâm như Tiêu Chính Văn nói.
Ngay cả Tư Không Phàm từng cứu mạng hắn vô số lần thì đến lúc quan trọng cũng chỉ là con cờ hắn có thể bán đứng bất kỳ lúc nào.
Lúc này Điền Văn gần như sử dụng hết khí tức của mình, tu vi Đế Cảnh cấp chín bùng phát.
Mặc dù Tư Không Phàm và hắn có cùng cảnh giới nhưng Điền Văn là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, những người cùng cấp bậc cảnh giới đều không có khả năng thắng hắn.
Hai bên vừa lao vào nhau, Tư Không Phàm đã bị áp chế hoàn toàn.
Chưa được một lúc Điền Văn đã ném đầu Tư Không Phàm xuống đất.
Ánh mắt Điền Văn chỉ còn lại sự lạnh nhạt và bình thản khi nhìn đầu của Tư Không Phàm, thậm chí không có bất kỳ sự tiếc nuối và áy náy nào.
“Đây là đầu của người mà anh muốn”.
Nói rồi Điền Văn lau máu trên thân kiếm.
Lúc này không ít người đều ngẩng đầu nhìn Điền Văn.
Nhất là những người trước đó còn kính ngưỡng với hắn, lúc này họ cảm thấy cậu chủ trước mặt này cực kỳ xa lạ.
Có lẽ kẻ tàn ác không từ thủ đoạn vì lợi ích này mới là bản chất thật của Điền Văn.
Nhưng đồng thời mọi người càng cảm thấy sợ Tiêu Chính Văn.
Cho đến giờ mọi người mới bừng tỉnh, xét về thủ đoạn và mưu mô, đám người Điền Văn không thể so được với Tiêu Chính Văn.
“Ông nội, bây giờ ông còn nghĩ Tiêu Chính Văn không bằng đám người Ngụy Vinh Kỳ nữa không?”, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt Huệ Ngân Nhi sáng rực, ước gì hiện giờ có thể nhào vào lòng Tiêu Chính Văn.
Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng với cô ta.
Cảnh vệ của Điền Văn thì thế nào?
Chẳng phải cuối cùng Tiêu Chính Văn muốn ông ta chết ở canh ba thì ông ta chẳng thể nào sống đến canh năm đó sao?
Thậm chí chỉ một câu nói đã ép cho đám người Điền Văn không ngẩng đầu lên được, hơn nữa còn ép buộc Điền Văn tự mình ra tay giết Tư Không Phàm, thủ đoạn này đáng sợ đến mức nào?
Lúc này thật ra không chỉ Huệ Ngân Nhi lộ ra vẻ si mê mà hầu như tất cả các cô gái của các thế lực lớn ngoài lãnh thổ đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Danh tiếng của Tiêu Chính Văn lại vượt qua cả những thiên tài trong giới trẻ trước đó, khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người.
Ngay cả Bạch Thiên Kiệt cũng phải thừa nhận rằng em gái của mình tuệ nhãn cao siêu, nhìn người rất chuẩn.
Chương 2514: Không quỳ thì chết
Thấy anh trai nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Bạch Ngọc Trinh cười nói: “Em dám nói cái chết của Tư Không Phàm chỉ là mới bắt đầu”.
“Ít nhiều gì em vẫn có chút hiểu biết về thủ đoạn của Tiêu Chính Văn, tiếp theo không biết sẽ đến lượt ai”.
Cái gì?
Bạch Thiên Kiệt nhíu mày hỏi: “Ép Điền Văn giết Tư Không Phàm vẫn không đủ ư? Anh ta… anh ta không sợ sau này những người này sẽ trả thù sao?”
Thật ra Bạch Thiên Kiệt cũng phải thừa nhận nếu hắn là Tiêu Chính Văn chưa chắc có can đảm ép buộc Điền Văn giết Tư Không Phàm.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ như lá bèo trôi ở vùng ngoài lãnh thổ, không có chỗ dựa, theo lý thì lúc này chính là lúc anh ta có thể mượn sức hòa thuận với đám người Điền Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại đi ngược với điều này, gần như đã ép Điền Văn vào đường cùng.
Bề ngoài Điền Văn chỉ mất đi một cảnh vệ thôi nhưng thật ra không phải vậy.
Cảnh vệ khác hẳn hộ vệ bình thường, Tư Không Phàm là người mà Điền Văn tin tưởng nhất, cũng là người hắn dựa dẫm vào nhất.
Ngay cả người có địa vị như Tư Không Phàm cũng bị Điền Văn giết thì sau này còn ai dám bán mạng cho Điền Văn nữa?
Giết một Tư Không Phàm, Điền Văn mất đi lòng tin của mọi người.
Có lẽ bản thân Điền Văn cũng biết rõ tình thế của mình, nhưng hắn vẫn làm như vậy, chứng tỏ Điền Văn đã không còn đường lui nữa.
“Sao vậy, anh vẫn chưa hài lòng hả?”, Điền Văn tức đến mức cả người run rẩy, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Mặc dù sâu trong lòng hắn đã cực kỳ tức giận nhưng hắn đâu dám nói nửa câu hung dữ.
“Tiếp theo”, nói rồi Tiêu Chính Văn quay sang nhìn hòa thượng Tanaka.
“Cậu Tiêu, anh có ý gì?”, Caseus khẽ nhíu mày, lẽ nào Tiêu Chính Văn còn muốn giết cả hòa thượng Tanaka?
“Con người tôi trước giờ nói được làm được, nếu hôm nay tôi đã nói muốn mời tôi về thành Minh Nguyệt thì trừ khi ông ta quỳ xuống dập đầu, nếu không đừng hòng”.
“Có vài người coi sự độ lượng của người khác thành yếu ớt, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi phải khiến mọi người nhìn rõ rốt cuộc Tiêu Chính Văn tôi là người thế nào. Đừng nghĩ Tiêu Chính Văn tôi dễ bắt nạt”, Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
“Cậu…”, nói đến đây hòa thượng Tanaka đổi sắc.
Hầu hết mọi người đều dời mắt nhìn sang Tiêu Chính Văn, thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Giết Tư Không Phàm cũng được rồi, nhưng bảo hòa thượng Tanaka quỳ xuống dập đầu trước mặt cả thế giới, điều này đúng là giết cả thể xác lẫn tinh thần của họ.
“Có quỳ hay không thì tùy ông”, Tiêu Chính Văn nhìn hòa thượng Tanaka nói.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn không để ý đến hòa thượng Tanaka nữa.
Đã nói rõ điều kiện rồi, quỳ xuống dập đầu, mọi chuyện sẽ dễ nói, nếu không quỳ thì không nghĩ cũng biết hậu quả.
“Cậu Tiêu, thật ra chuyện này không phải là tôi…”
“Tôi không muốn nghe ông giải thích, nếu muốn trách thì trách người lúc đầu đã mời ông ra tay đó”, Tiêu Chính Văn không để hòa thượng Tanaka nói hết câu đã ngắt lời ông ta.
Nghe thế hòa thượng Tanaka nghiến răng quay lại nhìn Điền Khải, lúc này ông ta cực kỳ hối hận lúc đó mình không nên chọc vào Tiêu Chính Văn.
Mà kẻ đầu sỏ của mọi chuyện lại đứng ngoài nhìn như không phải chuyện của mình.
Hòa thượng Tanaka tức đến mức nổ phổi nhưng còn cách nào khác, người gây họa là ông ta, cũng là ông ta chọc vào người ta, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
“Tôi thật sự rất bận, nếu ông không muốn làm thì thôi vậy, tôi trước giờ không thích ép buộc người khác”, Tiêu Chính Văn uống hớp trà bình thản cười nói.
Nghe thế hòa thượng Tanaka cũng thở dài, xem ra Tiêu Chính Văn cũng không tàn nhẫn như mình nghĩ.
Nghĩ thế hòa thượng Tanaka lộ ra vẻ vui mừng tiến đến trước chắp tay nói: “Cảm ơn cậu Tiêu đã bỏ qua”.
“Ừ!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó đứng lên nói: “Mời các vị về”.
Gì cơ?
Hòa thượng Tanaka vừa rồi còn tỏ ra vui mừng, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Không quỳ thì chết!”
Lần này đến lượt Điền Văn đe dọa.
Vừa rồi hắn đã bị Caseus ép buộc tự tay giết chết cảnh vệ của mình, mặc dù hòa thượng Tanaka không phải là người của Thánh Giáo Đình nhưng có quan hệ không rõ ràng với Thánh Giáo Đình.
Thế nên không để hòa thượng Tanaka lên tiếng, hắn đã cầm thanh kiếm dài lên bước đến một bước.
Hòa thượng Tanaka ngẩng đầu nhìn anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên, chỉ thấy ba người đều lạnh lùng nhìn mình, trái tim không khỏi run lên.
Chương 2515: Tử Cống đến
“Được! Tôi quỳ!”
Nói rồi hòa thượng Tanaka quỳ xuống.
Lúc này ông ta không chỉ hận Tiêu Chính Văn mà còn hận cả Khổng Tề Thiên và Điền Khải.
Nếu không phải do hai người họ thì sao mình lại gây thù với Tiêu Chính Văn?
Hơn nữa dù đám người Khổng Tề Thiên không ép ông ta, chỉ riêng mệnh lệnh của Thiên Đạo Minh Ước thôi, ông ta cũng phải cúi đầu trước Tiêu Chính Văn.
Hòa thượng Tanaka nổi tiếng khắp Tây Vực quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó dập đầu trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Cậu Tiêu, mọi chuyện đều là do tôi tự chuốc lấy, mong cậu Tiêu lượng thứ”.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không nhìn ông ta, chỉ về một nơi cách đó không xa trầm giọng nói: “Sang bên kia quỳ”.
Anh vừa nói thế, mọi người đều sửng sốt.
Đó là hòa thượng Tanaka đấy.
Đệ tử chân truyền của đại sư Giám Chân, còn là người có tiếng nói trong thế hệ trước.
Tiêu Chính Văn không chỉ buộc ông ta ngoan ngoãn quỳ xuống mà còn chê ông ta chắn tầm nhìn, bảo ông ta sang một bên quỳ.
Trước đó Tiêu Chính Văn đã ép buộc Điền Văn giết Tư Không Phàm đã gây chấn động rồi, nhưng so với chuyện này vẫn còn có cách biệt.
Dù sao trên đời này có ai dám bảo hòa thượng Tanaka quỳ xuống trước mặt mình đâu?
“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta có thể bàn đến chuyện thành Minh Nguyệt chưa?”, Caseus bước đến khách sáo hỏi.
“Đương nhiên, tôi nói được làm được mà”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh Tiêu! Nếu thế thì…”
“Tôi nói có thể bàn chuyện nhưng không có nghĩa là các người có tư cách bàn chuyện với tôi”, không để Caseus nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời.
“Anh Tiêu...”
“Mặc dù các anh là cậu chủ Chiến Quốc hoặc là thế tử Thánh Giáo Đình, nhưng thân phận của các anh quá thấp kém, vẫn nên để người đứng đằng sau các anh ra mặt đi”.
“Tôi không thích ngồi bàn chuyện quan trọng với người hạ đẳng”.
Tiêu Chính Văn nhàn nhã nói.
Người hạ đẳng?
Ba chữ này khiến sắc mặt anh em Điền Văn, Khổng Tề Thiên và ngay cả Caseus trở nên cực kỳ khó coi.
Chọn bừa một người trong số họ ra có ai mà không phải là cao nhân?
Đến lượt Tiêu Chính Văn thì họ lại thành người hạ đẳng?
Ngay cả các thế lực lớn cũng không ai dám nói Điền Văn và Khổng Tề Thiên như thế.
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, dù là một người dân Hoa Quốc bình thường cũng cao quý hơn họ.
Hơn nữa mấy người này chẳng qua chỉ là tên hề bị người ta đẩy lên trước thôi, Tiêu Chính Văn sao có thể ngồi ngang hàng với họ?
“Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng rồi đúng không? Đó là cậu chủ Điền Văn đấy”.
“Trong mắt cậu ta, Khổng Tề Thiên – thiên tài của nhà họ Khổng còn tệ hơn một người thường sao?”
“Lẽ nào cậu ta còn muốn người đứng đầu nhà họ Khổng đích thân ra mặt à?”
Lúc này đã có nhiều người không còn vừa mắt Tiêu Chính Văn nữa, dù sao chuyện gì cũng phải có mức độ, hễ vượt quá mức độ này thì rất có thể xảy ra điều ngược lại.
Caseus chưa kịp lên tiếng thì Khổng Tề Thiên đã không kiềm chế cơn thịnh nộ lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng hối hận”.
Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Khổng Tề Thiên mà nhìn thẳng vào chân trời phía Tây.
Sở dĩ Khổng Tề Thiên dám nói vào lúc này là vì người nhà họ Khổng đã tới rồi.
Không lâu sau, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên từ trên trời cao: “Một hậu bối như cậu có tư cách nói chuyện với tôi sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện trên bầu trời, đó là một trong những đệ tử của Khổng Khưu, Tử Cống.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tử Cống, nhiều người đều rùng mình ớn lạnh, đồng thời đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Bây giờ, ông Tử Cống đến rồi, để tôi xem cậu sẽ thế nào”, Khổng Tề Thiên khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chế giễu.
Trong mắt mọi người, Tiêu Chính Văn và Tử Cống hoàn toàn không cùng cấp bậc, dù sao Tử Cống cũng rất nổi tiếng, còn là một trong ba nghìn đệ tử của Khổng Khưu.
Quan trọng nhất là Tử Cống luôn giết người không chớp mắt, lại có tiếng là tàn nhẫn từ lâu, nếu chọc giận Tử Cống e là Đế Khư sẽ biến thành địa ngục trần gian chỉ trong phút chốc.
“Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu và nhà họ Trương nhanh chóng đến thành Minh Nguyệt, nếu không tất cả mọi người trong điện Thần Long đều sẽ chết”.
Khí thế của Tử Cống cao ngút trời, ngay khi ông ta xuất hiện cũng đã đem sức ép vô song đến.